Chương 47: Biến Đổi
Trong thạch thất, bên chiếc giường đá, Quỷ Linh Nhi ngồi trên ghế gỗ cúi nhìn ân sư, khuôn mặt đượm vẻ âu lo.
Nàng đưa tay kéo tấm chăn lên cao một chút, đến ngang ngực Quỷ Bảo; kế đó, sau một thoáng do dự, những ngón tay thon đã tiếp tục di chuyển, cuối cùng dừng ở trên má.
"Sư phụ...".
Đôi mắt này, khuôn mặt này, đối với Quỷ Linh Nhi nàng chúng mới thân thuộc làm sao. Gần gũi tới nỗi ngay cả trong giấc mơ nàng cũng thường xuyên nhìn thấy...
"Sư phụ, là sai trái phải không?".
Quỷ Linh Nhi khẽ hỏi, hỏi xong thì tự mình trả lời: "Con biết đó là sai trái. Con biết tình cảm ấy là không nên. Con biết trong lòng người chỉ yêu duy nhất một mình sư nương. Nhưng...".
"Sư phụ, con biết phải làm sao đây? Lúc con nhận ra thì cũng là lúc con biết mình đã không thể quay đầu. Con không quên được, không xoá được...".
Một cách chầm chậm, Quỷ Linh Nhi ngã đầu lên ngực Quỷ Bảo.
"Sư phụ, người tỉnh lại đi có được không. Người hãy mở mắt ra nhìn Linh Nhi đi...".
"Sư phụ...".
Đêm ấy Quỷ Linh Nhi đã nói rất nhiều. Bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu bí mật chôn giấu tận đáy lòng, tất cả nàng đều đã nói ra. Tiếc thay Quỷ Bảo lại chẳng thể nào nghe được. Mãi khi Quỷ Linh Nhi mệt mỏi thiếp đi, lúc này hắn mới bắt đầu thanh tỉnh.
Thâm canh bán dạ, trăng treo đỉnh đầu, trong tiếng gió đêm thu, Quỷ Bảo chợt hé môi "ưm" khẽ một tiếng, rồi từ từ mở mắt.
Song, còn chưa kịp nhìn ngó gì thì một cơn đau đầu bất thình lình kéo tới, khiến cho hắn phải khổ sở kêu la.
Thanh âm không nhỏ, ngay lập tức nó đã đem Quỷ Linh Nhi đánh thức.
"Sư phụ!".
"A a a...!".
"Sư phụ, người làm sao vậy?!".
"Sư phụ!".
...
Cơn đau bất chợt ấy đã làm cho Quỷ Bảo phải ôm đầu lăn lộn, tưởng chừng có thể nổ tung. Nhưng may sao điều đó đã không xảy ra. Đến nhanh rồi cũng đi nhanh, sau tầm một phút kêu la, lúc này Quỷ Bảo đã dần ổn định lại. Trong tiếng thở gấp, hắn đưa mắt nhìn Quỷ Linh Nhi...
"Sư phụ...".
"Linh Nhi...".
"Sư phụ!".
Một lần nữa Quỷ Bảo lại thiếp đi.
...
Quỷ Bảo nằm yên trên giường, an ổn ngủ say cho đến tận buổi trưa ngày hôm sau mới thanh tỉnh trở lại. Ngay khi vừa mở mắt thì hắn đã liền trông thấy Quỷ Linh Nhi ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Có lẽ nàng vẫn luôn ở đó cũng nên.
"Sư phụ!".
"Linh Nhi...".
"Sư phụ, người rốt cuộc tỉnh rồi...".
Nhìn thấy ân sư thanh tỉnh, lại không có biểu hiện bất thường giống như đêm qua, trong lòng Quỷ Linh Nhi hết sức vui mừng. Cả đêm rồi nàng đã lo lắng không yên...
"Linh Nhi, con..." Quỷ Bảo nói tới đấy thì hai mắt chợt ngưng: "Linh Nhi, bọn họ... hai yêu quái kia đâu?!".
"Sư phụ, bọn chúng..." Quỷ Linh Nhi âm thầm nghi hoặc, dẫu vậy vẫn nhanh chóng hồi âm: "... Bọn chúng hình như đã chết rồi".
Chết?
Quỷ Bảo ngạc nhiên. Có vẻ hắn cũng chẳng nhớ gì đoạn ký ức máu me, cảnh huyết châu thôn phệ cốt nhục đêm hôm ấy.
"Linh Nhi, con nói... hai con yêu quái đó chết rồi?".
"Ừm." Quỷ Linh Nhi gật đầu: "Con nghĩ là vậy".
"Linh Nhi, chuyện này là như thế nào?".
"Sư phụ, con cũng không rõ lắm. Con chỉ biết...".
Và như thế, Quỷ Linh Nhi đem đầu đuôi câu chuyện, những gì mà đêm hôm đó nàng đã tận mắt chứng kiến thuật lại cho sư phụ mình nghe.
Quỷ Bảo nghe xong thì lâm vào trầm mặc. Hắn thật tình không nhớ. Hắn chỉ nhớ mình đã bị nữ yêu tinh dâm đãng Tiểu Mi kia đánh đập, sau đó thì được Lục Ngọc - nữ yêu còn lại thoáng điều trị qua một chút, chỉ có bấy nhiêu. Cảnh Phệ Huyết Châu phát sinh dị trạng, bản thân mình đột nhiên mở mắt, hết thảy hắn đều không có chút ấn tượng nào.
Tại sao lại như vậy?
"Linh Nhi, con nói lúc đó ta thật sự đã tỉnh dậy?".
Quỷ Linh Nhi gật đầu khẳng định: "Con đã nhìn thấy sư phụ mở mắt. Lúc đó người cứ nhìn chằm chằm vào viên huyết châu kia".
...
"Linh Nhi, y phục cùng mớ tàn tro kia, còn không?".
"Con vẫn để chúng ở phía ngoài".
"Dẫn ta ra xem".
...
Tiến ra khu vực phía ngoài của thạch động, Quỷ Linh Nhi chỉ ngay vào đống tàn tro cạnh phiến đá: "Sư phụ, chính là nó".
Quỷ Bảo không nói gì, nhanh chân bước lại. Hắn hạ mình ngồi xuống, dùng tay trực tiếp cầm lên chiếc áo lông màu hung, nghiêng trái lật phải xem xét.
"Đây đúng là y phục mà nữ yêu tinh Lục Ngọc kia đã mặc".
Chuyển tầm mắt xuống dưới, Quỷ Bảo nhíu mày nhìn mớ tàn tro...
...
"Sư phụ... Người không sao chứ?" Đợi mãi vẫn không thấy ân sư nói năng gì, Quỷ Linh Nhi có hơi lo lắng.
Quỷ Bảo nhẹ lắc đầu đáp lại: "Ta không sao".
Buông hết thảy tàn tro cùng y phục, Quỷ Bảo đứng lên.
"Linh Nhi, hai yêu quái đó... hẳn thực đã chết rồi".
...
Cái chết của ngô công tinh Tiểu Mi và hồ yêu Lục Ngọc không khó để suy ra. Hung thủ cũng vậy, rất dễ đoán. Nghi vấn có chăng là tung tích của Phệ Huyết Châu, mối liên hệ giữa nó và Quỷ Bảo.
Thời điểm Phệ Huyết Châu phát sinh dị trạng cũng chính là lúc Quỷ Bảo đột ngột mở ra đôi mắt, nhìn chằm huyết châu. Sau đó, viên bảo châu, hay có lẽ nên gọi ma châu ấy đã bay về phía Quỷ Bảo.
Tại sao lại là Quỷ Bảo mà không phải ai, phương nào khác? Nó muốn gì ở hắn?
Thêm nữa, đêm hôm ấy hắn rõ ràng đã bị ngô công tinh Tiểu Mi hung ác đánh đập, ấy vậy mà sang ngày hôm sau, lúc Quỷ Linh Nhi tỉnh dậy thì lại không thấy hắn có chút thương tích nào... Chuyện gì đã xảy ra? Liệu có quan hệ gì với sự biến mất của Phệ Huyết Châu hay không?
Quá nhiều câu hỏi, quá nhiều nghi vấn cần được làm sáng tỏ. Nhưng... phải bắt đầu từ đâu đây?
Quỷ Bảo nhíu mày khổ tư.
...
"Sư phụ".
Chẳng biết đã qua bao lâu, một tiếng gọi thanh thúy chợt truyền vào trong tai Quỷ Bảo, kéo hắn trở về thực tại.
Thôi chống cằm, Quỷ Bảo ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Quỷ Linh Nhi đã đi tới trước mặt. Nàng đang bưng một chiếc khay gỗ màu nâu sẫm, bên trên có để một chiếc bình cùng hai cái tách nhỏ.
"Con có nấu một bình trà, người dùng đi".
"Ừm".
Quỷ Bảo nhẹ gật đầu.
Đem chiếc khay để xuống bàn, Quỷ Linh Nhi tự kéo ghế ngồi. An vị xong, nàng liền lấy bình trà rót đầy hai cái tách nhỏ.
"Con có bỏ thêm ít gừng, sư phụ nếm thử coi có vừa miệng không".
Quỷ Bảo gật đầu lần nữa, đưa tay cầm lên tách trà nóng.
"Sư phụ, có được không?".
"Rất tốt".
Đặt tách trà vừa uống cạn xuống bàn, Quỷ Bảo nói: "Linh Nhi, vi sư có điều muốn hỏi".
"Dạ, người hỏi đi".
"Hmm... Thời điểm con kiểm tra đống tàn tro, trừ bỏ y phục của nữ yêu tinh Lục Ngọc kia, con có nhìn thấy thứ gì khác không?".
"À...!" Ánh mắt Quỷ Linh Nhi sáng lên: "Suýt nữa con quên...".
Nói rồi Quỷ Linh Nhi bật người dậy, chạy tới vách tường bên trái, từ trong chiếc giỏ tre lấy ra mấy món đồ vật. Bao gồm một chiếc vòng, một cái nhẫn, khuyên tai, mấy cái túi nhỏ...
Đem tất cả để lên bàn, Quỷ Linh Nhi nói: "Sư phụ, con gom được mấy thứ này".
"Để ta xem".
Những món đồ vật này đều là của hai nữ yêu tinh kia, rất có thể chính là manh mối để Quỷ Bảo hắn suy ra nguồn cơn cớ sự. Hoặc không thì chí ít cũng sáng tỏ thêm được đôi phần uẩn khúc.
Cứ thế, Quỷ Bảo im lặng xem xét. Bên cạnh Quỷ Linh Nhi cũng cẩn thận kiểm tra.
Một đỗi lâu sau.
Quỷ Linh Nhi rốt cuộc đành phải buông tay. Nàng chẳng phát hiện được gì. Ngó sang Quỷ Bảo, nàng hỏi: "Sư phụ, người có nhìn ra gì không?".
Đáp lại là một cái lắc đầu.
"Có lẽ cần phải biết chút pháp thuật thì mới có thể xem ra được".
Quỷ Bảo nhớ trước đây, trong hai lần gặp mặt Dịch Phong kia, hắn đã nhìn thấy đối phương đem đồ vật lấy từ bên trong giới chỉ cùng túi trữ vật ra. Thủ đoạn hết sức thần kỳ, căn bản vượt ngoài năng lực của thế tục phàm nhân.
Những món đồ lưu lại trước mắt của hai nữ yêu tinh đây, thiết nghĩ cũng chứa đựng huyền cơ, cần đạo pháp để khai mở.
"Haiz...".
Thở ra một hơi phiền muộn, Quỷ Bảo đang toan đem chiếc giới chỉ cầm trên tay để xuống thì trong đầu hắn chợt nổi lên cơn đau dữ dội.
"A a...!".
Cảnh tượng đêm hôm qua một lần nữa tái diễn. Quỷ Bảo dùng hai tay ôm đầu, lăn lộn kêu la. Nét mặt trông rất là thống khổ.
"Sư phụ!".
"Sư phụ, người làm sao vậy?!".
"A a..! Đau quá!".
"Sư phụ!".
...
Quỷ Linh Nhi muốn giúp nhưng không làm sao giúp được. Nàng chỉ có thể ôm giữ ân sư, lệ nhoè khoé mắt.
Cái cảm giác bất lực này, sao mà khó chịu quá.
Còn may, sự khổ sở đã chẳng kéo dài quá lâu. Giống như đêm qua, cơn đau đầu của Quỷ Bảo chỉ diễn ra trong khoảng một phút thì liền chấm dứt. Tuy nhiên, có một điểm khác là lần này Quỷ Bảo đã không ngất đi. Dù khuôn mặt tái nhợt, hơi thở gấp gáp song hắn vẫn còn giữ được thanh tỉnh.
"Sư phụ, người sao rồi?".
"Linh Nhi..." Quỷ Bảo mệt mỏi ngẩng đầu lên. Nhưng thay vì nói thêm gì đó thì hắn đã khựng lại, khuôn mặt cứng đờ.
"Sư phụ...".
Soạt!
Động tác rất nhanh, khi Quỷ Linh Nhi còn chưa kịp nói ra chữ thứ ba thì Quỷ Bảo đã quay mặt đi.
"Sư phụ, người... người làm sao vậy?!" Trông thấy biểu hiện bất thường của ân sư, Quỷ Linh Nhi càng thêm lo lắng. Nàng di chuyển sang trái để nhìn xem.
Soạt!
Và, lại một lần nữa Quỷ Bảo vội vàng quay mặt đi.
"Sư phụ...".
"Đừng!".
Vẫn trong tư thế quay lưng, Quỷ Bảo đưa tay về phía sau, ngăn không cho Quỷ Linh Nhi tiếp cận.
"Con đừng qua đây!".
"Sư phụ, người có chuyện gì vậy?".
"Ta...".
Quỷ Bảo nhất thời không biết phải giải thích ra sao. Chính hắn cũng không hiểu được. Vừa rồi, sau khi cơn đau đầu chấm dứt, thời điểm hắn ngẩng lên nhìn Quỷ Linh Nhi thì...
Hắn đã thấy. Không phải y phục mà những thứ nằm bên dưới y phục. Hắn đã nhìn xuyên qua được lớp quần áo của Quỷ Linh Nhi! Da thịt nàng, những chốn tư mật, toàn bộ hắn đều thấy hết!
Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy?!