Chương 1: Tiên Giới
- Tại sao lại như vậy? Khó khăn lắm mới có một chuyến du lịch, không ngờ lại bị sét đánh trúng. Lão tử có mắc nợ hay trêu chọc ai bao giờ đâu? –Trong lòng hắn thực sự vẫn cảm thấy bất mãn vì mọi chuyện xảy ra.
Tuy nhiên hắn vẫn nhớ trong lúc mơ hồ dường như còn có nữ nhân, hơn nữa bản thân hắn còn ôm lấy nàng cùng bay lên thiên đàng.
- Thôi rồi, lão tử bị sét đánh làm cho choáng váng hết đầu óc! – Lý Thành Trụ buồn bã suy nghĩ. Nếu không thì sao hắn lại có thể có loại ảo giác chân thực đến thế?
Hắn chậm rãi mở mắt. Hiện ra trước mắt hắn là một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Khuôn mặt này cúi sát mặt hắn, khoảng cách gần đến nỗi Lý Thành Trụ có thể ngửi được mùi hôi phát ra từ miệng đối phương.
Chủ nhân của khuôn mặt già nua nhìn thấy hắn mở mắt, tươi cười nói:
- Công tử, ngươi đã tỉnh rồi sao?
Mùi hôi mãnh liệt phun ra, Lý Thành Trụ bất chấp cơn đau trên thân thể, vội vàng đứng dậy lùi ra sau vài bước, thầm nghĩ:
- Quả nhiên không sai, người này miệng quá hôi, giống như nhà xí mấy trăm năm không được cọ rửa. – Hắn cố nén ác tâm trong lòng nói:
- Đứng xa ta ra một chút. Đã bao lâu rồi lão không đánh răng?
- Đánh răng? – Lão nhân trước mặt hắn nghi hoặc hỏi:
- Ồ, phải chăng công tử muốn nói đến việc làm đẹp miệng?
Lý Thành Trụ khoát tay:
- Cũng gần như vậy.
Lão nhân nghiêm mặt, giơ bàn tay lên đếm các đầu ngón tay:
- Cũng đã lâu lắm rồi, không thể nhớ là bao lâu nữa, để ta tính lại xem nhé…
Lý Thành Trụ tròn mắt ngạc nhiên, hắn chưa từng thấy ai trơ tráo như vậy. Không lẽ lão nhân này nghèo đến nỗi ngay cả kem đánh răng cũng không mua nổi? Đến khi nhìn kỹ lão già quái dị này, Lý Thành Trụ mới cảm thấy kinh hãi.
Dáng vẻ của lão hoàn toàn giống cổ nhân ngày xưa. Thân mặc trường bào bằng vải gai, đầu đội khăn xếp buộc dây thao xanh, chân mang giày cỏ, râu mép dài nửa thước như sơn dương. Nếu cầm trong tay thêm một cái quốc, tất lão sẽ hoàn toàn giống một lão nông ở vùng Thiểm Bắc thời cổ đại.
Lý Thành Trụ bất giác đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
- Không lẽ ta bị sét đánh, trở về thời cổ đại?
Nhìn thấy lão nhân vẫn bặm môi trợn mắt bấm tay tính toán, Lý Thành Trụ run run hỏi:
- Xin hỏi, đây đang là triều đại nào?
- Triều đại? – Lão nhân nghi hoặc nói tiếp:
- Muốn nói về triều đại ư? Nếu ta nhớ không lầm thì bây giờ là triều đại Thiên Hợp, năm thứ 4795.
- Thiên Hợp? – Lý Thành Trụ khổ tư suy nghĩ, lục lọi trong trí nhớ của mình. Tuy nhiên hắn chưa từng nghe triều đại nào trong lịch sử có niên hiệu là Thiên Hợp! Hơn nữa trong lịch sử cũng không có triều đại nào có thể thống trị thiên hạ đến hơn 4000 năm. Không lẽ đây là thế giới khác?
Ngước mặt quan sát, hắn thấy cách đó không xa là một vùng rừng rậm rạp, cây cối to lớn cao vút chọc trời. Một số loại chim chóc không biết tên lấp ló đậu trên cành cây, thỉnh thoảng tại bìa rừng lại xuất hiện một vài loại thú rừng quái lạ. Bầu trời nơi này không hề có một đám mây, không có mặt trời, chỉ có ánh sáng trắng lóa một mảnh…Không lẽ đây chính là dị giới trong truyền thuyết?
- Ông trời ơi! Ông giết ta luôn cho rồi. – Lý Thành Trụ rên rỉ không ngừng, hắn tưởng mình trở lại thế giới cổ đại, nhưng không ngờ lại đến một thế giới khác.
Lão nhân lấy làm lạ lắm, bèn hỏi:
- Công tử sao vậy? Chẳng phải phàm nhân các ngươi thường hay mơ ước đến được đây lắm ư? Vì sao còn rên rỉ khóc lóc như vậy?
- Chao ôi…buổi tối hôm qua ta và bạn gái vui vẻ với nhau. Nhưng chỉ mới nói chuyện với nhau, chưa kịp làm gì hết, ta vẫn còn là xử nam! Ta đi rồi, dám chắc ả sẽ cắm sừng ta. – Lý Thành Trụ đấm ngực giậm chân, kêu khóc ầm ĩ.
Lão nhân vuốt chòm râu dê của mình, trầm mặc nhìn hắn không nói gì.
Đợi cho Lý Thành Trụ phát tiết tâm tình xong, lão mới hỏi:
- Công tử thật sự muốn về lại chốn cũ?
- Nói nhảm! Lão tử thứ nhất không có dị năng, thứ hai không có phép thuật, lưu lại cái thế giới man hoang này chờ chết sao? – Nói đến đây, Lý Thành Trụ càng cảm thấy bất mãn. Trong tiểu thuyết thường viết khi nhân vật chuyển đến một thế giới khác thì đều trở nên rất lợi hại, có thể khống chế lôi điện, hét ra lửa… lợi hại vô cùng. Ai mà ngờ bản thân lại lâm vào tình trạng này nhưng không hề có một khả năng đặc biệt nào.
- Man hoang? – Lão nhân nghi hoặc, sau đó mỉm cười nói:
- Thật ra cũng không phải không có cách!
Vừa nghe đến có cách trở lại địa cầu, không cần phải khám phá thế giới đầy ma thú ghê tởm này, Lý Thành Trụ hưng phấn đến nỗi tê cả đầu ngón tay, bất chấp lão nhân hôi miệng, vội vọt đến trước mặt lão hỏi:
- Cách gì?
Lão nhân giương mắt nhìn từ đầu đến chân Lý Thành Trụ, cẩn thận ngắm nhìn một lúc, đoạn cười phá lên:
- Tu thành Đại La Kim Tiên, dùng phép thần thông của mình mở ra thông đạo trở về!
- Ta… - Lý Thành Trụ há hốc mồm, tựa hồ như đang ngậm một trái chuối vô hình vậy.
Đại La Kim Tiên, tu tiên, Tiên giới….những khái niệm này chỉ có trong tiểu thuyết huyễn hoặc mà thôi. Lý Thành Trụ là một ký giả, cũng đã từng nghe nói qua, vốn tưởng những điều đó chỉ là hư ảo không có thực. Bây giờ lại nghe lão nhân này nhắc đến. Không lẽ nơi này là…
- Vậy nơi này là chỗ nào? – Lý Thành Trụ thốt ra một câu, tâm trạng tựa như một nữ nhân bị người ta lột hết quần áo vậy, vừa căng thẳng vừa bất đắc dĩ.
Lão nhân lại cười phá lên:
- Nơi này chính là Tiên giới.
Quả nhiên là như vậy!
- Ông là tiên nhân? – Không ngờ còn có thể thấy được Tiên nhân trong truyền thuyết. Theo thói quen nghề nghiệp, hắn định lấy máy ảnh ra chụp vài tấm hình Tiên nhân. Tuy nhiên thân thể vẫn đau đớn vô cùng, ngay cả ngón tay cũng trở nên cứng nhắc, làm sao lấy được máy ảnh?
Lão nhân nghe hắn hỏi, sắc mặt nhất thời trầm xuống, ngượng ngùng cười nói:
- E hèm! Mặc dù ta không phải là Tiên nhân, song cũng không kém Tiên nhân nhiều lắm.
- Không phải Tiên nhân, lại có thể tồn tại ở Tiên giới ư? – Lý Thành Trụ ngạc nhiên hỏi.
Lão nhân bĩu môi:
- Không lẽ phàm nhân giới chỉ có người mới tồn tại được thôi ư? Chuyện này có gì lạ đâu!
Lý Thành Trụ gãi gãi đầu:
- Cũng đúng.
Mặc dù biết lão nhân này không phải Tiên nhân nhưng hắn vẫn lắp bắp hỏi một câu:
- Ông có thể đưa ta trở về phàm nhân giới không?
Lão nhân trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi tưởng có thể dễ dàng vậy sao? Cứ thử tiến vào nghịch chuyển thông đạo mà xem. Chỉ sợ khi đó hồn phách cũng không còn, lại oán trách ta không chịu nhắc nhở. Nghịch phản thông đạo vốn có khả năng phá vỡ linh hồn.
Một chiếc lá không biết từ đâu, nhẹ nhàng lướt ngang qua khuôn mặt hắn, từ từ rơi xuống đất.
Lại thêm một chiếc nữa lướt qua…
Một chiếc, rồi lại một chiếc nữa bay qua…
Lão nhân tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi tưởng ta lừa ngươi hay sao mà câm lặng như vậy?
Lý Thành Trụ lúc này mới yếu ớt hỏi:
- Tại sao ta lại đến đây? Nơi này là Tiên giới, nhưng ta chỉ là con người thôi mà!
Lão nhân vuốt vuốt chòm râu sơn dương, nói:
- Tình huống cụ thể thì ta không biết, nhưng ngươi và Cổ tiên tử đúng là đã ôm nhau, từ Dựng Tiên hồ cùng nhau phi thăng lên tiên giới.
Lý Thành Trụ ngạc nhiên:
- Cổ tiên tử? Hồ Dựng Tiên?
Lão nhân chỉ tay ra phía sau lưng hắn, giải thích:
- Dựng Tiên hồ chính là chí bảo của Tiên giới, cũng chính là cái hồ nước sau lưng ngươi
Lý Thành Trụ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sau lưng là một hồ nước rất lớn. Nước trong hồ trong vắt đến nỗi có thể nhìn thấy đáy. Giữa hồ nước là một xoáy nước rất lớn đang xoay tròn. Mặc dù đứng ở khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm giác được xoáy nước đó mang theo lực lượng có thể xé rách không gian.
- Xoáy nước kia chính là nghịch phản thông đạo. – Lão nhân chỉ tay vào xoáy nước tiếp tục nói:
- Người hạ giới tu tiên, nếu đạt đến yêu cầu nhất định thì sẽ được Tiếp Dẫn Tiên Quang đưa đến nghịch phản thông đạo phi thăng lên Tiên giới. Ngược lại nếu người Tiên giới muốn hạ phàm thì phải có năng lực chịu đựng được năng lượng nghịch phản thông đạo. Tỷ như Đại La Kim Tiên vậy.
Nhìn xoáy nước trước mặt, trong lòng Lý Thành Trụ cảm thấy lạnh lẽo. Hắn thật sự không nghĩ ra mình có thể xuyên qua nghịch phản thông đạo này mà vẫn còn nguyên vẹn, đứng ở đây.
Lão nhân tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, mỉm cười nói:
- Một người khi tu tiên thành công, phi thăng lên Tiên giới đều được Dựng Tiên hồ bảo vệ. Tiếp Dẫn Tiên Quang chính là thứ có tác dụng này. Chỉ cần có Tiếp Dẫn Tiên Quang bảo vệ, sẽ không bị lực lượng của nghịch phản thông đạo thôn phệ. Bởi vậy ngươi mới có thể còn đứng đây được.
- Nhưng ta đã tu tiên bao giờ đâu! – Lý Thành Trụ bán tín bán nghi hỏi.
Lão nhân cúi đầu trầm tư một lúc lâu, đoạn nói:
- Tiểu tử ngươi đã nghe qua câu nói "một người đắc đạo, gà chó thăng thiên" (1) chưa? Trường hợp của ngươi có lẽ tương tự như vậy
Lý Thành Trụ vội kêu lên:
- Như vậy là sao?
Lão nhân phỏng đoán:
- Cổ tiên tử đang trong quá trình phi thăng thì bị ngươi xông vào. Mặc dù vẫn phi thăng thành công, nhưng Tiếp Dẫn Tiên Quang cũng nhân thế thuận tiện tiếp dẫn ngươi đến Tiên giới. – Mặc dù lão phỏng đoán không quá giống như sự thật, tuy nhiên về bản chất thì cũng giống như vậy. Thực ra đạo lôi điện đánh trúng Lý Thành Trụ chính là do Cổ tiên tử trong lúc phi thăng đã sử dụng pháp bảo chống đỡ, phản xạ ra ngoài. Cũng may đó chỉ là đạo thiên lôi cuối cùng. Sau đó ánh sáng tiếp dẫn đã bao phủ lên người Lý Thành Trụ. Bị thiên lôi đánh trúng, nếu không nhờ có Tiếp Dẫn Tiên Quang bảo vệ, cải tạo cơ thể, Lý Thành Trụ giờ đây đã không còn mạng mà đứng đây.
"Thuận tiện? – Lý Thành Trụ trợn mắt nói:
- Chuyện này cũng có thể thuận tiện được sao?
Lão nhân lắc đầu, buồn bã lẩm bẩm:
- Theo lý thuyết thì tuyệt không có khả năng xảy ra. Mặc dù phi thăng không nguy hiểm như độ kiếp, nhưng lôi điện cũng rất nguy hiểm. Hơn nữa hai người phi thăng cùng một lúc, so với độ kiếp còn nguy hiểm hơn một chút. Không lẽ Lôi Công tối qua lại say rượu?
Lão nhân đột nhiên mỉm cười:
- Bất kể thế nào thì ngươi cũng đã đến Tiên giới. Chúc mừng, chúc mừng!
Vô duyên vô cớ bị sét đánh trúng, còn bị đưa đến một nơi lạ hoắc. Có gì đáng để chúc mừng?
Lý Thành Trụ ngán ngẩm hỏi:
- Vị Cổ tiên tử kia đâu?
- Không thể trách được ảo giác của ta lại chân thực như vậy, thì ra đều là chuyện có thật. - Nhớ lại trong giấc mơ của hắn, hai tay hắn đã nắm lấy một vật hết sức mềm mại, Lý Thành Trụ không khỏi cười rộ lên.
Lão nhân chỉ nói ngắn ngủi một chữ:
- Đi.
Lý Thành Trụ tức giận hỏi:
- Đi? Đi đâu? – Nếu mọi chuyện đã không phải ảo giác mà là sự thậ thì khuôn mặt tuấn tú của hắn bị tiểu cước đá cho sưng phù lên cũng là sự thật? Không trách được lúc hắn tỉnh dậy thì khuôn mặt đã sưng vều lên, bây giờ cũng chưa xẹp xuống.
Lão nhân nói như đinh đóng cột:
- Đi đến thiên đình bẩm báo. Nếu đã đến Tiên giới, tất phải do Tiên giới quản lý.
Lý Thành Trụ nghe vậy, chỉ còn biết chửi thầm một câu:
- Mẹ kiếp, rắc rối thật.
- E hèm… - Đột nhiên lão nhân lấm lét bước đến gần Lý Thành Trụ hỏi nhỏ:
- Công tử, ngươi với nàng ta có cừu oán hay sao?
- Không có!
- Hay là ngươi đã đoạt lấy pháp bảo của nàng?
- Không hề có!
- Chẳng lẽ….ngươi đã phi lễ với nàng? – Vẻ mặt lão nhân càng ngày càng ngạc nhiên.
- Ối trời ơi…cuối cùng lão muốn nói cái gì vậy? – Lý Thành Trụ không còn kiên nhẫn nữa, bật hỏi.
Lão nhân vân vê chòm râu của mình, nói:
- Kỳ thật Cổ tiên tử tuy xinh đẹp nhưng cũng thật hung dữ… - Chợt lão dừng lại, tựa như nhớ đến chuyện gì kinh hãi lắm, rùng mình một cái, lầm bầm:
- Nàng ta hung dữ như vậy cũng khó trách được. Cho dù là người khác bị người ta vô cớ hưởng thụ mất một nửa Tiếp Dẫn Tiên Quang, cũng sẽ tức điên lên. Tiên nhân cũng không ngoại lệ. Vì tức giận công tử nên nàng ta đã đá ngươi mấy trăm cước, tát ngươi vài trăm cái. Do đó ngươi cũng không nên giận nàng làm gì. Chao ôi, không biết ta có nên nói cho công tử biết hay không đây? Tiếp Dẫn Tiên Quang vốn có tác dụng giúp cho Tiên nhân phi thăng tạo được kim thân!
Lý Thành Trụ cảm thấy nộ hỏa bùng phát trong lòng, thì ra thân thể hắn bị đau đớn như vậy là do bị ả đàn bà kia đá vài trăm cước, tát vài trăm tát.
- Ồ, được rồi. – Lão nhân lại mở miệng nói tiếp:
- Cổ tiên tử đã đến thiên đình trình diện, trước lúc đi đã dặn ta phải chiếu cố đến ngươi cho tốt.
Lý Thành Trụ ngạc nhiên, hỏi:
- Lương tâm của ả vẫn chưa bị chó gặm mất sao?
- Nàng ta nói nàng còn đang bận, chờ khi quay trở lại sẽ thu thập ngươi sau.