Chương 547: Băng Thiên Vũ Ngạn
"Sư đệ ngươi cho ta biết tuổi tác, tu vi của ngươi có được hay không?"
Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ta năm nay 18 tuổi tu vi Siêu Thần Cửu Trọng Thiên."
Nàng hai mắt sáng lên rồi nói:
"Ngươi thật sự được bái sư cả một lúc ba người?"
Băng Thần gật đầu nói:
"Đúng thế "
Nàng nhoài người đến chỗ hắn ta rồi hỏi:
"Ngươi có phải nam nhân không?"
Băng Thần nhìn nàng tràn đầy đề phòng nói:
"Rõ ràng "
Nàng ngồi vào lòng hắn rồi nói:
"Thế một nam nhân nếu gặp một mỹ nhân cực xinh đẹp ngồi vào lòng thì sẽ làm sao?"
Băng Thần hất nàng ra rồi hỏi:
"Ta sẽ hất nàng ra rồi hỏi nàng rốt cuộc muốn gì, chưa phải đấng toàn năng thì ta sẽ không làm một điều gì ngu xuẩn khi chưa biết lý do tại sao phải làm chuyện đó."
Hồng Phất Nữ mỉm cười nói:
"Ngươi muốn lý do thì ta cho ngươi thôi."
Nàng ngồi dậy ngồi tựa vào thành giường rồi nói:
"Ta muốn ngươi giúp ta chọc tức một người."
Băng Thần nhìn nàng hỏi:
"Ngươi muốn ta cắm sừng ai đó."
Hồng Phất Nữ mỉm cười nói:
"Không, sao ta có thể nghĩ đến chuyện tầm thường như thế, ta muốn ngươi làm cho một người thức chết."
Băng Thần khi biết thể chất của nàng thì cũng đã đoán được một phần nội dung nhưng cũng nên biết rõ thì hơn. Hắn nhìn nàng chăm chú hỏi:
"Ngươi có thể nói rõ được không?"
Hồng Phất Nữ cười nói:
"Ngươi nuôi dưỡng ta từ bé là thủ lĩnh của Hắc Nguyệt một trong những tổ chức lớn nhất nằm bên phía đen tối của mảnh đại lục này.Hắn ta đã phát hiện ra mẹ ta có một loại thể chất nào đó khiến cho hắn có thể lĩnh hội được một thứ gì đó ghê gớm, tất nhiên đó chỉ là hắn nói với ta.
Nhưng mẹ ta không biết làm sao lại mang thai, sau đó ta ra đời và hắn giết chết mẹ ta ngay khi ta chỉ vừa lên 6 tuổi, hắn ta nói thứ thể chất đó sẽ truyền cho ta, nó sẽ thức tỉnh năm ta 111 tuổi, bây giờ thì ta qua được sinh nhật 111 đã được tròn một ngày.
Có thể người biết tin cướp người của Hắc Nguyệt đúng không, thực ra đó là sư phụ ta che giấu thôi chứ thực ra mục tiêu của bọn họ là ta cơ, một trăm người kia chỉ là những người hoàn toàn vô tội thôi, ngươi bây giờ giống như một báu vật thế nên chỉ có ngươi mới lấy được thứ hắn ta mong muốn."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Tại sao lại là ta mà không phải ai khác?"
Hồng Phất Nữ mỉm cười nói:
"Bởi có thể chống lại tên kia khi hắn đích thân tới chỉ có ba người kia đồng tâm lại, một người thì chỉ có thể đánh hòa thôi, ta thì lại muốn hắn chết, chết một cách cực kỳ khổ sở ngay trước mặt của ta, ngươi có hiểu ta muốn gì chưa?"
Băng Thần thản nhiên nói:
"Ta hiểu rồi."
Nàng một lần nữa sáp lại gần hắn hỏi nhỏ:
"Thế ngươi có dám không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nếu ta trả một cái giá lớn như thế liệu ta có thể được gì?"
Hồng Phất Nữ mỉm cười nói:
"Đêm đầu tiên của ta cũng như cơ duyên to lớn kia, chẳng lẽ ngươi còn thấy chưa đủ?"
Băng Thần nhìn nàng mỉm cười nói:
"Ta là một kẻ tham lam những thứ khác ta có thể du di thế nhưng khi ta đã chạm vào một nữ nhân thì người này suốt đời chỉ có thể là của ta, ngươi có đồng ý đánh đổi cả kiếp này để có giây phút trả thù không?"
Hồng Phất Nữ tay quang qua cổ hắn ta rồi nhẹ giọng nói:
"Ngươi là một tên ích kỉ đáng chết, thế nhưng ta cũng không muốn có nam nhân thứ hai trong cuộc đời của mình, nhưng nếu ta không hài lòng với ngươi thì chính ngươi cũng phải coi chừng ta đấy."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Nếu chỉ như thế thì ta không ngại, ta cũng muốn xem xem mọi chuyện rồi sẽ tiếp diễn như thế nào, cuộc sống của ta gần đầy cũng có chút nhàm chán, thêm chút nguy hiểm vào xem nó có đỡ chán hơn một tý không."
Hồng Phất Nữ vũ mị uốn éo nhưng Băng Thần chỉ làm vài chiêu nàng đã nằm xõa ra giường, hắn mỉm cười nói:
"Ngươi nếu đã là trinh nữ thì đừng tỏ ra vẻ thông thạo, nhất là trước mặt ta, ngươi còn non lắm so với một người như ta."
Hồng Phất Nữ không phản bác chỉ vừa rên rỉ nói:
"Làm bước cuối cùng nào, ta đảm bảo cuộc sống của ngươi sẽ thú vị cực kì."
"A "
Một âm thanh đau đớn do nàng thốt ra, Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ta cũng không chờ nổi rồi để xem ta sẽ được cái gì nào."
Băng Thần biết rõ Hắc Nguyệt Thiên Nga sẽ giúp người lấy được nguyên âm của nữ nhân mang nó lĩnh ngộ ra chân chính đạo, hắn đã từng muốn đào từng tấc đất để tìm, nào ngờ cô nàng này lại tự đưa đến tay.
Băng Thiên Vũ Ngạn
"Thôn Thiên Vạn Đạo, Nhất Thống Vũ Trụ, Xoay Chuyển Càn Khôn...... "
Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra bốn chữ đó, sau đó một loạt những kiến thức cao siêu được truyền vào đầu của hắn ta, hơi lắc đầu một cái rồi hắn ta nói:
"Món quà của ngươi rất tốt ta ghi nhận nó."
Hồng Phất Nữ mỉm cười nói:
"Ngươi nhận được cái gì có thể nói cho ta biết không?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ta được thứ phù hợp nhất với mình lúc này, một công pháp sẽ mang cho ta lợi ích ngoài sức tưởng tượng của chính ta, cũng là công pháp đầu tiên ta tự nghĩ ra trong kiếp này."
"A..... a...... a "
Băng Thần không để nàng hỏi nhiều mà liên tục công kích khiến cho nàng chỉ có rên la, rất lâu sau nàng trợn trắng cả mắt thì thào:
"Đầy rồi tha cho ta."
Băng Thần cũng kết thúc cuộc mây mưa, nàng ta yếu ớt hơn hắn ta tưởng rất nhiều, mới chỉ hơn chục ngay nàng đã không còn chống đỡ được, để trao cơ duyên cho hắn nàng cũng đã phải hi sinh rất nhiều.