Chương 556: Tâm lý chiến
"Lam Ngọc cô nương có lẽ chúng ta phải thương lượng một chút chứ nhỉ."
Lam Ngọc đang tính nghe lén không ngờ bị Băng Thần phát giác, nàng lui lại mỉm cười tính biện minh cái gì đó thì thì bị Băng Thần điểm huyệt vác vào trong phòng của nàng, hắn ta mỉm cười nhẹ giọng nói:
"Mẹ ngươi cùng em trai của ngươi đã ở trong tay của ta, chỉ hai ngày cha ngươi sẽ phát hiện bọn chúng là hình nhân, bây giờ ngươi muốn hai người họ sống hay chết, tối mai âm thầm đi qua phòng ta báo lại kết quả, điểm huyệt của ta qua đêm sẽ hết ngươi chậm rãi suy nghĩ.
Sáng mai đến chiều mai là Tân Sinh chiến thế nên đừng có làm gì lộ liễu rõ chưa, nếu không thì đừng trách ta độc ác giết người vô tội, ta không muốn bên cạnh ta có bất kỳ uy hiếp nào, ngươi có thể thử không nghe lời hay báo cho cha ngươi nhưng hai người kia tính mạng cũng sẽ mất."
Hắn đi ra ngoài trước khi đóng cổng thì quay đầu lại thì thầm nói:
"Nếu ngươi có gan thì hãy thử xem."
Sắc mặt của Lam Ngọc bây giờ đã trắng như tờ giấy, nàng chưa từng biết được một chút thông tin nào về Băng Thần, bây giờ độ nhiên bị hắn ta lấy tính mạng của mẹ cùng em trai ra uy hiếp thì nàng ta rất sợ hãi.
Nhưng nàng không xác định được hắn ta nói thật hay nói dối, nhưng nếu hắn ta nói dối thì cho mình biết khác nào có tình rút dây động rừng, có điều làm sao hắn ta bắt được mẹ cùng em trai mình khi hai người bọn họ đang bị cha mình cho người khống chế kỹ càng.
Nàng không cử động được thế nên cả người bức bối, đã thế còn gặp thêm Băng Thần làm cho nàng càng sợ hãi, nàng vẫn thiên về chuyện mẹ cùng em trai mình đã bị bắt hơn bởi thiên tài như Băng Thần thì làm sao lại không có thế lực sau lưng chống đỡ cho được.
Mình hành động có lẽ đã khiến cho thế lực đó tức giận, nếu nàng là chủ một thế lực lớn khi thiên tài đệ nhất thiên cổ bị người ta uy hiếp thì nàng cũng sẽ liều lĩnh trả thù thôi, quá quan tâm đến mẹ cùng em trai đã khiến nàng hành động thiều suy nghĩ quá nhiêu.
Hậu quả quá rõ ràng, nàng đã hoàn toàn lộ trước mặt Băng Thần, nàng cắn răng thầm nghĩ:
"Mẹ ơi giờ ta phải làm sao đây?"
Băng Thần thì đi về phòng của mình sau đó tạo ra một đạo phân thân để lại trong phòng, còn bản thể thì dùng dịch chuyển đi tới ngôi trường mẫu giáo dành cho quý tộc của Thiên Vương Thành, thật may mắn trên đường đi Âm Thiên Tân đã cho hắn biết rất nhiều điều hữu ích.
Ngôi trường đó toàn bộ học sinh đều là quý tộc thế nên hắn ta chỉ cần biết thêm một thứ, hắn ta cần biết mặt mẹ của Lam Ngọc, tất nhiên thế giới này đã có báo chí cùng truyền hình thế nên mọi thứ cũng rất dễ dàng.
Băng Thần đột nhập vào trong ngôi trường đợi sẵn, lần này hành động nhất định phải mau lẹ chính xác nếu không hậu quả sẽ khó lường, thứ nhất nếu hắn làm quá trễ thì khi phân thân thi đấu sẽ lộ.
Nếu bị lộ ở ngay đây thì càng không cần phải nói, trước tiên cần biết được ngôi trường này sáng sớm học sinh như thế nào đã, Băng Thần cần thông tin tất nhiên phải tìm tới người biết những thông tin đấy.
Nhanh chân đi tới phòng bảo về thì thấy một bảo vệ đang sử dụng màn hình ma pháp coi phim người lớn thì Băng Thần không khỏi mỉm cười, tu vi của bảo vệ cũng đã Siêu Thần Cửu Trọng, ngôi trường này không hổ là ngôi trường mẫu giáo tốt nhất Thiên Vương thành.
Băng Thần nhanh như chớp đánh ngất người kia sau đó đặt tay lên đầu người này.
Truy Ức
Năng lượng ma pháp từ tay Băng Thần lan tràn ra ngoài, hắn ta đã đột nhập thành công ký ức của người này, chậm rãi dò tìm thời điểm gần đây nhất, thật may mắn cho Băng Thần rằng tên này rất mê mệt một siêu cấp thục phụ như mẹ của Lam Ngọc.
Chính vì thế thông tin Băng Thần thu được cũng hết sức chất lượng, hắn biết được nàng ta có thói quen cho con mình đi vệ sinh lần cuối đề phòng thằng bé làm bậy trong lớp thì mất mặt, cũng chính thời gian này tên bảo vệ mới được ngắm nàng một cách tự nhiên nhất.
Băng Thần mim cười sau đó ném tên này vào trong Kim Long Trù Phòng, tất nhiên tên này muốn tỉnh dậy ít nhất phải ngày mai, dùng nguyên lực xoa lên mặt một cái hắn ta ngay lập tức biến thành ngươi kia.
Hắn nhìn bộ phim vẫn còn đang chiếu dở kia thì tắt đi miệng lẩm nhẩm:
"Dáng người xấu, kỹ thuật kém, rác rưởi như thế này cũng xem thì làm sao có ngày với tới mỹ nhân."
Băng Thần sau đó nằm ngửa ra ghế gác chân lên bàn đúng như thói quen của tên kia rồi bắt đầu giả vờ ngủ, đến gần sáng thì có một người đi tới lay hắn ta dậy, người kia dáng người cực kỳ mập mập ánh mắt híp lại nói:
"Ca trực ban đêm của ta đã xong, bây giờ ta nghỉ ngơi chiều tới chơi với người, còn ngươi tỉnh táo một chút, nếu không ra chuyện gì không kịp xử lý thì coi chừng, với lại người trong mộng của ngươi khi nào cũng đến sớm nhất, ngươi không tỉnh dậy làm sao ngắm được nàng."
Băng Thần diễn theo đúng kịch bản nhẹ giọng nói:
"Huynh đệ ngươi đi ngủ đi ta lo được, tối qua đánh máy bay hơi nhiều thế nên bây giờ có chút buồn ngủ thôi, một chút thôi ta sẽ tỉnh lại ngay, nếu ngươi rảnh ra ngoài mua cho ta một hộp đồ ăn sáng rồi quay lại."
Người kia mỉm cười nói:
"Được thôi nhưng phải cho ta ra ngoài làm ly nước của A Ly đã, ngươi ngắm người trong mộng ta làm sao lại không."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Hai chúng ta đều như thế không có cửa với các nàng, cuộc sống này thật bất công."
Người kia mỉm cười nói:
"Chúng ta làm ở đây thêm hai năm nữa sẽ có đủ tiền học đại học, khi ấy ra trường rồi biết đâu lại kiếm được cô nàng ngon ăn."
Băng Thần cười khổ nói:
"Hai năm sau ngươi còn có cơ hội với A Ly còn ta thì không bao giờ có cơ hội với nữ nhân kia."
Người kia thở dài một hơi chỉ ra ngoài rồi nói:
"Mỹ nhân của ngươi đến rồi kìa, thôi ta đi trước đây."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Thôi ngươi đi đi."
Mẹ của Lam Ngọc là Trình Tú dưới sự hộ vệ của hơn ba mươi tái tạo cấp cao thủ đưa con đến trường, Băng Thần cũng mỉm cười giả bộ cầm chìa khóa đi ra ngoài chuẩn bị mở phòng học, phân thân của hắn cũng truyền đến thông tin khiến cho Băng Thần không khỏi xuất ruột.