Chương 4: Kiếm khởi đầu (1)

Thời Đại Lĩnh Chủ

Chương 4: Kiếm khởi đầu (1)

Đền Linh Vật không một chút nguy nga lộng lẫy, trái lại nó có vẻ giản dị lạ thường, về quy mô thì chỉ được bằng một nửa của gia tộc Ihasuo. Trên cửa vào đền có treo một tấm bảng lớn viết ba chữ ‘Đền Linh Vật’, hai bên cửa đền là tượng hồ thần với chín chiếc đuôi.

Toushirou xoay thân mình lại, nói với người trong xe.

- Chủ nhân, đến nơi rồi.

Ihasuo gật đầu, anh bước xuống xe, Toushirou cũng rất tự giác đi tìm chỗ cất ngựa. Anh nhìn xung quanh, phát hiện tuy nơi này gọi là đền, thực chất chỉ là một ngôi nhà bình thường như ngôi nhà khác. Cửa chính để mở, trên hành lang, có một người trùm khăn (?) ngồi dựa vào tường, lớp vải trắng che đi khuôn mặt, không thấy rõ biểu tình.

Đền Linh Vật chỉ có một mình đại nhân Kunnosuke sống… Anh nghĩ lại lời Toushirou nói với mình trên đường đi, chẳng lẽ người kia là?!

- Toushirou?

- Dạ? - Thiếu niên mắt tím vừa đi cất xe cùng ngựa về xong, nghe tiếng gọi lập tức đứng thẳng người - Chủ nhân có lệnh gì ạ?

- Người đang ngồi trước hành lang là Kunnosuke… đại nhân? - Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thêm hai chữ cuối vào.

Toushirou nhìn về phía cửa chính, nháy mắt hiểu ra, cậu cố nín cười, lắc đầu nguây nguẩy nói với Ihasuo:

- Không phải đâu, chủ nhân! Anh ta cũng là kiếm đấy, một thanh uchigatana!

Kiếm? Ihasuo hiểu ra vấn đề, anh quay người lại nhìn người đằng sau, gõ vào đầu thiếu niên một cái thật mạnh. Toushirou không kịp phòng bị bất ngờ ăn chưởng, không nhịn được kêu một tiếng ‘ai ui’, nhưng mà có đau hay không thì chỉ bản thân cậu mới biết được.

Ihasuo đi đến trước căn nhà, anh tháo dép ra, bước tới đối diện người trùm khăn kia.

- Xin hỏi, Kunnosuke - san hiện giờ đang ở đâu?

Người trùm khăn ngước đầu lên, dùng đôi mắt xanh biếc đánh giá anh.

- Ngươi đến chọn kiếm?

Ihasuo gật đầu.

Người trùm khăn kia há miệng, như định nói gì đó, bỗng nhiên một cây gậy phi một đường thắng tắp phi sượt thẳng qua chỗ hai người đang đứng, một phát cắm thẳng vào lan can như phân chia ranh giới giữa hai người! Ihasuo không hiểu chuyện gì xảy ra, anh quay đầu lại, phát hiện bên trong gian nhà, có hai người đang cãi nhau, nếu anh không nhầm thì cây gậy này bay ra đây là từ tay người tóc đen? Hình như họ đều là kiếm, giống như ‘người’ này, anh quay mặt lại nhìn người đang trùm khăn.

Toushirou cũng đã chạy đến gần, cậu lo lắng hỏi anh:

- Ngài không sao chứ? Lúc nãy thật nguy hiểm quá…

Ihasuo lắc đầu, tỏ ý mình rất bình thường. Toushirou thấy vậy mới vỗ ngực thở dài một hơi, cậu nhìn người đối diện, ánh mắt bỗng không thể tin được.

- Anh là…

- Tôi là Yamanbagiri Kunihiro... - Người trùm khăn có vẻ rất khó chịu trước ánh mắt của Toushirou - Sao lại nhìn tôi như vậy? Cậu khó chịu vì thật sự tôi chỉ là một bản sao thôi phải không?

- A, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn thuần là ngạc nhiên thôi, không có ý đó… - Toushirou vội lên tiếng thanh minh.

Kunihiro không nói gì, anh gục đầu xuống, không để ý đến hai người nữa.

Ihasuo liếc mắt nhìn Toushirou, lặng lẽ đi ra một góc khác. Toushirou cũng biết mình sai, ủ rũ đi theo chủ nhân.

- Toushirou.

- Dạ! - Thiếu niên ngay lập tức đứng thẳng, như một người lính nghiêm túc chấp hành lệnh. Nhưng thực chất nội tâm cậu đang nổi sóng không thôi, chủ nhân có vẻ giận mất rồi.

- Lời nói của thanh kiếm Kunihiro vừa nãy là ý gì? - Nhưng có vẻ chủ nhân không có ý định trách tội cậu. Nghĩ vậy, Toushirou thành thật khai báo những điều mà mình biết.

Yamanbagiri Kunihiro là một thanh uchigatana được rèn bởi Horikawa Kunihiro trong thời Azuchi Momoyama. Yamanbagiri Kunihiro thực chất là một bản sao của một thanh kiếm khác, "Yamanbagiri". Chúa phiên thành Ashikawa, Nagao Akinaga đã ra lệnh cho Horikawa Kunihiro tạo ra bản sao của thanh kiếm này. Nagao Akinaga muốn một thanh kiếm ngoạn mục như thanh Yamanbagiri vì Yamanbagiri là thanh kiếm được dùng để tiêu diêt phù thủy núi Yamanba, đây cũng là lý do tên thanh kiếm là Yamanbagiri vì 切 kiri/giri nghĩa là chém, cắt. Bản sao có thêm tên Kunihiro vì được đặt theo người rèn ra.

Horikawa Kunihiro? Thời Azuchi Momoyama? Yamanbagiri? Chúa phiên thành Ashikawa? Nagao Akinaga? Núi Yamanba?

Ihasuo không thể tin nổi. Vì đây chính là một đoạn lịch sử của nước Nhật.
Mọi sự kiện lịch sử đều trùng khớp, không hề có sự sai lệch về số liệu. Điều duy nhất anh nghĩ đến chính là: chẳng lẽ, đây đang là quá khứ?

Nhưng không, anh còn một suy đoán lớn mật hơn. Đây chỉ là một không gian song song, hơn nữa nó còn có lịch sử gần như giống y hệt Trái Đất, hay cụ thể là Nhật Bản. Một trong những điều khác biệt chính là ‘hiền giả’, hay còn gọi saniwa, những người vốn không tồn tại. Chỉ có giả thiết này mới minh chứng cho tất cả mọi thứ.

Hơn nữa, trong lịch sử Nhật Bản, không có lĩnh chủ, càng không có một gia tộc mang dòng họ Ihasuo.

Toushirou nhìn sắc mặt chủ nhân có chút không tốt, không khỏi lo lắng mình đã nói sai điều gì, hai bàn tay khẩn trương nắm chặt vào nhau.

- Chủ nhân… - Toushirou lên tiếng.

- Không có gì. - Ihasuo xoay người, anh bước vào trong căn nhà. Toushirou ngơ ngẩn một lát rồi cũng bước đi theo.

Trong phòng chính chỉ có một chiếc bàn gỗ, hai người ngồi đối diện nhau, vẻ mặt không vui. Người tóc đen vừa phi gậy dựa lưng vào tường, nhẹ nhàng chải chuốt cho mái tóc dài của mình, từ động tác có thể thấy hắn ta là một người chu đáo. Người tóc tím thì đang uống trà, vẻ mặt thỏa mãn, từng động tác đều mang một vẻ tao nhã của quý tộc. Hắn ta ngẩng đầu, vẻ mặt niềm nở nhưng không mất đi khí chất quý phái.

- Xin chào, tôi là Kasen Kanesada. Tôi là một thanh kiếm nghệ thuật yêu thích sự tao nhã. - Kanesada đứng lên, đi tới chỗ Ihasuo, chắp tay cúi chào - Rất vui khi được gặp ngài.

- Rất vui khi được gặp ngươi. - Ihasuo cũng làm tương tự - Ta muốn gặp Kunnosuke - san, xin hỏi ông ấy ở đâu?

- Kunnosuke - san? - Người đang trái tóc ngước đầu lên nhìn, lúc bấy giờ Ihasuo mới để ý mắt anh ta có màu đỏ, nhưng không giống như màu đỏ rượu vang của mắt anh, nó giống màu máu hơn - Ngài ấy vẫn đang ngủ, tôi không muốn đánh thức ngài ấy. Xin chờ thêm một lúc nữa. Ngài có thể ngồi xuống đây và thưởng trà trong lúc chờ đợi.

Ihasuo gật đầu, anh ngồi xuống, bỗng phát hiện không thấy Toushirou đâu. Cậu ta lại đi gây chuyện rồi…

- Hân hạnh được làm quen với ngài. - Người mắt đỏ đã buộc gọn tóc lại về đằng sau - Tôi là Kashuu Kiyomitsu. Đứa trẻ đến từ dòng sông, đứa con của bờ sông, tôi nghĩ vậy. Ngài có thể gọi tôi là Kashuu. Xin hỏi quý danh của ngài?

- Ihasuo Enju.

- Một cái tên lạ, nhưng tôi nghĩ nó khá hay. - Kanesada mỉm cười đáp. Kashuu thấy hắn ta ngồi xuống, liền trầm mặc, không nói thêm lời nào khác.

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Lúc này, có một người từ bên ngoài đi vào, hắn ta mặc bộ giáp vàng, một đầu tóc cùng mắt tím nhạt, mà đi trước hắn là Toushirou! Có vẻ hai người đang trò chuyện gì đó, trông khá vui. Đi vào bên trong, nhìn thấy Ihasuo đang ngồi, Toushirou định gọi anh một tiếng, nhưng phát hiện chủ nhân căn bản là phớt lờ mình đi…

- Chủ nhân… tôi quên mất báo cho ngài một tiếng trước khi đi… xin lỗi… - Mặt Toushirou lại giống như sắp khóc.

Ihasuo không nói gì, anh lắc đầu tỏ vẻ không sao, trong lòng lại nghĩ về nhà phải giáo dục lại thanh kiếm này. Mà người đi cùng hiển nhiên cũng để ý tới anh, lịch sự chào một tiếng:

- Hachisuka Kotetsu. Đến từ gia tộc Hachisuka, nên tôi được gọi như thế.

Thái độ của Hachisuka có chút lạnh lùng, vì anh thấy có tia nghi ngờ trong mắt Ihasuo.

Theo như lịch sử Nhật, thời kỳ Edo, do những thanh Kotetsu được các samurai và lãnh chúa đánh giá rất cao, đó có những kẻ đã sản xuất hàng loạt bản sao giả mạo để hưởng lợi từ sự nổi tiếng từ việc này Những hàng giả tràn lan khắp nơi, trong những người sành kiếm lưu truyền câu nói rằng, những thanh Kotetsu mà cậu nhìn thấy đều là đồ giả.

Thế nên, việc Ihasuo nghi ngờ cũng không phải không có lý do. Nhưng anh cũng chỉ nghĩ mà thôi, không đến nổi ngu ngốc mà cho rằng người trước mặt là đồ giả, vì những thanh Kotetsu thật đều có ‘linh’, hơn nữa, đây còn là đền Linh Vật, Kunnosuke chắc chắn sẽ không chứa chấp một đồ vật giả mạo.