Chương 2: Lĩnh chủ, Ihasuo Enju

Thời Đại Lĩnh Chủ

Chương 2: Lĩnh chủ, Ihasuo Enju

Kanae đi trước, Ihasuo bước theo sau. Bỗng cả người anh run rẩy, có một lực hấp dẫn mạnh mẽ cố định chân anh trên mặt sàn, không cách nào di chuyển được. Mặt đất bỗng như cát lún, mà anh chính là người sắp bị cát nuốt chửng, cổ họng anh muốn mở miệng gọi tên người đang đi phía trước, nhưng lại phát hiện mình chẳng thể thốt ra lời nào.

Ihasuo bất ngờ ngoảnh ra đằng sau, anh thấy thanh kiếm Namazuo Toushirou bỗng như tỏa ra một ánh sáng hòa giữa sắc đen cùng tím, dọc theo lưỡi kiếm, những hoa văn như sống dậy, một bóng người con trai mờ ảo với mái tóc đen dài cùng đôi mắt tím cung kính quỳ xuống trước mặt anh, thì thào:

- …Ch…ủ…nhâ…n…

Kanae đã đi được một khoảng, cô cảm thấy có điều gì đó không đúng, thử quay đầu lại, phát hiện Ihasuo dĩ nhiên lại vẫn đứng ở nguyên chỗ cũ! Sững sờ hơn là chân anh như lún xuống mặt đất, không, phải gọi là mặt đất đang dần nuốt chửng thân thể anh một cách thong thả. Bàn tay anh giơ về phía cô, miệng hé mở như muốn gọi tên nhưng không thành tiếng, chỉ có thể để mặc bản thân lún sâu vào lòng đất.

- Kanae!

Sayahako giờ hối hận thật rồi, lẽ ra cô nên để mắt đến anh chứ! Chẳng còn thời gian mà nghi thần nghi quỷ, Kanae vội chạy đến, cầm chặt lấy tay Ihasuo, cố gắng kéo ra, nhưng có vẻ chỉ làm anh càng lún sâu nhanh hơn.

Đằng sau Ihosuo, bóng ảnh mờ nhạt vẫn chưa từng biến mất, đôi môi vẫn lặp lại từng chữ, từng chữ như trước:

- …Ch…ủ…nhâ…n… …Ch…ủ…nhâ…n…

Cát đã lún đến quá ngực Ihasuo, mà hai người vẫn không tìm ra cách giải quyết.

- Enju, chúng ta phải làm sao đây? - Mặt mũi Kanae trắng bệch, cô không dám kéo tiếp nữa, như thế sẽ chỉ làm cho Ihasuo lún càng nhanh - Hay là chúng ta tìm thêm người cứu viện?

Ihasuo lắc đầu:

- Giờ cũng đã muộn rồi, chúng ta chẳng thể làm gì đâu.

Mặt mũi Kanae càng thêm trắng bệch, nước mắt không nhịn được mà ứa ra, ướt đẫm cả khuôn mặt.

- Enju, tất cả là lỗi của tớ! Nếu không phải tớ rủ cậu đi thì cậu cũng sẽ không gặp phải sự kiện quỷ quái này! Tất cả là lỗi của tớ… Ihasuo… xin lỗi… xin lỗi…!

Bàn tay cô nắm chặt, những móng tay ghì thẳng vào da thịt, mạnh đến nỗi gần như chảy máu, nhưng mà cô vẫn không cảm thấy. Trong lòng cô giờ chỉ toàn ăn năn tự trách, nước mắt không ngừng tuôn rơi như mưa.

Kanae biết, giờ này có làm gì thì cũng đã muộn.

Ihasuo nhìn lên trần nhà, rồi quay đầu lại nhìn thanh kiếm, bóng dáng mờ ảo kia vẫn lặp đi lặp lại từng chữ một, vĩnh viễn không ngừng, từ biểu tình của Ihasuo không thể đoán được anh đang nghĩ gì, bỗng anh bất ngờ hỏi:

- Cậu có thấy gì khác ngoài nó không? - Nói rồi, Ihasuo chỉ về phía thanh kiếm.

- Nó vẫn như lúc trước mà. - Kanae lau nước mắt, cô cố gắng nhìn kỹ nó, nhưng chẳng thấy có một sự thay đổi nhỏ nhặt nào - Hay là, nguyên nhân…

Sắc mặt Kanae thoáng trắng bệch trở lại, cô vội đứng lên, chạy thẳng về phía thanh kiếm,

- Tớ sẽ phá nó!

- Đừng! - Ihasuo hốt hoảng căn ngăn, nhưng đã muộn, trong khoảnh khắc Kanae chuẩn bị chạm vào thân kiếm, một luồng sấm sét bao bọc lấy nó chạy thẳng vào thân thể cô, đánh bật ra xa.

- …Ch…ủ…nhâ…n… …Ch…ủ…nhâ…n… - Vẫn là giai điệu ấy, vĩnh viễn lặp đi lặp lại không ngừng.

Kanae không đứng dậy nổi, hai bàn tay cháy đen, nước mắt tràn ra, cô oán hận đấm thật mạnh lên sàn nhà, mặc cho bàn tay chảy máu:

- Tại sao? Tại sao? Tại sao chúng ta lại đến đây? Tại sao bảo tàng này lại quỷ dị đến như vậy? Tại sao thanh kiếm này có thể như thế chứ? Tại sao không có ai đến cứu chúng ta? Tại sao?!

Dưới nền nhà, máu từ bàn tay Kanae chảy ra, hòa cùng nước mắt cô, tạo thành một màu đỏ thê lương.

Mà thân thể của Ihasuo gần như đã chìm trong mặt đất, chỉ còn bàn tay vươn lên cùng đầu cố gắng ngẩng cao lộ ra bên ngoài. Anh sẽ không nói cho cô biết, thực ra có rất nhiều người qua đây, nhưng họ… đi xuyên qua chúng ta.

Giống như hai thế giới cách biệt.

Mà có lẽ đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy người bạn này.

Cố gắng hết sức khiến bàn tay vươn dài đủ để đặt lên đầu cô - mặc dù sẽ chỉ khiến anh lún xuống nhanh hơn, Ihasuo cười, nụ cười mà anh đã quên mất từ rất lâu, dùng một giọng điệu nhẹ nhàng, nói ra một đoạn mà anh cho là dài nhất trong cuộc đời của mình.

Tôi sẽ không chết đâu, hứa đấy. Tôi chỉ đi đến một nơi khác mà thôi.
Thế nên, xin đừng khóc vì tôi, và hãy sống tiếp cho phần của tôi nữa, Kanae - chan.

Ihasuo cười, tươi mát như một cơn gió của những ngày nắng ôn hòa, hay càng giống như đóa sen nở rộ, hasu, y như tên của anh. Kanae im lặng, cổ họng vang lên những tiếng nấc nghẹn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia, từng chút từng chút một lún sâu vào mặt đất, cho đến khi chẳng còn nhìn thấy bất kỳ thứ gì thuộc về anh nữa.

Người đó đã biến mất.

Kanae không nhịn được nữa vươn tay ra, thứ bắt được cũng chỉ là một khoảng không. Cô ngồi trên mặt đất, bất chợt gào lên mà khóc, khóc đến thê lương, khóc đến tê tái.

Mọi người xung quanh bất chợt quay lại nhìn cô, không hiểu vì sao.

Chẳng ai để ý, thanh kiếm Namazuo Toushirou bỗng nhiên biến mất.

Hoặc là, nó vốn chưa từng tồn tại.


Mặt trời vừa lên. Những tia nắng nhạt nhẹ nhàng men theo khe cửa, điểm xuyết lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đang ngủ những vòng hoa nắng dịu dàng.

- Ưm… - Đôi mắt thiếu niên hé mở, lộ ra đồng tử màu đỏ rượu vang lạnh lùng. Trong đôi mắt ấy ngoài ý muốn ẩn chứa sự kinh ngạc cùng thắc mắc khó nói nên lời.

Gian phòng với kiến trúc cổ Nhật Bản, vật dụng đều được làm bằng gỗ quý trạm khắc hoa văn cổ xưa, tuy trông giản dị nhưng lại mang một vẻ quý phái tao nhã. Cạnh cửa sổ nằm bên trái giường ngủ được đặt thêm một bộ bàn ghế gỗ, trên có giá sách, dọc tường treo khá nhiều nhạc cụ. Giường ngủ cũng được bố trí ở một góc thuận hướng, cạnh có cửa sổ nhỏ, dễ dàng nhìn qua phong cảnh bên ngoài. Đáng ngạc nhiên hơn là phòng này không có cửa, chỉ có một màn trướng tơ lụa rủ xuống, che đi toàn bộ cảnh vật bên trong.

Ấn tượng đầu tiên của Ihasuo về nơi đây chỉ có hai từ - thanh nhã, thoáng đãng.

Bên ngoài bỗng xuất hiện tiếng bước chân, Ihasuo nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện ngoài trướng có bóng người. Âm thanh từ bên ngoài vọng vào, mang theo sự cung kính cùng tỉ mỉ. Nếu để ý kĩ, có thể thấy được cả sự quan tâm mơ hồ trong giọng nói.

- Chủ nhân, ngài đã dậy?

Ihasuo không biết nói gì, môi khẽ mấp máy:

- Ừ.

- Tôi có thể vào không?

- Ừ.

Một thiếu niên bước vào, với đôi mắt tím cùng mái tóc đen dài được buộc gọn đằng sau lưng, Ihasuo không khó để nhận ra, đây chính là bóng người trên thanh kiếm Namazuo Toushirou!

- Ngươi…

- Chủ nhân, có chuyện gì sao? - Người đó vội vàng chạy tới, lo lắng đặt tay lên trán anh - Không bị sốt, may quá.

- Ngươi… - Ihasuo bỗng dưng ngừng lại - Ngươi có nhận ra ta không?

Thiếu niên mắt tím kia không hiểu gì, có chút ngờ nghệch đáp:

- Chủ nhân, ngài vẫn là chủ nhân mà, sao tôi không nhận ra được! - Trong giọng nói bỗng có chút hoảng hốt, thiếu niên luống cuống tay chân kiểm tra thân thể anh - Hay là xảy ra chuyện gì rồi, hôm qua ngài tự dưng ngất xỉu, tôi đã thực sự rất lo lắng! Ngài có sao không?

Ihasuo không đáp, anh nhắm mắt lại.

- Xin lỗi, ta hơi mệt. Ngươi ra chút đi.

- Nhưng mà… - Thiếu niên vẫn rất lo lắng - Sức khỏe của ngài…

- Đừng để ta nói lại. - Ihasuo lạnh giọng.

Thiếu niên tóc tím yên lặng, vẻ mặt không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng lui ra. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở:

- Nếu có chuyện gì, ngài phải gọi cho tôi ngay đấy! Bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong, ngài nên sớm ra ăn một chút, nếu không sẽ nguội mất.

- Ừ. - Ihasuo bất chợt gọi - Toushirou?

- Dạ? - Thiếu niên chân trước đã bước chân sau lưu luyến quay đầu lại - Ngài gọi tôi?

- Không có gì.

Thiếu niên nghe vậy có chút tủi thân, chậm chạp bước ra ngoài.

Gian phòng lại trở về tĩnh lặng.

Ihasuo chậm rãi mở mắt, gọi tên thiếu niên kia.

- Namazuo Toushirou, là tên thanh kiếm ấy…

Anh giơ tay lên, nhìn những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình.

- Thật chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa…