Chương 3: Chọn kiếm

Thời Đại Lĩnh Chủ

Chương 3: Chọn kiếm

Ihasuo dễ dàng thích nghi thân thể mới, cũng dễ dàng thích nghi hoàn cảnh mới. Anh cũng không lo về việc Toushirou sẽ nghĩ gì khi phát hiện tính cách bản thân thay đổi, đó không phải là việc anh cần nghĩ.

Không muốn khiến người bên ngoài sốt sắng, Ihasuo đứng dậy, rửa mặt bằng nước mà Toushirou mang vào, sau đó đi ra khỏi màn trướng. Y phục trên người nhìn tuy có chút phức tạp, thực chất lại rất thoáng mát, ngoại trừ việc phải chú ý dưới chân. Trên bàn ăn chỉ vỏn vẹn có hai chiếc bát đựng gọn gàng trên khay, một bữa sáng Chosoku [1] truyền thống như ở Nhật, với cơm cùng rong biển nori cùng với súp miso. Ngồi xuống ghế, thấy Toushirou vẫn đứng đối diện nhìn bản thân, anh hỏi:

- Ngươi không ăn?

- Không cần, thưa ngài. - Toushirou lễ phép từ chối.

Ihasuo nghĩ thiếu niên khéo khước từ, cũng không nói gì thêm. Dù sao, đây không phải là bổn phận mà anh cần quan tâm. Không khí có vẻ trầm trọng, tĩnh lặng đến đáng sợ.

Toushirou nghĩ là chủ nhân đang giận mình, cậu có chút tủi thân, sợ ngài hiểu lầm gì, đành phải lên tiếng giải thích:

- Chủ nhân…

Người đang ngồi ăn vẫn im lặng, không có ý tứ đáp lại.

Toushirou càng lo lắng hơn, cậu suy đoán, có khi nào là chủ nhân giận mình rồi không, nghĩ đến đó, sắc mặt thiếu niên thoáng trắng bệch, cậu luống cuống giải thích:

- Chủ nhân, chủ nhân, thực sự không phải là tôi từ chối ý tốt của ngài đâu, nhưng mà tôi là một thanh kiếm, thế nên không cần ăn, chủ nhân, người đáp một tiếng đi, đừng giận nữa chứ, chủ nhân, chủ nhân, sao ngài không lên tiếng…

Ihasuo ngẩng đầu, vẻ mặt có chút không hiểu:

- Có chuyện gì sao? - Anh vừa suy nghĩ một ít chuyện, nên không để ý người bên cạnh.

Mà thiếu niên mắt tím nghe vậy, khuôn mặt chau lại như sắp khóc, đôi mắt đầy nước lên án nhìn anh.

Ihasuo càng không hiểu sao.

- Ô ô, ngài khi dễ ta… - Thiếu niên ngồi bệt xuống sàn, khóc nháo lên - Ô ô, chủ nhân thật xấu xa…

Anh nhìn thiếu niên đang ngồi khóc dưới sàn, không hiểu sao có chút luống cuống tay chân, nam tử hán đại trượng phu mà sao lại khóc giống như con gái thế này, nhưng mà đúng là không nhìn ra được điểm nào gọi là ‘nam tử hán’ - da trắng tóc dài, dáng người thon gầy, nếu không phải nhờ khuôn mặt có chút anh khí cùng với trang phục nam trên người thì anh cũng không nghĩ đây là con trai đâu.

- Ta đang suy nghĩ. - Anh không hiểu lý do vì sao mình giải thích cho người này nữa.

- Dạ? - Toushirou khó hiểu nhìn chủ nhân.

- Thế nên mới không nghe thấy lời ngươi nói. - Có lẽ là để thiếu niên này đỡ ồn ào đi. Cảm thấy lời mình nói vẫn chưa đủ thành ý lắm, anh thoáng do dự, cuối cùng mới thêm vào hai chữ - Xin lỗi.

Toushirou ngẩn người, chủ nhân cao lãnh xin lỗi mình kìa?

… Ayo, ngài đỏ mặt kìa, trông thật đáng yêu!

Thiếu niên dưới đất mau nước mắt, nhìn người kia đang đỏ mặt, không nhịn được mà phá lên cười. Tuy vậy vẫn không nói thẳng ra, nếu không ngài ấy sẽ giận dỗi tiếp đấy!

Sao cậu không phát hiện chủ nhân - sama thực sự rất dễ chiều nhỉ?

Ihasuo có chút xấu hổ nhìn thiếu niên đang cười dưới đất, có chút hối hận khi đã đi an ủi người ta. Thật phiền phức!

Nhanh chóng kết thúc bữa sáng, Ihasuo định quay trở lại phòng ngủ thì bị Toushirou ngăn cản:

- Chủ nhân, ngài định đi đâu?

- Ta vào phòng ngủ… - Thấy câu của mình vẫn còn chưa đủ ý, Ihasuo ngẫm nghĩ, vẫn là thêm ít từ - Đọc sách.

- Nhưng giờ ngài sẽ đi gặp Kunnosuke - sama, nay là tiết Thanh minh, thích hợp cho việc chọn kiếm.

- Chọn kiếm? - Ihasuo không hiểu, kiến thức của anh về thế giới này là một con số 0 tròn trĩnh - Tại sao phải chọn kiếm?

- Chủ nhân, ngài không phải sẽ ngất đến quên hết tất cả đấy chứ? - Toushiou đùa cợt.

- Đúng.

- … - Lời nói vừa định thốt ra bỗng như nghẹn lại trong cổ họng, Toushirou không ngờ cái miệng đen đủi của mình lại linh nghiệm, mặt cậu ngơ ngẩn hỏi - Ngài không nói đùa?

- Ừ. - Ihasuo ngáp một tiếng, thân thể này thiếu ngủ quá.

- Thế tôi tên là gì? - Toushirou nghiêm mặt hỏi.

Ihasuo nhìn thiếu niên đang nhìn mình với vẻ mặt đề phòng như kẻ địch, có chút khó chịu.

- Namazuo Toushirou. - Nhưng anh vẫn trả lời - Lần sau đừng nhìn ta như thế.

Chỉ là anh vừa dứt lời, đã thấy thiếu niên bên cạnh khóc lên.

- Ô ô… chủ nhân.. hức hức… - Đôi mắt tím đầy nước giống như một chú cún con đang nhìn mình - …chủ nhân… ô ô….

Ihasuo quay người, trực tiếp không để ý đến Toushirou. Lại điên rồi.

Quả nhiên, anh vừa đi được đôi ba bước, quay lại đã thấy ai đó hớn hở nhảy múa lòng vòng quanh bàn.

- Ha ha… chủ nhân… chủ nhân quên hết tất cả mà vẫn nhớ tên mình… a ha ha.. vui quá… a ha ha…

Ihasuo không nhớ là mình có quen một tên động kinh như thế này, tư duy đã nằm ngoài tầm kiểm soát của người Trái Đất.

Hóa ra chỉ vui vì lý do đó sao. Thật ngốc.

Ihasuo tự hỏi, tại sao bản thân lại dung túng cho thiếu niên ngốc nghếch này, ngay cả Kanae cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy? Có lẽ là do ấn tượng ban đầu đối với cậu ấy, và một phần tình cảm lưu lại từ thân thể này đi.

Toushirou phát điên xong, cũng nhớ ra mục đích chính của mình, dẫn chủ nhân đi gặp đại nhân Kunnosuke. Vì phát hiện Ihasuo đã mất đi ký ức, nên trên đường đi, thiếu niên phải giảng giải lại khá nhiều thứ.

- Vào tiết Thanh Minh, mỗi người đủ mười hai tuổi trong gia tộc Ihasuo đều sẽ đến đền thờ Linh Vật, dưới sự chỉ bảo của đại nhân Kunnosuke chọn ra một thanh kiếm thích hợp tương ứng với bản thân: trung thành, kiêu ngạo, phóng khoáng, cẩn mật, độc hành. Họ đều là uchigatana, mỗi người có sở trường khác nhau, năng lực khác nhau, thế nên ngài không cần lo lắng khi chọn. Đó sẽ là thanh kiếm đầu tiên của ngài.

Ihasuo nửa hiểu nửa không, ‘họ’ là người hay là kiếm? Anh hỏi Toushirou.

Thiếu niên tóc tím lúc bấy giờ mới nhớ ra Ihasuo hiện tại không có bất kỳ tri thức gì, thầm mắng mình não cá, vội vàng giải thích:

- Chủ nhân, bọn họ là kiếm, nhưng lại sở hữu tất cả đặc điểm của con người, đương nhiên, điều đó chỉ đúng đối với các hiền giả. Tôi cũng là kiếm đó!

Ihasuo càng không hiểu, thế nào là ‘chỉ đúng với các hiền giả’? Hơn nữa anh càng ngạc nhiên hơn, khi Toushirou thừa nhận bản thân là kiếm. Mặc dù đã đoán nhưng khi nghe chính người khác thừa nhận, có một cảm giác kỳ lạ… mình đang nói chuyện với một thanh kiếm?

- Hiền giả?

- Nên giải thích thế nào nhỉ… - Toushirou vừa đi vừa suy nghĩ, có mấy lần suýt đụng phải cột nhà, nhưng dù sao bản thể cậu vẫn là kiếm - Người bình thường nói: hiền giả có khả năng truyền sự sống vào các đồ vật vô tri vô giác, đặc biệt là những vũ khí như kiếm. Thực chất thì mọi chuyện trái ngược lại, những thanh kiếm như tôi vốn đã có ‘linh’ từ lúc mới sinh ra, nhưng chỉ có hiền giả, hoặc cũng có thể gọi là saniwa, mới có thể nhìn thấy chúng tôi. - Nói rồi, Toushirou cười tủm tỉm - Ngài nhìn thấy tôi là bởi vì ngài có tư chất trở thành hiền giả, chắc chắn sẽ là một hiền giả rất mạnh!

- Thế ai sinh ra những thanh kiếm có ‘linh’? - Ihasuo ngẫm nghĩ những lời thiếu niên vừa nói, thuận miệng hỏi một câu.

- Cũng là saniwa đó! - Toushirou cười khúc khích - Tôi chính là vật tổ truyền của gia tộc Ihasuo, được tôi thừa nhận mới là chủ nhân của gia tộc! Tổ sư sáng lập chính là người đã rèn ra tôi, một saniwa vô cùng mạnh!

- Thế à? - Ihasuo không đáp, anh đã ra khỏi phủ tộc Ihasuo, bước lên xe ngựa đến đền Linh Vật. Toushirou leo lên ngựa, dễ dàng điểu khiển nó thẳng tiến.

Dọc đường đi, phong cảnh một mực chỉ có đầm hồ, cùng với rừng rậm bát ngát đằng xa, hơn nữa, xe ngực có xu thế thẳng tiến vào sâu trong.

- Đền Linh Vật ở trong rừng?

- Vâng. Rừng Animazumu là nơi cư trú của đại nhân Kunnosuke.

Ihasuo không hỏi gì nữa, anh im lặng ngắm phong cảnh hai bên đường.

Animazumu là một khu rừng đã có tuổi, cứ đến những ngày lễ lớn, dân chúng đều sẽ cử một người tiến vào mời đại nhân tham gia, và ngài sẽ không từ chối, nhưng cũng không ở lâu. Ngài thường ở trong đền Linh Vật chờ đợi những người có thiên phú hiền giả tới hỏi thăm, chỉ dẫn cho họ những bước ban đầu và đưa họ đi chọn kiếm. Những người muốn trở thành một saniwa chân chính đều phải đến đây, tiếp nhận sự ban phúc của đại nhân, không một ai ngoại lệ. Và với sự trấn thủ của Kunnosuke, Animazumu đã trở thành một thánh địa, trong lòng tất cả mọi người.

Xe ngựa dễ dàng đi sâu vào rừng, có lẽ đại nhân đã biết nay họ sẽ đến. Phong cảnh ôn hòa, tươi mát, thấp thoáng từ xa có thể dễ dàng thấy được ngôi đền Linh Vật trong truyền thuyết.

Chú thích

[1] Chosoku: bữa sáng truyền thống ở Nhật, gồm có cơm được đập thêm trứng, hoặc cùng rong biển nori và súp miso.