Chương 47: Thu phục

Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 47: Thu phục

Nhìn thấy con Dã Lang Vương đã nằm bất động trên đất, Trần Vũ rất là hài lòng phủi phủi tay cười. Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên.

"Đinh, chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ thu phục Dã Lang Vương vì mình sử dụng, chủ nhân nhận được năm ngàn điểm kinh nghiệm, một tờ khế ước nô thú và năm ngàn xu!"

"Đinh, chúc mừng chủ nhân thăng lên cấp 14!"

"Đinh, chúc mừng chủ nhân thăng lên cấp 15!"

Một lúc lên được hai cấp, trong lòng Trần Vũ rất là vui sướng. Thế nhưng khi thấy con Dã Lang Vương đang rục rịch đứng dậy, hắn không khỏi nhướng mày lên. Vừa rồi là hắn ném thẳng viên Bạo Khí Đan vào trong miệng của nó, cho dù là ma thú Cao Cấp đỉnh phong cũng chưa chắc có thể chịu đựng được, vậy mà không nghĩ đến lực sinh mệnh của con Dã Lang Vương này lại mạnh mẽ đến như vậy. Do dự một hồi, Trần Vũ cầm lấy tờ khế ước nô thú vừa thu được từ hệ thống, đi đến trước người nó, nói: "Xem ra số mạng của mày đã được chú định rồi, sau này mày hãy đi theo tao đi!"

Nói xong, Trần Vũ đem tờ khế ước dán lên trên đầu nó, sau đó cắn lấy một đầu ngón tay, rồi nhỏ máu lên trên. Chỉ thấy, tờ khế ước hóa thành một cái trận văn hình tròn, bao quanh là vô số những chú ngữ phức tạp. Trần Vũ cũng không biết nó có nghĩa là gì. Ánh sáng trên trận văn hơi lóe lên một cái, sau đó liền chui thẳng vào trong đầu của con Dã Lang Vương. Trong miệng của nó cũng phát ra một tiếng gào thét thê lương, giống như là đang từ biệt với thế giới tự do của chính mình vậy.

"Hừ, kêu cái gì mà kêu? Đi theo tao chính là vinh hạnh của mày, hiểu chưa?" Nghe nó kêu thảm như vậy, Trần Vũ có chút không hài lòng mắng.

Sau một lúc, ánh sáng biến mất, trong đầu Trần Vũ bỗng dưng nhiều ra một ít thông tin, đây là thông tin liên hệ giữa hắn và Dã Lang Vương. Hoàn toàn không giống với quan hệ giữa hắn và Thố Vương. Hiện tại, Trần Vũ có thể xem hiểu được suy nghĩ trong đầu của Dã Lang Vương, cũng như có thể thông qua suy nghĩ của mình mà ra lệnh cho nó.

"Tiểu Lang, ngươi bây giờ có thể chiến đấu được nữa hay không?" Trần Vũ nhìn thấy vết thương trên người của nó đang dần dần khép lại, mới hỏi thăm một chút.

Dã Lang Vương liền gật gật đầu đáp lại. Nhìn thấy biểu hiện của nó hắn cảm thấy rất hài lòng. Sau đó hắn lại hướng về phía đám dã lang xung quanh, thấy chúng đã bắt đầu rục rịch khôi phục trở lại, hắn mới nhìn Dã Lang Vương nói tiếp: "Vậy ngươi có thể ra lệnh cho bọn chúng cùng đi theo ta được không?"

Lần này Dã Lang Vương hơi do dự một chút, sau đó nó mới ngửa đầu lên trời tru dài một tiếng.

"Ngao ô…"

Ngay lập tức, đám dã lang kia bắt đầu đáp lại, nhưng có không ít con đang hướng về phía nó nhìn chằm chằm, dường như chúng rất không hài lòng với mệnh lệnh của nó. Dã Lang Vương đương nhiên là không thể để cho bọn chúng nghi ngờ quyền uy của mình, nó gầm gừ lên một tiếng, đám dã lang kia cũng gầm gừ đáp lại. Trận giằng co này kéo dài chừng hơn một phút, rốt cuộc lấy sự thất bại của những con dã lang kia làm kết cục. Dù sao thực lực của Dã Lang Vương vẫn rất mạnh, dù đám dã lang kia có phản đối, cũng không phải là đối thủ của nó. Một số con trong đó phủ phục xuống đất nghe theo mệnh lệnh của Dã Lang Vương, còn một số con thì hướng trong rừng chạy đi, rời khỏi bầy dã lang.

Trần Vũ nhìn qua số lượng của đám dã lang này còn hơn sáu chục con, trong lòng rất là hài lòng. Mà phía bên kia, nhóm người A Châu, Tuyệt Ảnh, Mị Ảnh và con thỏ trắng cũng đã kết thúc chiến đấu, đang hướng về phía Trần Vũ đi tới. Nhìn thấy con thỏ trắng bị thương khắp nơi, Trần Vũ liền đem nó thu vào trong không gian sủng vật. Mà hai thiếu nữ Người Thỏ thì hơi có chút rụt rè, nép sát vào trong người của Trần Vũ. A Châu nhìn con Dã Lang Vương nằm phục trước mặt Trần Vũ, nàng chỉ hơi nhíu mày một chút rồi thôi.

"Công tử, bây giờ chúng ta có thể tiếp tục lên đường được chứ?"

Nghe A Châu hỏi, Trần Vũ liền hướng về phía nơi xa nhìn tới. Lúc này, trận chiến với bầy dã lang đã kết thúc, mà âm thanh của trận chiến bên kia vẫn còn chưa có lắng xuống, xem chừng đám nữ nhân bên kia đã gặp phiền phức to rồi.

"Đi, chúng ta tranh thủ qua đó thôi!" Trần Vũ trèo lên lưng Dã Lang Vương, sau đó hướng về phía A Châu nói.

A Châu cũng không có nói thêm lời nào, liền lấy ra thú sủng mà đi theo sau. Lúc này, Tuyệt Ảnh và Mị Ảnh cũng muốn trèo lên trên lưng Dã Lang Vương, thế nhưng các nàng vừa muốn bước lên đã nghe nó gầm gừ một tiếng, liền bị dọa cho rụt cổ lùi lại phía sau mấy bước. Trần Vũ không khỏi gõ đầu nó một cái, rồi đưa tay về phía hai nàng nói: "Đừng sợ, lên đây đi!"

Lần này, Dã Lang Vương đã không gừ lên nữa, thế nhưng trong lòng của nó thì vô cùng ủy khuất.

Trong khi Trần Vũ đang dẫn theo một bầy dã lang đi đến cứu viện, thì phía bên này, nhóm người Hồ Mị Nương đã rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Chỉ thấy, cả người Hồ Mị Nương đều nhuộm đầy vết máu, liên tục bị đám người bên ngoài đánh cho lảo đảo. Mà ba thiếu nữ Hồ tộc bên cạnh thì đã vô lực ngã nhào xuống đất, không phải trong lúc tình thế nguy cấp, con tiểu yêu hồ đột nhiên xông phá cấm chế trong người, đem các nàng giải nguy, thì bây giờ các nàng đã bị đám người phía bên ngoài bắt sống rồi.

"Công chúa, xin người hãy chạy đi, đừng có quan tâm đến chúng ta nữa!" A Liên cố gắng hướng về phía Hồ Mị Nương hô lên.

Nhưng lúc này, Hồ Mị Nương vẫn cắn răng lắc đầu: "Các ngươi là do ta đem đến, muốn đi thì cùng nhau đi, có chết thì cũng chỉ có thể chết cùng!"

Mặc dù quan hệ giữa các nàng chỉ là chủ tớ, thế nhưng trên thực tế trong lòng Hồ Mị Nương luôn coi các nàng là chị em tốt để đối đãi. Mà vừa rồi không phải con hồ ly nhỏ trong ngực áo đột nhiên thức tỉnh, dùng ra một chiêu tinh thần công kích, đem mấy tên dong binh đoàn kia chấn cho tê liệt, thì nàng đã bị bọn chúng đánh cho nằm xuống đất rồi. Thế nhưng với tình thế như hiện tại, cho dùng các nàng không bị đánh chết, thì kết cục cũng chính là vì kiệt sức mà bị bắt sống. Đánh lâu như vậy, vẫn không có người đến cứu viện, trong lòng nàng đã rất tuyệt vọng. Mà thật ra, nàng cũng không hy vọng bọn họ chạy đến. Vì với thực lực của bọn họ, có thể thắng được đám người như hung thần ác sát này sao?

Trong lúc nàng đang nghĩ như thế, phía phương xa đột nhiên vang lên một trận sói tru, sau đó là một bầy dã lang âm thầm lao tới. Mấy tên dong binh đều bị dọa cho giật mình. Mà tên Kiếm Sĩ cầm đầu chỉ hơi nhíu mày một cái, sau đó hướng về phía các thành viên còn lại nói: "Đừng lo lắng, chỉ là một ít dã lang mà thôi, mau chóng giải quyết mấy ả này đi, sau đó chúng ta nhanh chóng rút lui! Sau trận này, ta sẽ thưởng cho mỗi người mười đồng vàng!"

"Tuân mệnh!" Đám dong binh nghe có thưởng, trên miệng liền hưng phấn hô lên. Mặc dù mười đồng vàng này cũng không tính là nhiều, chỉ tương đương với một ngàn xu, thế nhưng đây là một khoản thưởng thêm, ai mà không hưng phấn cho được?

Nhìn thấy bầy dã lang vây ở xung quanh, lại nhìn một đám dong binh như hổ đói không ngừng xông tới, trong lòng Hồ Mị Nương đã hoàn toàn tuyệt vọng. Thậm chí A Bích còn sợ hãi khóc lên thúc thít, làm cho A Tú rất là tức giận nhìn nàng quát lên một tiếng: "Khóc cái gì mà khóc, cùng lắm thì chết ở chỗ này thôi mà!"

Nghe tiếng quát này A Bích còn khóc to thêm, giọng nói đứt quãng nói: "Thế nhưng… thế nhưng… là chúng ta làm liên lụy công chúa… hu hu… vì ta vô dụng… cho nên… cho nên đã làm liên lụy đến công chúa… hu hu…"

Nghe nàng nói như vậy, tất cả ba nàng đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó A Liên liền hô lên: "Công chúa, người chạy nhanh đi, nếu không chúng ta sẽ chết cho người xem!"

Hồ Mị Nương thất kinh xoay người lại: "Các ngươi đang làm cái gì vậy, mau dừng lại cho ta!"

Lúc này các nàng đều đã rút ra một cây chủy thủ, đặt trên cuốn họng. Mà tên Kiếm Sĩ kia thấy các nàng tự sát, liền gầm lên: "Mau ngăn lại, mau ngăn lại cho ta! Mẹ kiếp, các nàng mà chết rồi lão tử còn chơi cái rắm! Nhanh lên!"

Mấy tên thuộc hạ đều tranh thủ lao tới, muốn đem chủy thủ trên người các nàng đoạt lại. Mà Trần Vũ đang cưỡi trên lưng Dã Lang Vương đi tới, khi nìn thấy tình cảnh lộn xộn bên dưới, không khỏi nhíu mày quay sang A Châu hỏi: "Bọn họ đang làm cái gì vậy?"

"Ta không biết!" A Châu cũng lắc đầu đáp.

Tình cảnh lúc này quả thật là có hơi quái dị, chỉ thấy một đám dong binh đang vây lấy Hồ Mị Nương, đột nhiên chuyển hướng sang lao về phía ba thiếu nữ ngồi dưới đất. Mà ba thiếu nữ ngôi dưới đất thì đang lấy chủy thủ cắm vào cổ mình. Thế rồi bọn họ bắt đầu tiến hành một trận tranh đoạt, chỉ có điều trận tranh đoạt này là một bên một tự sát, một bên thì ngăn lại không cho bên kia tự sát.

Nhìn một hồi, Trần Vũ chỉ có thể lắc đầu nói: "A Châu, tình thế hiện tại, chúng ta có nắm được phần thắng sao?"

A Châu lại lắc đầu nói: "Không biết, theo ta thấy thì không có lớn lắm! Thế nhưng ta nhất định sẽ đi cứu các nàng!"

Nhìn thấy nàng sốt ruột như vậy, Trần Vũ liền đưa tay ra ngăn lại: "Đừng vội, ta đã có đối sách tốt rồi! Chờ ta cho đám dã lang này xông lên trước, thu hút sự chú ý của bọn họ, sau đó đem mọi người cứu ra ngoài. Như vậy sẽ an toàn hơn!"

"Thế nhưng là…" Nàng không khỏi do dự nhìn đám dã lang xung quanh, nàng không phải là không tin Trần Vũ, nhưng nàng rất lo lắng, ngộ nhỡ đám dã lang này không phân biệt được địch ta, đem các tỷ muội của nàng tổn thương thì sao?

Trần Vũ đương nhiên nhìn ra sự lo lắng này trên mặt nàng, hắn chỉ cười cười, rồi vỗ lên đầu Dã Lang Vương nói: "Tất cả đều nhờ cả vào ngươi đấy!"

Nghe Trần Vũ ra lệnh, Dã Lang Vương liền đưa mắt nhìn qua bầy sói xung quanh, sau đó trong miệng nó tru lên một tiếng, bầy sói còn lại cũng tru lên. Tiếp theo là mấy chục con dã lang từ khắp các nơi trong rừng lao tới, hướng về phía đám người bên dưới mà công kích.