Chương 56: Động Thiên Phúc Địa
Lưu Hà Ôn nhìn đầu lâu của Ngô Ân, lại nhìn nhìn bước chân Lương Vĩnh Khang dần dần nhích tới gần mình, trong lòng hắn hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Hắn biết, ngày hôm nay mình chắc chắn sẽ không thể nào sống sót để rời khỏi đây được. Thế nhưng hắn không dám chống lại, bởi vì Lương Vĩnh Khang làm người rất độc ác, chỉ cần hắn chống đối, chắc chắn người nhà của hắn cũng sẽ bị Lương Vĩnh Khang giết hại, mà ngay cả hắn cũng không được chết một cách an lành. Đây là hình phạt dành cho những kẻ phản bội, hắn không biết mình có bị phán quyết như vậy hay không, nhưng chắc cũng không sai biệt nhiều lắm. Bởi vì, người đưa Lương Vĩnh An vào con đường chết chính là hắn, mà so với tội phản bội, tội của hắn còn lớn hơn nhiều, hắn e rằng hình phạt dành cho mình phải tàn khốc hơn thế gấp trăm, ngàn lần. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi Lưu Hà Ôn đã cảm thấy rùng mình.
"Đại nhân, xin người hãy đi theo ta đi!" Lưu Hà Ôn cố gắng níu lấy cây gậy ma pháp trên tay, đem thân xác vô hồn của mình hướng về phía trước đi tới. Thế nhưng, trong lòng của hắn lúc này lại đột nhiên hiện lên một suy nghĩ ác độc, nếu hắn đã không thể sống để rời khỏi đây, vậy thì để cho đám người kia chôn cùng mình đi!
Đám người Trần Vũ đương nhiên là không biết có một tên đại ma đầu đang đến tìm mình tính sổ. Mà lúc này tâm tình của bọn họ cũng đang rất khẩn trương. Bởi vì không gian phía trước càng lúc càng kịch liệt, sau đó một luồng ánh sáng bảy màu lóe lên, rồi một đứa bé chừng mười một, mười hai tuổi từ bên trong truyền tống trận đi ra ngoài.
Mới đầu những người ở đây đều không biết đứa bé đó là ai, chỉ có Hồ Mị Nương là giật mình hô lên: "Tiểu Nguyệt!"
"Nha, tỷ tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Đứa bé gái dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Hồ Mị Nương, sau đó là vui mừng nhảy vào trong ngực của nàng đưa đầu cọ lên cọ xuống mấy cái, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Đến lúc này mấy thiếu nữ Hồ tộc cũng kịp thời phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất kinh hô: "Cung nghinh thánh nữ!"
Thế nhưng đứa bé cũng không có phản ứng lại các nàng, mà dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn về phía hai thiếu nữ Người Thỏ: "Nha, nơi này làm sao lại có phản đồ của bổn tộc, ui, mùi vị thật là khó ngửi chết đi được!"
Nàng khịt khịt cái mùi rồi đưa tay lên che lại, sau đó mới hiếu kỳ nhìn về phía Trần Vũ, hớn hở đi tới bên cạnh hắn hít hà mấy cái: "Nha, thật là dễ ngửi, nhưng làm sao lại kỳ quái như vậy?! Tiểu ca ca, ngươi là nhân loại sao? Làm sao trên người của ngươi có mùi của Hồ tộc, lại có mùi của Thố tộc? Ngươi không phải là người Hồ tộc của chúng ta sao?"
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của nàng, ban đầu Trần Vũ cũng rất yêu thích, thế nhưng sau khi nghe nàng hỏi lên quái sự, Trần Vũ liền trở nên lung túng, không biết trả lời với nàng như thế nào cho phải
"Được rồi, đừng có nháo nữa, mau lại đây với ta đi!" Hồ Mị Nương cũng cảm thấy hơi xấu hổ, lại sợ nàng bày ra trò quái dị gì, cho nên liền đem nàng kéo vào trong người, sau đó phất tay ra lệnh cho đám thị nữ: "Các ngươi cũng đứng lên đi, đừng có quỳ nữa!"
"Vâng ạ!" Đám thị nữ đều đồng thời hô lên, rồi sau đó đứng dậy nhìn hai vị công chúa trước mặt.
Thế nhưng lúc này đứa bé gái lại kéo tay Hồ Mị Nương đi tới trước truyền tống trận, quơ tay múa chân nói: "Tỷ tỷ, tỷ theo ta qua đây đi, bên trong này có rất nhiều thứ thú vị nha, trong đó có thứ làm cho ta có thể lớn lên được đấy!"
Nàng nói đến đây, bỗng dưng môi lại trề xuống: "Nhưng mà thực lực của ta vẫn còn không đủ, hình người của ta chỉ duy trì được có vài tiếng thôi! Thật sự là đáng ghét!"
Lời nàng nói đến đây, ánh mắt lại nhìn về phía hai thiếu nữ Người Thỏ, làm cho các nàng sợ hãi cúi gầm mặt xuống đất, thân thể không tự nhiên mà nhích dần về phía Trần Vũ.
"Được rồi, bên trong có thứ gì, mau đưa ta qua xem đi!" Hồ Mị Nương biết trong lòng nàng đang nghĩ đến chuyện gì, thế nhưng nhiều năm qua như vậy, tộc Người Thỏ cũng đã bị diệt trừ, còn sót lại vài con cá lọt lưới đối với Hồ tộc của nàng mà nói cũng chẳng có chút tác dụng gì. Với lại kẻ thù chính của các nàng cũng không phải là tộc Người Thỏ, mà là một tộc khác, đám Người Thỏ chỉ là bị bọn họ kéo vào trận doanh của mình mà thôi.
Thấy nàng cũng muốn theo mình đi qua bên kia truyền tống trân, trong lòng Tiểu Nguyệt liền rất sung sướng. Vừa nghĩ đến những thứ tươi đẹp bên kia, nàng dường như vứt hết mọi buồn phiền ra sau đầu, đem cái tay nhỏ của mình kéo lấy Hồ Mị Nương, vui vẻ nói: "Nha nha, qua đó chơi vui, qua đó chơi rất vui! Mọi người cùng đi chơi với Tiểu Nguyệt đi!"
Hồ Mi Nương nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tiểu Nguyệt, trong lòng không khỏi hiện lên những hồi ức trước đây. Đây chính là tính cách lúc còn nhỏ của Tiểu Nguyệt, sau khi trở thành Thánh Nữ, nàng dường như không còn nhìn thấy tính cách đó trên người của Tiểu Nguyệt nữa. Cho đến lúc này, một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt ham chơi, đầy vui sướng của em gái, nàng thật sự rất muốn mọi thứ cứ bảo trì như vậy mãi. Nhưng đáng tiếc, thời gian là thứ vĩnh viễn không bao giờ có thể lấy lại được.
Ánh sáng truyền tống trận một lần nữa lóe lên, thân hình của mọi người dần dần biến mất bên trong. Sau một lúc, mọi người bắt đầu rời đi truyền tống trận. Thế nhưng, cảnh tượng đập vào mí mắt của bọn họ lúc này là một thứ không gian tươi đẹp, mỹ lệ. Những tia sáng rực rỡ xuyên qua từng kẻ lá, một vài con bướm đập cánh chập chờn trên các khóm hoa, một vài con ong mật đang cố gắng tìm kiếm cho mình những đóa hoa tươi đẹp.
Không dừng lại ở đó, cách chỗ đứng của mọi người về phía xa xa là một tòa thác nước, phía dưới là một lòng hồ trong xanh mơn mở, có vài con cá còn đang vui đùa nhảy nhót lên trên mặt nước, kèm theo đó là một gốc cây to từ dưới nước nhô lên cao, vươn đến tận tầng mây trên trời. Mọi thứ kết hợp lại một chỗ, tạo thành một thứ cảnh sắc vô cùng tuyệt mỹ. Tất cả mọi người dường như ngây dại mà đứng ngắm nhìn.
"Wao, đẹp quá!"
Không biết là ai đã hô lên thành tiếng. Tuy rằng đây không phải là lần đầu mọi người nhìn thấy một cảnh tượng đẹp đến như vậy; thế nhưng vừa rồi trải qua một loạt trận chiến, lại từ một vùng không gian tăm tối đi đến chỗ này. Sự tương phản của hai thế giới hoàn toàn khác biệt, làm cho linh hồn của mọi người tạo thành một sự tương phản vô cùng kịch liệt, cho nên bọn họ mới rung động như vậy. Đương nhiên đi qua một thoáng mơ mộng, mọi người cũng bắt đầu thanh tỉnh trở lại. Lúc này ánh mắt của Hồ Mị Nương đã chăm chú nhìn lên cái cây cao từ dưới hồ nước đâm thẳng lên trời.
"Kia là?"
"Nha nha, chính là nó, chính là nó! Vừa rồi ta chỉ có ăn một trái thôi, thế mà đã hóa hình được rồi! Tỷ tỷ, ngươi có muốn ăn không, ta hái xuống một trái cho tỷ ăn nha!" Tiểu Nguyệt nhìn theo hướng tay Hồ Mị Nương chỉ, ánh mắt hưng phấn lên, liền chạy nhanh tới chỗ hồ nước hô to.
Mọi người cũng không biết với thân hình nhỏ nhắn đó của nàng, làm sao lại có thể trèo lên trên cái cây cao như thế được chứ? Thế nhưng Hồ Mị Nương không có để cho nàng leo lên cây, mà đem nàng giữ chặt lại trong người, lắc đầu nói: "Đây là Thánh Quả, nó vẫn còn chưa đạt đến độ chín, muội ăn như vậy thì có tác dụng gì?"
"Nha, thì ra là như vậy? Hèn gì ta ăn đến mấy trái mà vẫn không có lớn lên được!" Tiểu nha đầu vừa lẩm bẩm trong miệng, vừa đếm đếm ngón tay.
Mọi người nhìn theo ngón tay của nàng đếm, sau đó không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Tiểu nha đầu này vậy mà xem Thánh Quả như là trái cây tráng miệng, nàng đã đem hơn chục trái ra, quả thật là hoang phí của trời!
Thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người nhìn mình, nàng liền bĩu môi nói: "Nha, đây là do ta muốn lớn lên thôi, mọi người không được cười ta đâu đấy!"
Nàng nói xong, lại kéo tay Hồ Mị Nương đi tới một chỗ khác, nói: "Tỷ tỷ, đừng có đứng nhìn thứ vô dụng đó nữa, hừ hừ, Thánh Quả gì chứ, vậy mà không làm cho người ta lớn lên được!"
Nàng vừa nói, vừa dẫn mọi người đi tới một chỗ dưới góc cây, lúc này mọi người mới để ý đến, góc cây này vậy mà lớn đến kinh người. Mọi người đã đi theo nàng được hơn mười phút, thế nhưng vẫn chưa đi hết một vòng thân cây. Cuối cùng, mọi người nhìn thấy Tiểu Nguyệt cúi xuống, đem một nhánh Linh Chi từ trong một góc thân cây mục nhặt lên.
Nàng đem nó giơ lên trước mặt mọi người, rồi nói: "Nha, chính là thứ này! Mùi vị của nó thật sự là không ngon một chút nào, nhưng mà thứ này lại rất tốt nha, Tiểu Nguyệt cảm thấy nó rất thơm!"
Đúng vậy, đây là một cây Huyết Linh Chi ngàn năm, nó được trời đất sinh dưỡng, lại nhờ vào linh khí của thân cây Thánh Quả, cho nên hàm lượng kết tinh bên trong đó rất cao. Hồ Mị Nương vừa nhìn thấy nó, hai mắt liền sáng ngời lên. Mà Trần Vũ trong lòng cũng kêu lên một trận lộp bộp. Bởi vì âm thanh của Tiểu Nguyệt bên trong hệ thống đột nhiên hô lên: "Nha, đây là đồ tốt, chủ nhân, mau đem nó đưa cho Tiểu Nguyệt đi, Tiểu Nguyệt sẽ đổi cho ngài một quyển kỹ năng Cao Cấp!"
Chỉ có điều, Hồ Mị Nương đã đem nó cầm ở trên tay, nàng mỉm cười nói: "Nơi này quả nhiên là Động Thiên Phúc Địa, linh khí dồi dào, lại nhiều thảo dược quý như vậy! Tiểu Nguyệt, muội thật sự là người có phúc khí!"
Nghe thấy chị gái khen ngợi, lại còn được nàng xoa xoa đầu, cho nên tiểu nha đầu cảm thấy rất yêu thích, miệng cười không ngớt, nói: "Nha, vậy thì chúng ta tiếp tục đi tìm đồ tốt đi! Ta biết trong này còn rất nhiều đồ tốt nha!"
Nhìn thấy cây Huyết Linh Chi ngàn năm bị Hồ Mị Nương thu vào trong túi, Trần Vũ âm thầm nhỏ lệ bi thương: "Ôi, kỹ năng Cao Cấp của ta!"