Chương 62: Trúng độc
Hai người bọn họ lúc này đang ngồi trước một đống lửa lớn, Hồ Mị Nương nhìn lấy mặt đầm lấy đã bị nhiễm lên một tầng huyết dụ do ánh trắng rọi xuống mà thành. Còn Trần Vũ thì nhìn lấy những thân cây cao to mọc ra từ đầm lầy, trông chúng thật giống với những cây đước trên địa cầu, nhưng cỏ vẻ như ở thế giới này, mọi thứ đều trở nên to lớn và khổng lồ hơn gấp cá trăm ngàn lần.
"Đệ đệ, ngươi sẽ hối hận sao?" Trong không khí yên tĩnh, Hồ Mị Nương đột nhiên lên tiếng hỏi, làm cho Trần Vũ hơi có chút giật mình.
Từ khi đi đến vùng Đầm Lầy Tử Vong này, nàng dường như ít nói hơn hẳn, nghe thấy nàng hỏi, hắn mới cười nói: "Ta vì sao lại phải hối hận?"
Trần Vũ hỏi xong câu này, ánh mắt liền nhìn nàng đầy nghi hoặc: "Mị Nương tỷ, ngươi thật sự là rất kỳ lạ!"
"Kỳ lạ sao?" Nàng không biết Trần Vũ nói nàng kỳ lạ là kỳ lạ như thế nào, nhưng nàng chỉ nhếch môi lên cười khẽ, rồi lại nói tiếp: "Đáng lý ra đệ có thể không phải đến nơi này mạo hiểm cùng ta, nhưng vì ta ngang ngược cố chấp, nên đã đem đệ đến chỗ nguy hiểm này! Đệ thật sự là sẽ không hận ta sao?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Trần Vũ hơi có chút giật mình, nhưng sau đó hắn liền lắc mà cười to lên. Nàng đương nhiên không biết là hắn có hệ thống, mà nhiệm vụ lần này của hắn chính là đến đây hái Cổ Hồn Hoa, cho nên hắn thật sự sẽ hận nàng sao? Đương nhiên là không rồi!
Tiếng cười to của Trần Vũ làm cho Hồ Mị Nương hơi có chút bất mãn, nhưng sau đó Trần Vũ liền nói: "Mị Nương tỷ, ngươi có phải là đã hiểu nhầm cái gì rồi không? Ý định ban đầu của ta cũng là muốn đi đến nơi này, cho nên ta tuyệt đối là không có hối hận!"
"Vậy sao?" Nàng cũng không có tỏ vẻ quá ngạc nhiên, chỉ là hỏi lại một câu: "Vì sao?"
Nàng nói chuyện hoàn toàn không có đầu có đuôi, Trần Vũ cũng không biết được là nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ thản nhiên đáp: "Đương nhiên là vì có người đẹp như tỷ đi bên cạnh rồi!"
Câu trả lời này dường như đã làm cho nàng hơi chút sửng sờ, nhưng ngay sau đó nàng liền phá lên cười, nói: "Đệ đệ ngươi tình lừa gạt ai chứ? Ta suýt chút nữa là bị ngươi lừa rồi đấy!"
Trần Vũ nghĩa chính ngôn từ, nói: "Ta nói thật lòng đấy, tỷ tỷ thật sự rất đẹp!"
Không biết lời này của hắn đã khơi gợi lên cho nàng chuyện đau buồn gì, mà khuôn mặt của nàng lại mang theo một vẻ ưu sầu, sau đó thở ra một hơi nói: "Ta thật sự là đã già rồi, đệ có biết ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi không?"
Mặc dù Trần Vũ không biết tuổi thật của nàng, nhưng nhìn qua nàng nhiều lắm thì cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi là cùng. Tuy so với hắn có lớn hơn đôi chút, nhưng với sắc đẹp của nàng, thì chút tuổi tác đó có ăn thua gì?
Trần Vũ nghĩ như vậy, nên liền trả lời nàng: "Tỷ mà già sao? Ta thấy tỷ như con gái mười tám ấy!"
Nghe được lời khen ngợi này của hắn, nàng không khỏi che miệng lại cười lên khúc khích, sau đó dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn: "Ta nghĩ chắc đệ còn không được rõ ràng cho lắm, tuổi thọ của Hồ tộc chúng ta so với nhân loại các đệ dài hơn rất nhiều, ta hiện tại đã hơn hai trăm tuổi rồi đấy!"
"Cái gì?" Vừa nghe xong lời này, Trần Vũ liền chấn động mà đứng bật dậy.
Hồ Mị Nương cũng đoán trước được phản ứng của hắn, cho nên nàng chỉ khẽ cười lên một tiếng, sau đó thì không nói gì nữa.
Người với yêu, quả thật là không thể nào giống nhau được!
Biết phản ứng của mình có hơi chút thái quá, Trần Vũ vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại, nhìn nàng xấu hổ gãi gãi đầu, nói: "Tỷ tỷ, thật sự thì ta không phải là chơi tỷ già đâu, chỉ là…"
Dường như không muốn nghe lời Trần Vũ giải thích, nàng đưa một ngón tay lên ngăn chặn miệng của hắn, lắc đầu nói: "Ta hiểu, đệ không cần giải thích gì đâu! Ta cảm thấy mệt rồi, ta muốn đi ngủ trước!"
Nàng nói xong, liền kê đầu lên một khúc gỗ rồi nghiêng người lại ngủ thiếp đi. Hiện tại y phục trên người của nàng đã được đổi mới, cho nên dáng vẻ của nàng lúc này thật sự là rất ưu nhã, mỹ lệ. Trần Vũ nhìn theo bóng lưng của nàng, âm thầm lắc đầu không thôi. Hắn biết, phản ứng vừa rồi của mình đã làm nàng giận, cho nên chỉ có thể ngước mắt nhìn lên lồng hộ tráo bao bọc trên đầu, sau đó cũng tìm một khúc cây nằm xuống.
Tưởng chừng như một đêm vô sự sẽ lặng xuống, thế nhưng lúc này hai người lại không có phát hiện ra, phía bên ngoài phòng hộ tráo đã có mấy nhóm ma trùng đang tiến lại gần chỗ này. Bọn chúng đều là những ma trùng sống trong khu vực đầm lầy, vì ngửi thấy mùi vị của sinh vật sống nên mới tới đây.
Trong đó có một con rết có rất nhiều chân to như những ngón tay trẻ em, thân thì dài tới năm, sáu thước. Mà trên đỉnh đầu của nó còn có một đàn bướm đêm, hai cánh màu đen tỏa ra lân quang màu xanh liên tục dập dờn dưới ánh trăng, trên người của chúng còn tản mát ra một cỗ mùi hương rất đặc thù. Bình thường, ở khu vực Đầm Lầy Tử Vong này rất ít khi có ma thú đi qua, chỉ thỉnh thoảng có vài con dã thú đi lạc vào trong này. Mà đối với đám ma trùng này, thì thịt của dã thú ngoại có chút mùi vị ra, thì hoàn toàn không có một chút tác dụng nào. Nhưng mà hai người Trần Vũ và Hồ Mị Nương thì lại khác, trên người của bọn họ có linh lực ba động, cho nên đám ma trùng này vừa đánh hơi thấy liền mau chóng chạy qua đây.
"Ken két!"
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ba động của phòng hộ tráo, Hồ Mị Nương lập tức mở to hai mắt ra, nhìn lấy xung quanh. Nhưng khi vừa nhìn thấy những thứ bên ngoài, nàng suýt chút nữa là hô lên thất thanh. Trần Vũ cũng nghe được động tĩnh, nên lập tức ngồi dậy. Hắn hiện tại vẫn còn thương thế trong người, mặc dùng đã dùng đến thánh dược chữa thương của Hồ tộc, thế nhưng thực lực cũng tiêu hao hơn phân nửa.
"Có chuyện gì?" Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Hồ Mị Nương, Trần Vũ không khỏi lo lắng đi hỏi thăm.
"Ta… ta…" Nàng vừa nhìn đám ma trùng bên ngoài, vừa lắp bắp chỉ tay về phía trước, mà không thể nào nói ra thành tiếng.
Trần Vũ đảo mắt ra nhìn bên ngoài, hắn nhìn một hòi, chỉ thấy là đám mà trung Sơ Cấp, Trung Cấp mà thôi, chỉ cần hắn dùng một chút sức là đã có thể tiêu diệt được rồi, nàng làm sao lại sợ hãi đến như vậy? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Vũ có linh cảm không đúng, hắn liền quay sang nhìn nàng với đầy vẻ nghi hoặc: "Tỷ, ngươi là sợ mấy con vật này?"
Nghe ra được ẩn ý bên trong lời nói của Trần Vũ, Hồ Mị Nương không khỏi cứng miệng nói: "Ai… ai nói ta sợ chúng? Chẳng qua… chẳng qua là…"
Nàng biết lúc này mình càng giải thích thì càng lộ ra sơ hở, thế nhưng những thứ này đối với nàng mà nói, thật sự là quá mức kinh khủng. Lúc còn nhỏ nàng đã từng bị một con sâu nái cắn trúng, độc tố bình thường đương nhiên là không thể nào làm nàng bị thương được. Nhưng không hiểu sao, lần đó nàng lại bị trúng độc rồi hôn mê bất tỉnh đến ba ngày ba đêm. Kể từ đó, hễ mỗi lần nàng nhìn thấy những con vật có hình dạng tương tự như vậy, thì đều trở nên vô cùng sợ hãi. Thậm chí là cho tới bây giờ, thực lực của nàng đủ để dễ dàng nghiền nát chúng ra thành từng mảnh nhỏ, nàng vẫn cứ thấy sợ như thường.
Trần Vũ cũng không biết những điều này, nhưng thấy nàng sợ hãi như vậy hắn cũng không dám trêu chọc nữa, mà chỉ đi lên tới trước đem nàng hộ ở sau lưng, lẫm nhiên nói: "Tỷ, có ta ở đây rồi, ta sẽ bảo vệ cho người!"
Cảm nhận được khí thế trên người hắn, nàng không khỏi giật mình. Mãi một lúc sau nàng mới khẽ ưm một tiếng, rồi cứ ngây ra đó mà đứng nhìn bóng lưng vĩ đại của Trần Vũ. Tim nàng từ lâu đã đập loạn xạ cả lên, mặt cũng chuyển sang màu hồng nhạt.
"Hắn… hắn thật sự sẽ bảo vệ mình sao?" Không hiểu sao trong đầu nàng lại hiện lên một suy nghĩ như vậy.
Nhưng lúc này Trần Vũ đá có chút chột dạ. Hắn nhìn thấy đám ma trùng này càng lúc chạy đến càng động, thậm chí bên ngoài đã bắt đầu xuất hiện một vài con ma trùng Cao Cấp, không biết chừng lát nữa sẽ lại xông ra vài con ma trùng cấp Thiên Giai, đến lúc đó hắn chỉ sợ là khóc không ra nước mắt.
Trần Vũ vừa nghĩ, vừa muốn câu thông với hệ thống để tìm xem có thứ gì đặc biệt hiệu quả hay không. Nhưng lúc này Hồ Mị Nương đột nhiên hết lên một tiếng thất thanh.
"A, cứu ta!"
Ngay sau đó Trần Vũ đã nghe tiếng nàng đổ ầm xuống đất. Cũng may mặt đất ở đây tương đều mềm, cho nên nàng mới không có bị chấn cho bị thương. Chỉ là, Trần Vũ đi tới kiểm tra nàng một hồi, thấy nàng đã hôn mê bất tỉnh, mà vết thương trên người nàng lại tìm không có. Đang lúc bối rối, âm thanh của hệ thống đột nhiên lại vang lên.
"Đinh, chủ nhân vừa nhận được nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra thông tin nhiệm vụ hay không?"
Trần Vũ kinh ngạc, lúc này làm sao lại có nhiệm vụ? Chẳng lẽ là có liên quan đến Hồ Mị Nương?
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền nhanh chóng đi vào kiểm tra thông tin của nhiệm vụ.
"Hệ thống thông báo: Giải cứu mỹ nhân, vì Hồ Mị Nương bị trúng một loại cổ trùng không có thuốc giải, chủ nhân phải dùng dương tinh của mình đem độc tính trong người của nàng tiêu trừ, nhiệm vụ hoàn thành nhận được 5000 điểm kinh nghiệm, một viên Đồng Tâm Chi Ước, 5000 xu và độ thiện cảm của Hồ Mị Nương tăng lên 100!
Mỹ nhân gặp nạng, rút đao tương trợ là lẽ thường tình của người quân tử. Đạo vốn dĩ đa biến khó lường, cũng không phân sau trước hay thiệt hơn, chỉ có kẻ biết biến hóa mới là người đi đến con đường cuối cùng!"
Nhìn thông báo của hệ thống, lại nhìn Tiểu Nguyệt phiêu phù trên không trung, trong lòng Trần Vũ như một đám mây đen, hắn hoàn toàn không hiểu ẩn ý bên trong của nhiệm vụ này là gì cả?
"Cái gì là dương tinh?" Nhưng vừa nghĩ một hồi, hắn đột nhiên giật mình sáng lên. Trần Vũ nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, có phải phương pháp giải độc cho Hồ Mị Nương chính là… chính là…"
Hắn vừa nghĩ đến chuyện này, làm cảm thấy khó có thể nói ra thành lời, chỉ có thể chỉ là một hồi mà cũng nói không xong. Tiểu Nguyệt tinh ý nhìn ra suy nghĩ trong lòng của hắn, nàng hơi đỏ mặt mà ho khan một tiếng: "Khụ khụ, chủ nhân, loại độc trùng này có hơi đặc thù một chút, nó hình như là một loại cổ trùng từ thời thượng cổ, cho nên hệ thống dành phải để cho chủ nhân vất vả một phen vậy!"
Trong lòng Trần Vũ liền hô to: "Không vất vả, không vất vả!"
Thế nhưng ngoài miệng hắn vẫn làm ra vẻ khó xử nói: "Tiểu Nguyệt, ta làm như vậy thật sự sẽ an toàn sao? Với lại, con trùng độc này làm sao có thể chui vào được trong phòng hộ tráo mà tấn công nàng được?"
Tiểu Nguyệt dùng ánh mắt khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, nàng làm sao không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hắn, thế nhưng ngoài mặt thì nàng vẫn cần phải biểu hiện ra một cách nghiêm túc và thật thà mới được: "Chủ nhân, cái này thì Tiểu Nguyệt không rõ lắm, khi nào chủ nhân giải độc xong, có lẽ sẽ thu được một số tin tức tốt!"
Nghe nàng nói như vậy, Trần Vũ càng thêm hưng phấn, nhanh chóng thoát ra khỏi hệ thống, sau đó nhìn lấy thân thể xinh đẹp của Hồ Mị Nương đang nằm hôn mê dưới đất.