Chương 68: Nữ Tinh Linh Ái Lệ Na
"Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ giải cứu Tinh Linh Ái Lệ Na, đưa nàng an toàn thoát khỏi sự truy kích của thành viên Dục Hỏa dong binh đoàn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân sẽ nhận được 10000 điểm kinh nghiệm, 10000 xu và độ trung thành của Ái Lệ Na tăng lên 100!
Oan oan tương báo bao giờ mới hết, đạo của người quân tử chính là lấy địch hóa bạn, đem nữ nhân của người biến thành nô bộc cho mình sử dụng mới là việc nên làm!"
Nhìn xong đoạn cuối của thông báo, khóe môi Trần Vũ hơi giật giật mấy cái, vẻ mặt đầy khinh thường nói: "Cái gì mà đem nữ nhân của người biến thành nô bộc cho mình sử dụng mới là việc của người quân tử? Mẹ trứng, đây là cướp đoạt nữ nhân của người khác đó có biết không? Hệ thống, ngươi thật sự là không có đạo đức!"
Mặc dù đem hệ thống chửi cho một trận, thế nhưng trong lòng Trần Vũ lại không ngừng bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà, ta thích! Ha ha ha!"
Đương nhiên việc này không phải là do hắn háo sắc hay có suy nghĩ biến thái nào đó, mà đây chỉ là vấn đề về mặt cảm xúc mà thôi. Đám người Dục Hỏa dong binh đoàn kia quả thật là rất đáng ghét, đã mấy lần muốn đưa hắn và nhóm người Hồ Mị Nương vào chỗ chết, may là hắn mạng lớn phước lớn mới thoát được một mạng, nếu không bây giờ hắn e rằng đã ngồi lặng lẽ mà ngắm gà khỏa thân rồi.
"Hừ hừ!" Ngoài miệng lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên ánh mắt hắn nhìn chăm chú lên người áo đen nằm dưới đất, sau đó thì giật mình thốt lên: "Khoan đã, hệ thống nói người áo đen này là nữ nhân, mà còn là nữ nhân của tộc Tinh Linh?"
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền nhảy cẫng lên, vẻ mặt vô cùng sung sướng, nói: "A ha ha, đây là tộc Tinh Linh! Trời ạ, là một trong những bộ tộc đẹp nhất mà ta từng biết, làm sao bây giờ? Không được, ta phải xem mặt mũi của nàng một phen mới được! Như trong các tiểu thuyết huyền huyễn, thì nữ nhân của tộc Tinh Linh đều có gương mặt rất xinh đẹp, mà lại còn thiện lương thánh thiện nữa, ta nhất định không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này được!"
Nghĩ liền làm, Trần Vũ nhanh chóng đi đến chỗ nữ nhân áo đen, đem mũ trùm đầu của nàng kéo xuống. Quả nhiên, phía sau lớp mũ trùm đầu màu đen này là một khuôn mặt tinh mỹ, tuyết trắng giống như những nàng công chúa trong truyện của tích vậy. Mặc dù hai mắt của nàng đã nhắm chặt lại, nhưng nhìn hai hàng lông mi đen nhánh, cong vút đang không ngừng đung đưa trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Trần Vũ có cảm giác như trái tim của mình đang sắp vỡ ra. Nữ nhân này làm sao lại đẹp đến như vậy? Đặc biệt là cái đôi tai vừa dài vừa nhọn của kia, nó thật sự là một kỳ quan của thế giới, hoàn toàn không có một chút phản cảm nào, ngược lại càng thêm tô đậm lên nét đặc sắc trên người nàng.
Hơi nhìn xuống phía dưới một chút, Trần Vũ liền cảm thấy choáng váng, hai con mắt không khỏi trừng lớn: "To, to quá! Làm sao của nàng lại to đến như vậy?"
Nhìn bộ ngực căng tròn phập phồng trước mặt, lại liên tưởng với hai quả đào chín trên người Hồ Mị Nương, quả thật so với nữ nhân trước mặt còn muốn nhỏ hơn một vòng. Trần Vũ thật sự là không hiểu, nàng ta làm sao có thể mang theo hai cái vật cồng kềnh như vậy chảy nhảy khắp nơi được chứ? Nàng sẽ không sợ bị còng lưng hay sao?
"Khụ khụ!" Nghĩ một hồi, Trần Vũ vẫn là thu hồi tầm mắt lại, trong lòng không khỏi mặc niệm: "Xin lỗi, xin lỗi! Không phải là ta cố ý, đây chỉ là phản ứng tự nhiên mà thôi!"
Đương nhiên hắn làm sao có thể nhận sai được, dù sao thứ càng xinh đẹp không phải là càng nên để cho người ta ngắm nhìn hay sao? Nghĩ nghĩ như vậy, nhưng Trần Vũ cũng biết nơi này tạm thời không thể ở lâu, cho nên hắn mới cúi xuống cố gắng đem nàng cõng lên trên lưng. Không biết có phải là do bộ ngực của nàng quá lớn hay không, mà hắn cảm giác như là nàng có hơi nặng. Lúc này trong lòng của hắn cũng rất là hoài niệm, lúc trước có Dã Lang Vương và Thố Vương làm vật cưỡi, hắn thật oai phong biết bao nhiêu, cũng thật là nhẹ nhàng, tiêu sái biết bao nhiêu. Bây giờ mỗi lần đi đường, đều phải vất vẻ trèo đèo lội suối, còn vác thêm một đống bị thịt trên lưng, thật là phiền chết con người ta. Nhưng nghĩ nghĩ một hồi hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ, nữ nhân này thật sự là dễ chịu nha!
Không biết có phải là có linh tính hay không, mà lúc này ở một chỗ bên trong rừng rậm, con thỏ trắng nhỏ vừa ngậm lấy một củ nhân sâm trên miệng, đột nhiên lông tơ cả người nhảy dựng lên, sau đó còn ắt xì một tiếng, làm cho củ nhân sâm trong miệng đột nhiên tuột ra ngoài, rồi sau đó chui xuống đất chạy mất. Con thỏ trắng nhỏ dùng ánh mắt kinh hãi mà nhìn bốn phía xung quanh, lại nhìn nhìn lên từng tầng mây đỏ ở trên bầu trời, trong lòng nó âm thầnh tự nhủ: "Chẳng lẽ tên đại ma đầu, đại ác ma đó đã tìm ra ta rồi?"
Con thỏ trắng nhỏ lúc này càng trở nên lo lắng, nó biết vận mình của mình e rằng khó thoát khỏi ma trảo của tên ác ma kia. Thế nhưng nó lại chẳng muốn đi theo hắn chút nào, nó chỉ thích được tự do đi lại tìm lấy nhân sâm mà gặm gặm, như thế mới thật vui thú biết bao nhiêu. Nghĩ như vậy, cho nên nó cũng không thèm để ý đến cái tên đại ác ma đó nữa, nó cúi đầu tiếp tục tìm lấy nhân sâm mà gặm.
Cõng theo Ái Lệ Na đi về hướng tây, cả người Trần Vũ lúc này đều đổ đầy mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng mặt trời đã ngả bóng về tây, nếu hắn không thể tìm được một chỗ an toàn trú ẩn, thì đêm nay e rằng khó bề mà được một giấc ngủ ngon. Nghĩ như vậy, bước chân của hắn càng thêm gấp gáp vội vàng. Nhưng mà vừa mới đi thêm được có một đoạn, bỗng dưng trong rừng truyền đến rất nhiều tiếng bước. Trần Vũ rất là kinh hãi, vội vàng cõng theo Ái Lệ Na tìm một chỗ ẩn nấp. Ngay sau đó, phía sau lưng truyền đến tiếng người nào đó nói chuyện.
"Này, các ngươi còn lề mề đứng ở chỗ đó làm gì? Mau chia nhau mà đi tìm đi, đừng có tụ tạp chung một chỗ, nhớ giữ khoảng cách an toàn! Nữ nhân đó mặc dù đã bị các vị đại nhân đánh cho trọng thương rồi, thế nhưng thực lực của ả không phải là chuyện đùa. Vừa rồi ba vị đại nhân truy tung đuổi theo, vậy mà ả ta vẫn có thể chạy thoát được! Thật sự là lợi hại! Nhưng mà các ngươi cũng không cần phải sợ, có ta ở đây rồi, ả ta nhất định không làm gì được mọi người đâu!"
Đây là giọng nói trầm thấp của một tên nam nhân. Mà lời nói của hắn vừa nói xong, bên cạnh liền vang đến một nụ cười bỉ ổi, kèm theo một chút âm thanh hơi có vẻ hèn mọn.
"Đại nhân, ta nghe nói ả là một nữ Tinh Linh rất xinh đẹp, hay là…"
"Bốp!"
Không đợi cho giọng nói hèn mọn kia nói hết, tên chỉ huy liền vun tay lên tát mạnh, tạo thành một thứ tiếng vang vô cùng sống động, sau đó hắn nghiêm giọng nói: "Câm miệng! Cái tên ngu ngốc này, ngươi muốn chết hay là gì hả? Ả ta là người mà chúng ta có thể sờ đến sao? Ta cảnh cáo các ngươi, tất cả các ngươi đều thành thành thật thật mà làm việc cho ta, kẻ nào còn có ý nghĩ ngu xuẩn này, cẩn thận ta đem ra lột da đó! Các vị đại nhân ở phía trên đã ra lệnh, nữ nhân này chỉ có thể bắt sống, không cho phép ai được động đến nàng ta, hiểu chưa?"
"Dạ, hiểu rồi!" Một đám âm thanh cùng nhau đáp lại.
Mà cái tên vừa mới bị ăn tát kia vẫn còn hậm hực trong lòng, âm thầm tự nhủ lấy trong bụng: "Hừ, chỉ là một thứ đàn bà thôi mà, chờ ta bắt được ả, nhất định phải đem ả chơi chán mới thôi!"
Thế nhưng tên thủ lĩnh dường như cũng nhìn thấu suy nghĩ của hắn, hắn ta không khỏi hừ lạnh lên một tiếng: "Lời ta muốn nói đã nói ra rồi, trong số các người có tên nào to gan không nghe lời, chờ đến lúc đó bị ả cắt cổ thì đừng có trách ta không nói trước. Các ngươi nên nhớ, ả ta từng là con đao trong tay của đoàn trưởng đại nhân, chỉ cần hôm nay không thể tìm ra được ả, thì cuộc sống sau này của các ngươi đừng mơ có này được ngủ yên!"
Lời này của hắn quả nhiên là dọa cho mấy tên thủ hạ sợ đến chảy không ít nước tiểu. Lúc này rốt cuộc bọn hắn cũng nhớ lại những chuyện đồn thổi lúc trước. Lúc đó có nhiều tin đồn nói rằng, các thành viên tin anh của một đoàn dong binh đối thủ, đột nhiên nửa đêm bị người ta lẻn vào nhà cắt cổ giết chết. Ban đầu bọn hắn còn cho rằng đó là một tổ chức sát thủ nào đó làm, nhưng lại không nghĩ đến là do chính một trong những tay Thợ Săn của đoàn dong binh của mình làm. Vừa nghĩ đến đó, cả đám đều sắc mặt tái xanh như tàu lá chuối.
Nhìn thấy biểu hiện sợ hãi của đám thuộc hạ, tên thủ lĩnh rốt cuộc cũng tỏ ra hài lòng, hắn biết lúc này cũng không cần phải dọa cho bọn họ sợ nữa, cho nên lập tức nói ra: "Được rồi, hôm nay có ta ở đây, các ngươi có thể yên tâm mà chia nhau ra hành động, tuyệt đối không được tự ý tách ra khỏi đội ngũ, khi có tin tức, ngay lập tức phát tín hiệu ra cho những người xung quanh đến hỗ trợ, rõ chưa?"
"Rõ!" Lúc này cả một đám dong binh đều đồng thanh hô to.
Tên đội trưởng rất là hài lòng, gật đầu nói: "Tốt, vậy tất cả chia nhau ra hành động đi!"
"Vâng!" Lịa một tiếng đồng thanh đáp.
Trần Vũ núp ở một bên, nhìn thấy một màn như vậy không khỏi trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn theo. Hắn âm thầm tự nhủ: "Bọn này là đang đuổi theo bắt người, hay là đang biểu diễn duyệt bình, còn đồng thanh như vậy?"
Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Vũ vẫn là cảm thấy vô cùng lo lắng. Với tình hình hiện tại, một mình hắn lại còn mang theo một người bị thương hôn mê, đừng nói là cùng lúc đối đầu với ba mươi tên Cao Cấp tu sĩ, cho dù là gặp phải một nhóm năm sáu tên cũng là phiền càng thêm phiền rồi. Huống hồ, cái tên đầu lĩnh kia thực lực còn rất mạnh, hắn ít nhất cũng là một tên cao thủ Thiên Giai trung kỳ rồi.
"Ầm! Ầm!"
Vừa nghĩ đến đó, bên tai Trần Vũ đột nhiên vang lên một tiếng chấn động mạnh, làm hắn suýt chút nữa là sợ hãi đến giật bắn người lên. Chỉ thấy, mặt đất lúc này đang không ngừng rung lên liên tục, mà phía bên trong rừng cây, dường như có con sinh vật nào đó đang từ từ chui ra. Đợi cho Trần Vũ kịp nhìn kỹ thân thể của con quái vật này, hắn không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm khí lạnh: "Mẹ ơi, làm sao lại to đến như vậy?"