Chương 49: Nhiệm vụ của hệ thống
Mà đám dong binh xung quanh đều rất hưng phấn. Đoàn trưởng của bọn hắn chính là Thần ở trong lòng của bọn hắn, chỉ cần nghĩ đến lần này có thể trông thấy sự oai phong của đoàn trưởng, bọn hắn liền đã muốn chạy quá đó một phen rồi.
Trong khi đó, nhóm người Trần Vũ đều vô cùng gấp gáp, đặc biệt là Hồ Mị Nương, nàng nói: "Ta có linh cảm không tốt, mọi người tranh thủ xuất phát thôi. Nhanh chóng tìm ra Nguyệt nhi, sau đó hướng về phía Âm Hồn Cốc!"
Sau khi dùng xong thánh đan trị thương, thương thế của nàng đã khôi phục được hơn một nữa. Mà đám thiếu nữ Hồ tộc nhờ cao cấp giải độc dược tề của Trần Vũ cũng đã khôi phục trở lại bình thường, cùng nhau mang theo sủng thú, chuẩn bị rời đi.
"Được rồi, chúng ta chia nhau xuất phát thôi, ta với tiểu Vũ đi chung một hướng, bốn người các ngươi đi chung một hướng. Nếu gặp nguy hiểm hoặc phát hiện ra Nguyệt nhi thì phát ra đạn tín hiệu, nghe rõ hết chưa?" Hồ Mị Nương hướng mọi người ra lệnh.
"Vâng ạ!" Một đám thiếu nữ thánh thót hô lên.
"Vậy thì xuất phát!"
Hồ Mị Nương vừa hô lên một tiếng, tất cả mọi người theo hai hướng mà tản đi. Nhóm người Trần Vũ đi không được bao lâu, đám người Lương Vĩnh An cũng kịp thời đuổi tới. Thấy dấu vết phân tán trên mặt đất, Lương Vĩnh An liền hướng đám thủ hạ phía dưới ra lệnh: "Một nửa theo ta, một nửa còn lại đuổi theo mấy ả kia! Nhanh lên!"
"Vâng!"
Lương Vĩnh An mang theo một nhóm chừng tám tên dong binh hướng về phía Hồ Mị Nuong và Trần Vũ đuổi theo. Còn một nhóm còn lại là do tên ma pháp sư kia cầm đầu bảy, tám người hướng về phía các nàng A Châu, A Liên, A Tú, A Bích đuổi theo.
Chạy được một hồi lâu, Trần Vũ nhìn sang Hồ Mị Nương hỏi: "Tỷ, tìm ra được sao?"
Hồ Mị Nương lắc lắc đầu nói: "Không rõ, bình thường ta với nàng có thể liên hệ với nhau trong một khoảng cách nhất định, không hiểu lần này làm sao lại không bắt liên lạc được. Rất có thể là nàng bị thương nên đóng lại linh thức, hoặc có thể là nàng đã rời khỏi chúng ta khoảng cách quá xa không biết chừng!"
Nhìn thấy nàng một mặt liên tục lo lắng như vậy, Trần Vũ cũng rất bất an. Tính ra, con hồ ly nhỏ kia bình thường đối với hắn rất thân thiết, mà bản thân hắn cũng rất yêu thích nó, nghĩ đến việc nó bị một đám người hung ác bắt giữ, hắn cũng thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng mà ngay lúc hai người còn đang tìm kiếm xung quan, đột nhiên có tiếng người đằng xa hô lớn: "A phát hiện ra rồi, bọn họ đang ở đằng trước, mau đuổi theo nhanh lên!"
Một tên thợ săn cao cấp mang theo một con thú cưỡi có hình thù kỳ dị đuổi theo phía sau hai người Trần Vũ, vừa phát hiện ra hắn liền hô lớn lên. Mà tên Lương Vĩnh An kia cũng phản ứng rất nhanh, nghe bên này có người hô lớn, hắn liền dẫn người nhanh chóng chạy đến. Nhìn thấy mấy người đuổi theo phía sau, Trần Vũ liền hướng Hồ Mị Nương hỏi: "Tỷ, muốn đánh hay là rút lui?"
Đang lúc hỏi câu này, bên trong hệ thống đột nhiên vang lên thanh âm.
"Đinh, chủ nhân nhận được nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?"
Nghe được thông báo này của hệ thống Trần Vũ có hơi giật mình, thế nhưng lúc này Hồ Mị Nương lại đột nhiên quay về phía hắn nói: "Vậy đệ có thể đối phó được mấy tên?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Trần Vũ liền không nói nhiều nữa, hắn hướng về phía đầu Dã Lang Vương vỗ vỗ mấy cái, rồi rất thản nhiên nói: "Nếu không phải là cao thủ Cao Cấp hậu kỳ trở lên, một mình đệ có thể đối phó được vài ba tên!"
Hồ Mị Nương nghe thấy Trần Vũ trả lời tự tin như vậy, trong lòng hơi hơi giật mình, nhưng qua hai ngày này quan sát, nàng biết Trần Vũ tuyệt đối không phải là người khoe khoang.
"Được rồi, vậy ta đi đối phó tên Kiếm Sĩ kia và mấy tên cao thủ Cao Cấp hậu kỳ trở lên, còn lại ba tên Cao Cấp trung kỳ trở xuống thì giao cho đệ!" Nàng cũng không phải là người thích lề mề, nếu hắn đã nói như vậy rồi thì cứ dứt khoác mà hành động.
Nghe nàng ra lệnh, Trần Vũ cũng không có phản đối, hắn nhanh chóng vào kiểm tra thông tin nhiệm vụ của hệ thống, sau khi nhìn xong nhiệm vụ, khóe môi của hắn liền vễnh lên cười, rồi hướng về phía Dã Lang Vương nói: "Nào, chúng ta bắt đầu đi săn thôi!"
Vừa rồi Trần Vũ đã nhìn qua nhiệm vụ, hệ thống muốn hắn trợ giúp Hồ Mị Nương xả giận, sau khi đánh bại Lương Vĩnh An và đồng bọn sẽ nhận được 5000 điểm kinh nghiệm, 5000 xu và độ thiện cảm của Hồ Mị Nương cũng tăng lên 50 điểm. Mà lần này Trần Vũ cũng đem bầy dã lang cho lui lại, chỉ giữ lại mấy con đáng tin cậy đi bảo vệ cho hai chị em Người Thỏ. Cho nên lúc này bên cạnh hắn cũng chỉ còn Dã Lang Vương mà thôi. Nói về đám dong binh trước mặt, tuy rằng bọn họ người đông thế mạnh, nhưng cả Trần Vũ và Hồ Mị Nương đều không run sợ một chút nào. Nếu như lúc nãy không phải vì bảo hộ cho mấy thị nữ bên cạnh, lại bị tên ma pháp sư kia giở trò bỉ ổi, nàng có thể bị bọn người này đả thương được sao? Nàng dù sao cũng là công chúa của Hồ tộc, trên người bảo vật vô số, đối phó với một đám dong binh thực lực còn chưa đạt tới Thiên Giai hậu kỳ, nàng hoàn toàn không hề bận tâm một chút nào.
Phía bên kia, Lương Vĩnh An thấy hai người Trần Vũ không những không chạy, còn dám quay đầu lại công kích, khóe môi không khỏi vễnh lên cười một cách đầy tà ác: "Muốn chết sao? Được lắm, anh em mau xông lên cho ta!"
Bên cạnh Lương Vĩnh An lúc này ngoại trừ một tên thợ săn, hai tên ma pháp sư chưa đạt đến Cao Cấp hậu kỳ, thì bốn tên còn lại đều là Cao Cấp Chiến Sĩ, cộng với hắn là một tên Thiên Giai Kiếm Sĩ tầng 3, thực lực có thể nói là đủ để nghiền ép một bên. Thế nhưng hắn làm sao biết được, thực lực của Trần Vũ và Hồ Mị Nương tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Trần Vũ hướng về phía tên thợ săn duy nhất trong đội dong binh bắn ra một mũi tên. Mà đám người bên kia cũng cực kỳ ăn ý, mấy tên Cao Cấp Chiến Sĩ xông về phía Hồ Mị Nương, ý định đem nàng vây lại, còn tên Thiên Giai Kiếm Sĩ duy nhất trong đội hình thì hướng về phía nàng công kích. Hai tên pháp sư cũng không có nhàn rỗi, bọn họ dự định đem Dã Lang Vương diệt sát trước, sau đó đem Trần Vũ giải quyết, rồi quay về hỗ trợ cho nhóm người Lương Vĩnh An.
Thế nhưng hai tên ma pháp sư còn chưa kịp đọc xong chú ngữ, đã thấy Dã Lang Vương đột nhiên mang theo Trần Vũ xoay người phóng tới, ngay sau đó là mấy đợt hàn quang lấp lánh, hướng thẳng về phía mắt của bọn hắn phóng tới.
"Á!"
Hoàn toàn không có một chút huyền niệm nào, hai tên ma pháp sư lập tức rớt xuống đất kêu thảm, sau đó là ôm mặt gào thét. Trần Vũ nhìn thấy thảm trạng của bọn hắn, cũng không nhíu mi một cái. Nếu như là mấy ngày trước, hắn quả thật không có ra tay tàn nhẫn được như thế. Nhưng rốt cuộc đây cũng là dị giới, nơi người ăn thịt người, hắn không giết chết bọn họ, bọn họ nhất định cũng sẽ giết hắn. Đối với mấy tên ma pháp sư có lực phòng ngự yếu như thế này, việc dùng đến Cực Phẩm Lông Trâu để giải quyết bọn hắn là một biện pháp cực kỳ hiệu quả, dù sao bọn hắn cũng không biết trên người Trần Vũ có được thứ đồ chơi thế này.
Giải quyết xong hai tên ma pháp sư, Trần Vũ liền hướng về phía tên thợ săn còn lại mỉm cười: "Còn một tên!"
Nhìn thảm trạng của hai tên đồng bọn, lại nhìn nụ cười lúc này của Trần Vũ, tên thợ săn cảm giác lành lạnh sống lưng. Nhưng nói như thế nào đi nữa, hắn cũng là một tên Cao Cấp Thợ Săn, từng trải qua không ít trận sống chết, một chút thực lực của Trần Vũ hắn còn không để vào trong mắt. Đem cung tên để trở lại sau lưng, rồi từ bên hông rút ra hai cây chủy thủ, tên thợ săn nhìn Trần Vũ, liếm liếm môi, sau đó mới nhếch miệng lên cười: "Tiểu tử, không nghĩ đến ngươi cũng có chút bản lĩnh, đã vậy ta sẽ ở đây chơi đùa với ngươi một phen!"
Trần Vũ chỉ cười, không có nói gì thêm, cung tên cũng đã được nâng lên sẵn trên tay. Thấy Trần Vũ bình tĩnh không một chút nao núng nào, tên thợ săn không khỏi hừ lạnh một tiếng, sau đó hai chân giẫm mạnh xuống mặt đất, phóng người hướng về phía Trần Vũ đâm tới. Tốc độ của tên này quả thật là rất nhanh, một cái phóng tới đã áp sát về phía Trần Vũ, hoàn toàn không cho Trần Vũ một chút cơ hội bắn tên nào. Nhưng trên người Trần Vũ vẫn còn không ít Cực Phẩm Lông Trâu, dùng để đối phó tên này cũng rất thuận tiện. Trước mắt thấy mấy tia hàn quang đột nhiên phóng tơi, tên thợ săn dường như đã chuẩn bị sẵn, hắn chỉ nhếch mép lên cười, rồi xoay người đem chủy thủ gát phắt đi, trong miệng còn không ngừng cười giễu cợt: "Chỉ có một chiêu này thôi sao?"
Đương nhiên Trần Vũ không chỉ có một chút bản lĩnh như thế, nhưng thấy hắn né được lông châm, trong lòng Trần Vũ không khỏi than thầm: "Quả nhiên chênh lệch đẳng cấp là không thể lấp đầy được! Nếu như muốn đem hắn giải quyết, e rằng phải cần hao tốn một ít thời gian!"
Nếu tên thợ săn mà biết được suy nghĩ này của Trần Vũ, hắn nhất định sẽ chửi ầm lên: "Mẹ nó, Ta là Cao Cấp Thợ Săn còn ngươi mới chỉ là Trung Cấp Thợ Săn, ngươi còn muốn giải quyết ta trong thời gian ngắn, ngươi có muốn để cho người ta sống hay không hả?"
Tên thợ săn làm sao biết được, người thiếu niên trước mặt lúc chỉ là Trung Cấp Thợ Săn tầng ba đã dám đối đầu với cao thủ Thiên Giai, mặc dù lúc đó là hắn chạy trối chết, nhưng vẫn có thể coi là một trận kỳ tích.
Lại mấy đạo hàn quang được phóng ra, mặc dù không thể nào đánh trúng được tên thợ săn trước mặt, nhưng liên tục bị Trần Vũ áp chế như vậy, hắn đã có chút tức giận: "Tiểu tử, ngươi không có bản lĩnh gì thì nhanh bó tay chịu chết đi, chớ có dù ám khí hại người đuọc không? Như thế cũng coi là quân tử hay sao?"
Trần Vũ nghe xong lời này, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng: "Ta khinh, ngươi nhìn lại ngươi đi, ngươi dù sao cũng là Cao Cấp Thợ Săn, đi đối phó với một tên Trung Cấp Thợ Săn như ta không thấy nhục nhã hay sao, lại còn nói ra những lời đó?"
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Trần Vũ cũng không có nói ra lời, mà điều khiển Dã Lang Vương hướng về phía bên kia chạy đến.
"A, ngươi muốn chạy đi đâu?" Tên thợ săn bị hành động của Trần Vũ làm cho giật mình.