Chương 38: Xuất thủ cứu người

Thiên Tru Biến

Chương 38: Xuất thủ cứu người

Tuy là con gái của phó trang chủ, nhưng Lục Nhạn không đam mê võ nghệ, kiếm cung, mà từ bé, nàng chỉ ưa thích đọc sách, vẽ tranh, nghiên cứu y thuật. Càng lớn, trí tuệ của nàng ngày một uyên bác. Năm mười tuổi, nàng đã có thể bắt mạch, xem bệnh. Năm mười ba tuổi, nàng chính thức trở thành y sư, chuyên điều chế, nghiên cứu thuốc từ thảo dược. Ngoài ra, dù không chuyên sâu, nhưng nàng vẫn có một lượng kiến thức kha khá về võ học, đủ để có thể đàm luận với các bậc cao thủ cũng như chỉ điểm cho người khác.



Hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Hoàng và Lục Nhạn lại gặp nhau nơi chốn không người như thế này. Thấy người đẹp quay mặt đi, giống như việc phải thở chung bầu không khí với mình cũng là điều sỉ nhục, Lâm Hoàng chỉ biết cười khổ lắc đầu.



Hắn cũng quay lưng, định đi tiếp thì bỗng phát hiện có người đang hớt ha hớt hải chạy về hướng này, bèn ngừng bước.



"Ngươi còn ở đó làm gì, lại có ý đồ xấu à?" Lục Nhạn thấy hắn chưa chịu đi, mà còn chăm chăm nhìn mình sau lưng thì bực tức, nàng quát to.



Lâm Hoàng vẫn không trả lời, Lục Nhạn giận dữ, quay mặt lại định mắng tiếp thì bỗng nghe tiếng người gọi từ đằng xa:



"Lục Nhạn tiểu thư, Lục Nhạn tiểu thư, cứu mạng với!"



Lục Nhạn thoáng ngạc nhiên, lúc này nàng mới để ý thấy không phải hắn đang nhìn mình, mà là đang trông về phía có tiếng người, giống như là đã biết từ lâu vậy.



Thính lực của nàng vốn nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, vậy mà mãi đến bây giờ mới biết có người đang tới. Còn Hoa Thiên thì như đã biết từ trước, từ bao giờ gã trở nên lợi hại như vậy?



Lục Nhạn xua mọi tạp niệm trong đầu, việc cần làm bây giờ là phải cứu người đã. Nàng vội quay lưng chạy như bay về hướng có tiếng kêu. Lâm Hoàng thoáng ngập ngừng trong giây lát, sau đó cũng rảo bước đi theo.



Từ đàng xa, có hai bóng người đang hớt ha hớt hải chạy lại. Đó là một thanh niên còn trẻ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, trên lưng đang cõng một thiếu nữ chừng mười bốn mười lăm tuổi. Cả hai đều mặc quân trang, nam tử tướng mạo cường tráng, mặt mũi đôn hậu, còn thiếu nữ dung mạo xinh xắn khả ái, tóc mây như vẽ, da mịn như tơ. Nhưng lúc này sắc mặt nàng trắng bệch, hàm răng cắn chặt lại vì đau đớn. Trên trán nàng, mồ hôi túa ra như tắm, nếu nhìn kỹ, có thể thấy bên hông nàng có quấn băng vải, nhưng lúc này vết máu đã vỡ ra, lan đỏ cả áo nàng.



"Là huynh muội Tôn Minh, Tôn Hồng! Có chuyện gì xảy ra vậy?" Lục Nhạn thốt lên, vừa nói vừa đỡ lấy thiếu nữ từ trên lưng của nam thanh niên.



"Bẩm tiểu thư, sáng sớm hôm nay tại hạ và muội tử lên núi rèn luyện, không may nàng bị thạch hỏa xà cắn. Tại hạ đã lập tức đưa nàng về cho Hàn đại phu băng bó và đắp thuốc. Nhưng không hiểu sau, hiện tại vết thương của muội tử lại tái phát, đau nhức dữ đội, thỉnh tiểu thư cứu nàng với!" Nam tử tên là Tôn Minh vừa quệt mồ hôi vừa khẩn khoản cầu xin.



"Hàn đại phu đâu, huynh có tìm Hàn đại phu chưa?" Lục Nhạn vừa hỏi vừa nhanh chóng xem xét vết thương của thiếu nữ.



"Bẩm tiểu thư, Hàn đại phu có việc đã ra khỏi trang rồi, đến tối mới quay về!" Tôn Minh nói như sắp khóc.



"Vậy còn các phụ tá của Hàn đại phu đâu?"



"Hoàng phụ tá đã lên núi hái thuốc, những người còn lại chỉ biết xem mạch, băng bó vết thương bình thường chứ không biết xử lý khi bị hỏa xà cắn! Nghe nói tiểu thư đang ở dược viên nên tại hạ lập tức tới nơi này!"



"Huynh hãy bình tình, trước mắt phải giúp nàng bớt đau đã, mau lấy cho ta bình nước nóng và hộp thuốc trong lều cỏ!" Lục Nhạn vừa dứt lời, Tôn Minh đã phóng như bay về phía lều cỏ.



Hàn đại phu tên đầy đủ là Hàn Dận, vốn là y sư cao minh nhất của Hoa Kiếm sơn trang. Võ giả trong giang hồ, chuyện thụ thương trong quá trình luyện tập hay giao chiến là rất bình thường, cho nên việc có đội ngũ y sư lành nghề để băng bó, điều trị là khá quan trọng. Hiểu rõ điều này, Hoa Thiên Thành không tiếc tiền mời một trong những y sư danh tiếng nhất kinh thành là Hàn Dận về sơn trang làm việc. Không những trả lương hậu hĩnh, lão còn cấp cho Hàn Dận rất nhiều ưu đãi và đặc quyền, ngoài ra còn chu cấp cho gia quyến của y.



Bình thường, những chấn thương, bệnh tật như cảm sốt, bong gân, gãy tay, chân… đều đã có các phụ tá của y phụ trách, những ca nào khó hơn một chút thì nhờ tới Hoàng phụ tá Hoàng Phúc, đệ tử của y. Chỉ có những ca mà ngay cả Hoàng Phúc cũng bó tay thì mới nhờ tới Hàn Dận.



Bản thân Lục Nhạn cũng là một phụ tá của Hàn đại phu. Tuy tuổi đời còn nhỏ, nhưng nhờ sáng dạ thông minh, học một hiểu mười, lại thêm chuyên cần nên y thuật của nàng đã gần đuổi kịp được Hoàng Phúc, chỉ còn kém Hàn đại phu. Chính Hàn đại phu cũng nhiều lần khen, bảo rằng sớm muộn gì nàng cũng vượt qua mình.



Thạch hỏa xà vốn là loài rắn độc, đầu màu đỏ, đuôi màu đen, chỉ dài khoảng hai gang tay. Chúng hay sống ở vùng núi đá, ẩn nấp trong các lùm cây. Độc của thạch hỏa xà tuy không lập tức làm chết người, nhưng lại khiến người bị cắn đau đớn khôn cùng như bị lửa đốt, đáng sợ nhất là vùng bị cắn nếu không chữa trị kịp thời sẽ dần bị xơ cứng như đá, nên chúng mới được gọi là thạch hỏa xà.



Lâm Hoàng lặng lẽ đứng nhìn Lục Nhạn cứu chữa cho Tôn Hồng, đồng thời âm thầm vận dụng cảm âm để xem xét. Chợt hắn nhíu mày như phát hiện điều gì.



Hắn vừa định lên tiếng thì Tôn Minh đã quay trở lại, trên tay cầm một ấm nước và một chiếc hộp to làm bằng gỗ. Lúc này, phần bụng của Tôn Hồng đã được giải khai y phục, lộ ra chiếc rốn xinh xắn đáng yêu, nhưng cách đó hai tấc lại có một lỗ máu sâu hoắm, thấm ướt cả da thịt xung quanh trông rất ghê rợn.



"Đau quá… đau quá, ca ca, cứu muội với!" Tôn Hồng dường như không còn chịu đựng nổi, nàng nhắm nghiền mắt, rên rỉ dữ dội, hai tay bấu chặt lấy tay Tôn Minh.



"Muội muội, cố chịu đau chút, Lục Nhạn tiểu thư sẽ cứu muội mà!" Thương em gái, Tôn Minh trào nước mắt.



Lục Nhạn vội vã mở hộp gỗ ra. Bên trong chiếc hộp được chia thành từng ngăn nhỏ, mỗi ngăn có một nhúm lá thuốc, đều được ghi tên và đánh số thứ tự rõ ràng, thể hiện rõ sự tỉ mỉ, cẩn thận của nàng. Tổng cộng có hơn năm mươi ngăn như vậy, có ngăn đựng lá tươi, có ngăn chỉ đựng lá khô hoặc giã nhuyễn.



Chỉ mất vài giây xem xét, Lục Nhạn đã tìm thấy loại lá thuốc mình cần, nàng vừa vươn tay hốt một vốc lá thì Lâm Hoàng chợt lên tiếng:



"Khoan đã! Nhạn muội định làm gì?"



Lục Nhạn không thèm trả lời, nhanh chóng lấy nước ấm thấm khăn lau vùng xung quanh vết thương, sau đó định đắp lá thuốc lên.



"Thông thường, độc của thạch hỏa xà tuy gây đau đớn và xơ hóa các chi, nhưng bù lại chỉ tồn tại trong cơ thể chừng một canh giờ, nếu được khử độc và cứu chữa kịp thời thì nạn nhân sẽ không còn thấy đau nữa. Mà hiện tại đã là giữa trưa, từ lúc nàng bị trúng độc đến lúc này ít nhất cũng hơn hai canh giờ, tại sao nạn nhân vẫn thấy đau, muội không thấy lạ à?" Lâm Hoàng lại nói tiếp.



Lục Nhạn khựng người lại, trợn tròn mắt nhìn Lâm Hoàng. Lâm Hoàng bình tĩnh bước lại gần, cúi xuống xem xét.



"Bây giờ muội thử ấn vào vùng xung quanh vết thương xem thế nào?"



Lục Nhạn y lời, ấn nhẹ vào vết thương, tức thì Tôn Hồng kêu lên: "Đau… đau chết đi được!"



"Muội thấy không, nếu đây đúng là độc của thạch hỏa xà, thì vùng xung quanh vết thương sẽ dần tê cứng như đá, hơn nữa nạn nhân chỉ cảm thấy đau đớn như lửa đốt từ bên trong chứ không phải đau do tác động ngoại lực!"



"Cô nương, cô thấy đau buốt như có kim đâm, hay thấy nóng như lửa?" Lâm Hoàng xoay sang hỏi thiếu nữ.



"Đau buốt… như có kim đâm…" Thiếu nữ nhăn mặt, mồ hôi tuôn càng nhiều trên chiếc trán mịn.