Chương 41: Sơn trang hội tụ

Thiên Tru Biến

Chương 41: Sơn trang hội tụ

Lâm Hoàng thong thả sải bước trên con đường nhỏ gần phủ. Hôm nay là vừa tròn một tuần hắn tới Hoa Kiếm sơn trang, cơ bản hắn cũng đã quen với kiến trúc cũng như lề thói sinh hoạt nơi này.



Theo thông lệ, mỗi buổi sáng sau khi rời giường là hắn lại đi tản bộ. Kể từ sau sự việc lần trước, hắn không gặp lại tiểu mỹ nhân Lục Nhạn nữa. Các sư huynh đệ, tỉ muội còn lại cũng rất ít khi chạm mặt, hầu như ai ở nhà người nấy. Còn vị muội muội thần bí Hoa Phi Yến thì biệt tăm biệt tích luôn. Thế mới biết, không phải ngẫu nhiên mà Hoa Thiên và anh chị em mình có hiềm khích. Môi trường biệt lập trong sơn trang khiến tình cảm ruột thịt trở nên rất mờ nhạt, chẳng khác chốn hoàng cung là mấy.



Hắn còn đang thơ thẩn vừa đi vừa ngắm cảnh, thì bỗng có tiếng chuông lớn phát ra từ đại sảnh đường của sơn trang.



Tiếng chuông vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong sơn trang. Cũng giống như ở nhiều địa phương khác, nơi đây cũng lắp đặt một chiếc chuông lớn dùng để thông báo mọi người khi có việc.



Theo quy ước của sơn trang, chuông gõ một nhịp là hiệu lệnh tập hợp tại đại sảnh đường, gõ hai nhịp là phong toả sơn trang, gõ ba nhịp là có kẻ địch đến.



Lần này chuông chỉ vang lên đúng một lần rồi ngưng, cho nên tất cả mọi người, già trẻ lớn bé trong sơn trang liền gác hết mọi việc, chạy như bay về đại sảnh đường. Lâm Hoàng dụng tâm nghe ngóng, thông qua tiếng trò chuyện của bọn họ, cũng như cảm ứng của mình, hắn xác định được một điều: trang chủ đã xuất quan!



Hắn không vội tới đại sảnh đường mà quay ngược về Mỹ nhân cư. Khi gần đến nơi thì cũng là lúc Tô Dung đang chạy ra. Vừa thấy hắn, nàng khẽ gượng cười, nhưng ánh mắt không giấu được nét hoang mang, lo lắng.



Lâm Hoàng gật đầu trấn an, đồng thời nắm chặt lấy tay nàng, như muốn cho nàng biết, dù có chuyện gì họ cũng ở bên nhau. Lúc này, mỹ phụ mới thở phào nhẹ nhõm. Cả hai người sánh bước bên nhau đi về phía sảnh đường.



Mặc dù đã ở Hoa Kiếm sơn trang một tuần, nhưng đây mới là lần đầu tiên Lâm Hoàng đặt chân tới đại sảnh đường, bởi nơi đây vốn là nơi bế quan của trang chủ, ngày thường được canh gác nghiêm ngặt, bất cứ ai cũng không cho vào.



So với phủ thành chủ Thiên Nguyệt Thành, sảnh đường thiếu đi nét trang nghiêm cổ lão của thành thị ngàn năm, nhưng lại nhiều hơn nét phóng khoáng, hùng vĩ. Toàn bộ sảnh đường được lót đá xanh rắn chắc, bên ngoài đặt không ít cơ quan, cạm bẫy, đủ làm nản lòng bất kỳ kẻ nào có ý đồ xấu.



Khi Lâm Hoàng và tứ phu nhân tới nơi thì ở đó đã đông nghẹt người, nhưng không hề có cảnh chen lấn lộn xộn, tất cả đều xếp hàng có thứ tự, kể cả các nhân vật cao tầng. Từ lúc ra thông báo cho đến khi tập hợp chưa đầy nửa canh giờ nhưng hầu như toàn bộ nhân lực của sơn trang đều đã có mặt, chỉ chừa lại một bộ phận làm nhiệm vụ canh gác, tuần tra.



Đập vào mắt Lâm Hoàng là một toà kiến trúc to lớn, bằng phẳng, không cao nhưng rất rộng rãi. Lúc này đây, bốn cửa lớn của sảnh đường đã rộng mở, dòng người nối đuôi nhau vào bên trong. Lâm Hoàng và tứ phu nhân cũng tách ra, xếp hàng ở hai hướng riêng biệt theo quy định sơn trang.



Mất thêm chừng ba mươi phút, hắn mới vào được bên trong, vốn đã sắp đầy bàn ghế. Trái với vẻ ngoài khoáng đạt, kỳ vĩ, bên trong sảnh đường bài trí khá trang nhã, giống như là thư phòng, nơi hội họp của nho gia hơn là võ giả. Dọc trên tường thậm chí còn treo một số bức thư pháp hay tranh của các danh hoạ thời xưa.



Vốn đã quen từ trước, nên mỗi người đều nhanh nhẹn tìm chỗ ngồi được xếp sẵn cho mình. Điều này làm Lâm Hoàng khá lóng ngóng vì hắn không biết mình phải ngồi vào đâu. Mãi sau một lúc quan sát cũng như suy luận, hắn mới đoán rằng vị trí ngồi phụ thuộc vào năng lực, chứ không dựa theo tuổi tác hay giới tính, ngoại trừ gia quyến của trang chủ luôn được đặc cách ngồi phía trên.



Lâm Hoàng vừa đảo mắt quan sát, vừa lắng tai nghe ngóng, cuối cùng hắn phát hiện các anh chị của mình đang ngồi ở dãy bàn thứ hai tính từ trên xuống. Cũng may, trong mấy ngày qua, hắn đã gặp hầu hết các huynh đệ tỉ muội của Hoa Thiên, cho nên mới dễ dàng tìm ra họ.



Hắn thong thả đi về hướng đó. Ngồi ở vị trí đầu tiên của dãy này là một lão giả chừng sáu mươi, dáng người cục mịch, thô kệch, bên cạnh là hai trung niên nhân trẻ hơn, chừng năm mươi tuổi có vóc dáng tương tự. Họ chính là ba người con đầu tiên của Hoa Thiên Thành trước khi lão tìm được bí kíp, một bước lên trời. Chính vì vậy, họ có chênh lệch lớn cả về tuổi tác lẫn ngoại hình so với những người em còn lại trong gia đình.



Điều này có thể nhận rõ kể từ vị trí ngồi kế tiếp, được án ngữ bởi một nam tử nho nhã, mặt như quan ngọc, trước cằm có chùm râu dê. Y là con trai thứ tư của Hoa Thiên Thành, tên là Hoa Thanh, tuổi chỉ mới hơn ba mươi. Trái ngược với vẻ quê mùa, chất phác của ba người anh lớn, người này có ngoại hình rất tri thức, phong độ, khóe miệng lúc nào cũng mỉm cười, mang đến cho người ta cảm giác thoải mái. Mà cũng đúng như thế thật, y có đầu óc thông minh, nhanh nhạy, nên vẫn thường được khen là "trí đa tinh".



Ngồi tiếp sau Hoa Thanh là anh thứ năm Hoa Hùng, kế đến là một chỗ trống, không cần nói cũng biết, đó chính là chỗ của Hoa Thiên.



Lâm Hoàng ung dung đi tới vị trí ngồi của mình, không quên gật đầu chào các huynh đệ tỉ muội. Vừa đặt mông xuống thì Hoa Hùng ngồi kế bên đã lên tiếng:



"Lục đệ hôm nay trông thật thần thanh khí sảng, ta cứ tưởng vết thương của đệ chưa lành, tâm trí hao tổn, quên trước quên sau nên không dám tới chứ!" Trong lời nói của gã hình như có ám chỉ điều gì đó.



"Cảm ơn ngũ ca đã quan tâm, chắc ngũ ca chưa biết, cũng nhờ mấy lần được Nhạn muội tận tình chám sóc, nên đệ mới mau hồi phục như vậy!" Lâm Hoàng mỉm cười đáp, đối với những kẻ hữu dũng vô mưu như vậy, hắn không cần phải kiêng dè.



Quả nhiên, Hoa Hùng liền sầm mặt, sau đó hừ lạnh một tiếng. Lâm Hoàng thì âm thầm cười lạnh trong lòng, nếu xét về đầu óc, người này còn kém xa tứ ca Hoa Thanh ngồi bên cạnh, cũng may, y không phải địch thủ của mình. Nhưng cũng chưa biết được, đâu đâu cũng có minh tranh ám đấu, sẽ có ngày mình chạm trán với Hoa Thanh cũng không biết chừng.



Tổng cộng, Hoa Thiên có tới mười bảy anh chị em. Có lẽ do thừa hưởng nguồn gien tốt từ mẫu thân, nên ngoại trừ ba vị huynh trưởng ra, đa số những người còn lại đều có dung mạo nổi bật, ưa nhìn. Nam tuấn mỹ, hiên ngang, nữ thì vũ mị, yêu kiều.



Ngồi kế bên Lâm Hoàng là thất công tử Hoa Trần. Người này tướng mạo bình thường, vóc dáng trung bình, không có gì nổi bật. Nghe nói y cũng là người theo đuổi Lục Nhạn, cho nên khi nãy, nghe những lời Lâm Hoàng nói, dù biết chỉ là phép khích tướng, nhưng y cũng không khỏi khó chịu, dù chưa tới mức lộ liễu như Hoa Hùng.



Nhắc tới Lục Nhạn, như có cảm ứng, Lâm Hoàng liền xoay lưng lại. Vừa hay, phát hiện nàng đang ngồi cách hắn hai dãy bàn, lúc này cũng đang chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt hai người chạm nhau, Lục Nhạn hơi đỏ mặt, sau đó quay đầu đi né tránh hắn.



Lâm Hoàng phì cười, không nhìn nàng nữa mà tiếp tục đảo một vòng quan sát xung quanh. Không mấy khó khăn, hắn thấy tứ phu nhân đang ngồi lẫn vào đám nữ quyến của Hoa gia. Phải nói, Hoa Thiên Thành tuy đã hơn tám mươi nhưng vẫn còn rất sung mãn trong chuyện phòng the. Thê thiếp của lão, ngoại trừ đại phu nhân già nua, mặt mũi nhăn nheo, cằn cỗi, thì những người còn lại đều xinh đẹp mỹ miều, hừng hực sức sống. Độ tuổi của họ rất đa dạng, từ mỹ phụ tuổi hồi xuân như tam phu nhân, tứ phu nhân, cho đến thiếu phụ ngoài đôi mươi đoan trang, khả ái, thậm chí, tiểu thiếp nhỏ nhất của lão chỉ mới mười bốn tuổi, còn trẻ hơn cháu ngoại, cháu nội của lão.



Đám mỹ nữ ngồi tụm vào một chỗ, khẽ thì thầm trò chuyện, oanh oanh yến yến, trông không khác chi một bầy phi tần đang chờ được hoàng đế sủng hạnh, hấp dẫn vô số ánh mắt thèm thuồng của nam nhân. Vậy mà Lâm Hoàng phát hiện, hiếm có ai dám nhìn bọn họ đến lần thứ hai, chứng tỏ cái uy của Hoa Thiên Thành rất lớn, không người nào dám mạo phạm.