Chương 40: Biện giải

Thiên Tru Biến

Chương 40: Biện giải

"Có những ký ức khắc sâu trong tâm hồn thì hồi phục dễ dàng, nhưng cũng có ký ức quá xa xưa hoặc không ấn tượng thì khó mà trở lại được. Nói chung, việc ta nhớ hay quên một thứ gì đó là rất bình thường. Tuy nhiên, có một điều ta biết rất rõ, đó là… ta từng là một kẻ tồi tệ!"



"Hoang dâm, háo sắc, tham tàn… chưa việc xấu gì là ta chưa từng làm, thậm chí cả những việc trái với luân thường đạo lý, trời đất khó dung… Ta biết, quá khứ của mình có những vết nhơ không tài nào gột rửa được… điều đó làm ta vô cùng đau đớn, buồn khổ!"



"Cũng may, lúc ta hoang mang, tuyệt vọng, thì mẫu thân vẫn ở bên cạnh ta, nàng an ủi, xoa dịu ta, nàng khuyên bảo ta làm lại từ đầu, làm một con người mới hoàn toàn, nhờ đó ta mới có dũng khí đứng thẳng người như ngày hôm nay!"



"Ta biết, thành kiến của muội đối với ta quá lớn, ta cũng không dám hy vọng muội tha thứ những lỗi lầm trong quá khứ… ta chỉ mong, Nhạn muội có cái nhìn thông cảm hơn về mối quan hệ của ta và mẫu thân. Nó không đơn thuần là mối quan hệ để thỏa mãn dục vọng nữa, mà đối với ta, nàng là tất cả, là phao cứu sinh cho ta bám víu, tồn tại!"



"Nhưng nếu một ngày, Nhạn muội vẫn cảm thấy khó chịu và muốn trừng phạt ta, thì xin cứ nói một lời. Hoa Thiên sẵn sàng đứng ra nhận lãnh hết mọi trừng phạt của muội, không chút phản kháng! Nếu có trái lời, Hoa Thiên này nguyện cho thiên tru địa diệt, chết không toàn thây!"



Từng câu, từng chữ của Lâm Hoàng như thỏi nam châm hút chặt lấy Lục Nhạn, khiến nàng bị cuốn vào không biết lối ra. Nàng đứng như trời trồng, im lặng nhìn hắn, không thốt nên lời.



Lâm Hoàng xoay lưng về phía nàng, sau đó mới chốt hạ: "Về phần kiến thức y học đó… thật ra cũng do tình cờ huynh đọc được trong sách thôi. Nhạn muội, để hiểu được hoàn toàn một con người là điều rất khó. Có những cặp vợ chồng sống bên cạnh nhau hàng chục, hàng trăm năm, gắn bó nhau cả đời mà còn chưa chắc hiểu thấu nhau… huống chi là chúng ta. Trong mắt muội, huynh chỉ là kẻ tham lam, ngu dốt, chứ muội đâu biết, cũng có những lúc huynh khổ công luyện văn, tập võ… Còn rất nhiều điều về huynh mà muội chưa biết được. Nhạn muội, cáo từ!" Vừa dứt lời, Lâm Hoàng liền bước một mạch, không quay đầu lại.



Lục Nhạn vẫn đứng đó như hóa đá, dõi mắt nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần sau tán cây. Tâm khảm nàng khắc đầy những lời nói của hắn, đặc biệt là những câu nói sau cùng, nàng không ngờ hắn có thể sâu sắc đến vậy.



"Để hiểu một người… có khi ở bên họ cả đời cũng chưa chắc hiểu hết được sao?" Thiếu nữ khẽ thì thào trong miệng.



"Dù sao… vừa rồi… cũng cảm ơn huynh…" Có tiếng ai đó thỏ thẻ trong gió, âm thanh nhỏ đến mức chưa chắc người trong cuộc nghe được.



Lâm Hoàng chợt khựng lại trong một sát na, sau đó lại bước đi như không có gì xảy ra.


……..



Trời vừa hửng sáng, từng tia nắng đầu tiên rọi qua khẽ cửa, mơn trớn lên mái tóc, làn da làm Lâm Hoàng tỉnh giấc. Như thói quen cố hữu, hắn duỗi thẳng hai tay, định làm vài động tác thư giãn gân cốt thì bỗng đụng phải một vật rất mềm, rất ấm.



Lúc này Lâm Hoàng mới nhớ ra. Hắn khẽ cười, xoay người lại. Nằm bên cạnh hắn là một thân thể nóng ấm, đẫy đà đang say giấc. Da thịt lõa lồ trong nắng sớm của nàng còn trắng, còn mềm hơn cả bông.



Hắn khẽ ngắm khuôn mặt đang say ngủ của mỹ phụ, sau đó vòng tay ôm nhẹ nàng vào lòng. Đây đã là ngày thứ tư hắn về Hoa Kiếm sơn trang, đêm nào, nàng và hắn cũng ân ái triền miên đến gần sáng. Phòng ốc ở đây đều được cách âm rất tốt, hơn nữa, từ lâu trong phủ này có lệnh, hạ nhân tuyệt đối không được tự ý đến gần phòng của chủ tử. Chưa kể, trước và sau khi hành sự, hắn đều thăm dò rất kỹ càng, nên không sợ bị người phát hiện.



Ngoại trừ buổi đầu tiên có hơi quá đà, những đêm còn lại, Lâm Hoàng đều hết sức kiềm chế, hết sức nhẹ nhàng, cốt sao cho vừa đáp ứng được mỹ phụ, vừa giải toả phần nào khao khát sinh lý của mình.



Không biết có phải do được thoả mãn cả tâm hồn lẫn thể xác hay không, mà dung nhan của mỹ phụ ngày một rực rỡ. Da dẻ nàng ngày một láng mịn, thân hình cũng ngày càng thướt tha, quyến rũ yêu kiều. Nàng như được bù đắp lại những thiếu hụt của thời con gái, được sống trong vòng tay yêu thương, chiều chuộng của người tình trong mộng.



Động tác của Lâm Hoàng làm mỹ phụ tỉnh giấc. Nàng khẽ mở mắt, nhíu mày hờn dỗi:


"Ưm… Thiên nhi!" Sau đó nàng vùi đầu vào lồng ngực hắn.



Lâm Hoàng luồn một tay vào trong chiếc chăn gấm, thoả sức bóp nắn đôi nhũ phong phì nhiêu.


"Ta đã nói rồi, khi không có người, phải gọi ta là phu quân, không được gọi là Thiên nhi nữa, nhớ chưa nào!" Vừa nói, hắn vừa tinh nghịch vỗ lên đôi mông tròn lẳn của nàng, khiến mỹ phụ khẽ rên lên.



"Ưm… người ta biết rồi… phu quân!"



Chẳng cần nói cũng biết, Tô Dung đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội đến mức nào mới dám thốt ra hai chữ "phu quân" này. Còn nhớ dạo trước, mặc dù cũng ân ái thường xuyên, nhưng chưa bao giờ nàng gọi hắn như vậy. Đó không chỉ đơn thuần là cách xưng hô, mà nó còn là lằn ranh, là giới hạn cuối cùng trong mối quan hệ vô luân này mà nàng không hề muốn bước qua. Cho dẫu đã hằng trăm lần để hắn hì hục trên bụng mình, nàng vẫn luôn tự dối lòng, tự huyễn hoặc, ngây thơ cho rằng mình làm vậy chỉ vì chiều con, thương con, chứ không đời nào nàng xem nhi tử là tình lang thật sự.



Vậy mà chẳng hiểu sao, lần này chỉ sau một hai đêm chung chăn gối, nàng đã hoàn toàn quy hàng hắn. Không những giao cho hắn thể xác, nàng còn giao cho hắn toàn bộ trái tim, linh hồn mình. Hiện tại, nàng là của hắn hoàn toàn. Dẫu cho lúc này đây có phải xuống địa ngục, thì nàng cũng chấp nhận, chỉ cần được hắn yêu thương, chỉ cần được ở bên hắn là được.



Tất nhiên, Tô Dung không bao giờ biết được rằng, thật ra, nhi tử của nàng đã sang bên kia thế giới từ lâu, còn người đang nằm ôm nàng, đang hưởng dụng thân thể nàng thực chất là một gã đàn ông dạn dày kinh nghiệm tình trường. Có điều, tình cảm của hắn dành cho nàng cũng là thật lòng, như của một người đàn ông dành cho thê tử của mình vậy.



"Bảo bối ngoan, thế mới là Dung nhi của ta chứ!" Lâm Hoàng cất tiếng cười, âu yếm hôn lên trán nàng, sau đó bất chợt ghé sát vào tai nàng thì thầm:



"Trời hẵng còn sớm, hay là… chúng ta làm thêm lần nữa nhé!"



"Phu quân hư lắm… người ta… người ta không biết đâu!" Hơi nóng từ miệng hắn phả vào tai làm mỹ phụ đê mê, nàng nũng nịu, càng vùi sâu vào ngực hắn.



Lâm Hoàng phá lên cười, với tay nắm lấy chiếc chăn phủ lên người hắn và nàng. Chiếc chăn liên tục rung lắc trên giường lớn, thỉnh thoảng xen vào tiếng rên khẽ, tiếng thở dốc, tiếng cười đùa như của đôi vợ chồng son.



…….



Ngay trong lúc Lâm Hoàng đang lặn ngụp trên thân thể của Tô Dung, thì có một vị khách quý đặt chân tới Hoa Kiếm sơn trang. Đó là đương kim quốc sư của Vân Lai quốc, Trương Khải Nam, còn được gọi là Trương thiên sư. Nghe nói y được Vân Lai hoàng đế cử đến để chúc mừng trang chủ Hoa Thiên Thành đột phá. Tuy nhiên, do trang chủ còn đang bế quan nên chỉ có một số nhân vật cao tầng như phó trang chủ và các trưởng lão ra nghênh đón. Theo dự kiến, Trương thiên sư sẽ ở lại trong trang vài ngày, đợi cho đến khi trang chủ xuất quan thì mới có lễ nghênh đón và tiệc mừng chính thức.