Chương 3: Thiên Vạn biến

Thiên Ngoại Thiên

Chương 3: Thiên Vạn biến

Mặt trời vừa mới ló rạng, ánh sáng bắt đầu tràn ngập khắp không gian, ngoài đường đã bắt đầu vang lên tiếng đi lại, tiếng nói chuyện, tiếng reo hò buôn bán.
Sự ầm ĩ khiến Hà Tiến bị tỉnh giấc, hắn bật người dậy.
"Ui cha, đau vãi nồi 😱😱😱! Quên mất là ngực còn chưa khỏi hẳn." hắn chợt nhận ra mình còn đang bị thương ah!

Bụng hắn ta ùng ục một hồi, Hà Tiến xoa bụng, thầm nhủ " Quái lạ, rõ là bảo sáng nay có người tới chăm sóc mà giờ vẫn chưa thấy đâu"

Rồi hắn lại vùi đầu vào chăn ngủ tiếp "Mặc kệ đi, ta còn chưa ngủ đủ giấc."
Bịt kín 2 tai lại, Hà Tiến khó khăn nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng không chờ hắn chìm vào giấc ngủ, một tiếng "rầm" vang lên, một thiếu nữ có khuôn mặt khả ái, ngây thơ lao vút vào trong phòng.

"Đâu? Thiếu gia đâu rồi? Mất tích đâu? Chạy trốn đâu rồi???" Thiếu nữ nhanh chóng nhìn trái, nhìn phải, chui xuống gầm bàn, cúi nhìn gầm giường, lo lắng lẩm bẩm.

"Mắt mù hả?" Hà Tiến vùng ra khỏi chăn khó chịu hỏi.
"Ngươi nhìn thấy lù lù một đống đang nằm trên giường này không?"

"Không." thiếu nữ trợn tròn mắt ngạc nhiên, lắc lắc đầu phủ nhận.
"Không?" Ngươi thật không nhìn thấy? Mà khoan, ai cho ngươi đạp cửa xông vào hùng hục thế?"

"Thiếu gia đang bị thương ah, ta lo lắng nên mới vậy." thiếu nữ tỏ vẻ ủy khuất.

"Ra ngoài, gõ cửa đàng hoàng rồi mới được vào." Hà Tiến chỉ tay ra cửa, nghiêm túc nói.

"Vâng, thiếu gia." thiếu nữ ỉu xìu, lững thững đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Hà Tiến thở phào "Giật cả mình, hàng này không biết từ đâu tới mà dọa ta suýt rớt xuống giường."
Nói rồi hắn cố gắng dựa vào tường, ngồi ngay ngắn, chờ thiếu nữ kia gõ cửa vào lại.

Một lúc sau...
"Quái lạ, sao lại đi đâu mất rồi?" Hà Tiến thầm nghĩ.🤔🤔🤔

Một canh giờ sau...
"Hay con bé sợ quá, chạy mất dép rồi?" hắn không khỏi nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Đối với một người bị thương không thể cử động mà nói, đây thực sự là chuyện khẩn cấp. Hắn đã một ngày không ăn uống, bụng đã đói meo, miệng đã khô khốc. Hà Tiến thầm trách thiếu nữ tên Tử Hà kia đi mà không để lại cho hắn một cốc nước, thậm chí là 1 chút đồ ăn nào.

Như vậy cũng thật oan uổng với nàng ta, Tử Hà vốn muốn để lại nước và đồ ăn lại, nhưng khả năng hồi phục của hắn ta quá nhanh khiến nàng ngạc nhiên quên cả chuyện này. Cuối cùng may mắn nàng không quên để tiền lại, nếu không cuộc đời hắn ta sẽ còn thảm thiết hơn.

Mải chửi rủa Tử Hà, tiếng gõ cửa ở ngoài vang lên làm Hà Tiến mừng rỡ. Hắn chỉnh lại trang phục, ngồi uy nghi trên giường, gương mặt tỏ vẻ ngạo nghễ, cất giọng trang nghiêm.
"Vào đê!
"Vâng, thiếu gia." Thiếu nữ ở ngoài ngoan ngoãn đi vào trên tay nàng là một thau nước ấm.

"Sao lâu thế, chỉ để chuẩn bị thau nước rửa mặt này thôi hả?" Hà Tiến lên giọng chất vấn.

"Đâu có ạ?" Thiếu nữ nhẹ giọng đáp "Đây là nước rửa chân, thưa thiếu gia."

"Ngất!" Hà Tiến chút nữa té xỉu, hắn hấp hối hỏi lại "Thế mới ngủ dậy ngươi không cho ta rửa mặt à?"

"Không phải đâu." thiếu nữ giải thích "Nước và khăn mặt nô tỳ để bên ngoài kia rồi, rửa chân xong sẽ mang vào liền."

"Chuẩn bị 2 thau nước mà mất tới cả 1 canh giờ, đúng là cực phẩm trong cực phẩm." Hà Tiến khó chịu lầm bầm.

"Nô tỳ còn phải chuẩn bị đồ ăn chứ bộ!" thiếu nữ uất ức, mím môi nói, nước mắt rưng rưng muốn trào ra.

"Vậy hả? Thôi được rồi, là ta không biết, hiểu lầm. Đừng có khóc." Hà Tiến thấy vậy chột dạ bảo.

Thiếu nữ vâng dạ, rửa chân tay mặt mũi cho Hà Tiến, rồi lại bê tới mâm đồ ăn thịnh soạn. Có gà, có thịt, có rau, có cá, nói chung là một mâm cơm đầy đủ vitamin

Hắn ta vui mừng đánh chén như hổ đói, tới khi mọi thứ xong xuôi, bụng no tròn, nằm dài trên giường, Hà Tiến mới cất tiếng.
"Cô tên gì?"
"Nô tỳ tên Tiểu Mỹ."
"Không cần xưng nô tỳ, ta chắc cũng chẳng hơn cô mấy tuổi, cứ xưng muội muội là được rồi." Hà Tiến xua tay, hắn đến từ thế giới hiện đại, thực sự không quen kiểu xưng hô này.

"Vâng, thiếu gia."
"Ta tên Hà Tiến, gọi là Hà đại ca, Hà ca ca, Hà huynh hay gì cũng được, đừng gọi thiếu gia nữa."

"Dạ, vậy muội gọi huynh là Hà đại ca." Tiểu Mỹ rụt rè nói.

"Được rồi, vậy tại sao muội phải đi làm nha hoàn như thế này?" Hà Tiến hòa hoãn hơn, tỏ vẻ quan tâm hỏi.

Tiểu Mỹ nước mắt lưng tròng kể lại. Từ nhỏ, chỉ có nàng và bà ngoại nương tựa lẫn nhau mà sống vì cha mẹ đã mất từ khi nàng còn rất nhỏ. Nhà Tiểu Mỹ vốn rất nghèo, gần đây bà ngoại nàng bị bệnh ốm rất nặng, phải vay mượn rất nhiều tiền chạy chữa mà không qua khỏi.

Tới hôm qua, bà ngoại qua đời, chủ nợ tới đòi, nàng không còn 1 xu trả nợ, thậm chí cả tiền chôn cất làm đám tang cho bà cũng không có. Trong lúc tuyệt vọng, Tử Hà và sư phụ đi qua thấy vậy, liền giúp đỡ Tiểu Mỹ với điều kiện nàng phải tới khách điếm chăm sóc Hà Tiến. Sau khi hắn khỏi hẳn thì Tiểu Mỹ sẽ được tự do làm gì thì làm.

"Đúng là cô gái ngốc." Hà Tiến than thở "Nàng ta nhờ cô chăm sóc ta, không phải làm nha hoàn cho ta."

Tiểu Mỹ ngơ ngác một lúc hỏi lại.
"Huynh không lừa muội đấy chứ?"

"Ta lừa muội? Haha, ta còn khinh thường làm chuyện lừa gạt trẻ con." Nói đến đây, hắn liền hỏi lại
"Năm nay muội bao nhiêu tuổi?"

"Năm nay muội 17." Tiểu Mỹ e thẹn.

"Chỉ kém huynh 5 tuổi, cứ thoải mái khỏi cần câu nệ gì, chúng ta cùng một thế hệ, ahihi."

"Uhm, hihi."

"Huynh hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút."

"Dạ, vậy muội ra ngoài đây." Tiểu Mỹ vừa nói vừa cất bước ra ngoài.

"Muội ra ngoài thì ở đâu?" Hà Tiến nghi hoặc hỏi.

"Phòng bên cạnh ah!" Tiểu Mỹ đáp.

"Phòng bên cạnh... Được rồi, tạm biệt 👋👋." Hà Tiến vẫy tay chào trước khi Tiểu Mỹ ra ngoài đóng cửa lại.

...
...

Đây rồi, Thiên Vạn biến! Lùng sục trong đầu một lúc hắn mới moi ra được môn thần thông lúc mới xuyên qua đã có trong đầu.

Trong đây có giới thiệu khái quát về thần thông. Thần thông không thể kích hoạt bằng kỹ xảo hay nguồn lực lượng nào. Sử dụng được thần thông chính là cách vận dụng sự hiểu biết về thiên địa đại đạo để bẻ cong pháp tắc giống như một người am hiểu về máy tính có thể trở thành hacker vậy. Mọi thứ đều đến tự nhiên, đi tự nhiên và cách vận dụng cũng rất tự nhiên như là nó vốn dĩ thế.

Thiên Vạn biến chính là một môn thần thông biến hóa thân thể thành vô số hình dạng khác nhau, khi đến tận cùng, một người có thể biến lớn thành cả vũ trụ, hoặc biến nhỏ thành 1 con vi rút. Khi biến thành một người hoặc một vật thì sẽ tự động có hết mọi khả năng, tu vi, kỹ năng đều y hệt, thậm chí ký ức cũng đc sao chép để giống phiên bản thật gần như 100%.

"Thật kinh khủng!" Hà Tiến thầm vuốt mồ hôi.
"Không chỉ sao chép bản thể mà còn có thể sao chép cả thần thông, đặc tính, kỹ năng. Vậy thành thánh luôn rồi."

Thiên Vạn biến chia làm nhiều tầng, hiện tại hắn mới biết tầng đầu tiên: Phàm nhân biến.
Đây chính là tầng 1, tự động học thành. Chính nhờ nó mà khi Hà Tiến bị Giang Trường Hà chế trụ mạch môn mà hắn vẫn có thể cử động được. Vì các kinh mạch trong người hắn có thể di chuyển, loại bỏ tất cả hiệu ứng xấu trong kinh mạch dù có bế tắc ra sao.

Thật xui xẻo cho Giang Trường Hà, hắn khống chế ai lại đi bắt Hà Tiến làm con tin, cuối cùng là chết không nhắm mắt, không hiểu sao mình thất thủ.

Hà Tiến cũng hiểu được, trong tầng đầu này hắn có thể biến thành mọi thứ không giới hạn, nhưng chỉ được bề ngoài, còn bên trong vẫn là hắn. Ví dụ hắn biến thành một cục đá sẽ như thật, nhưng nếu bị kiếm đâm vẫn sẽ bị chảy máu và bị thương.
Cả trọng lượng và thể tích cũng không thể thay đổi. Dù có biến thành chén trà thì hắn cũng sẽ là chén trà nặng 70kg và là chén trà khổng lồ. Có biến thành người khác thì Hà Tiến cũng không thể thay đổi chiều cao của mình.

Đến sau này khi thần thông này dần hoàn thiện, những nhược điểm này sẽ dần được khắc phục, cuối cùng nó vẫn sẽ là một môn thần thông copy bá đạo.

Nghĩ đến đây, Hà Tiến trong lòng sảng khoái tột độ.
"Bùm"
Hà Tiến ngạc nhiên nhìn bản thân mình đã biến thành thiếu nữ tên Tử Hà. Cười hắc hắc, "bùm" một tiếng, hắn lại biến thành Tiểu Mỹ.

"Chắc nàng ta nhìn thấy sẽ giật mình lắm đây."

"Bùm" Hắn ta lại biến thành một con chuột.

"Uầy to vãi, đây là chuột yêu quái chứ không phải chuột thường." Hà Tiến thấy trong gương hiện lên hình một con chuột khổng lồ 🐁 đang ngồi trên giường trố mắt nhìn vào gương.

"Hahaha. Buồn cười vãi nồi!" Hắn nhìn mà buồn cười muốn chảy nước mắt.

"Bùm." lần này Hà Tiến trở lại thành chính mình, không khỏi than thở thần thông thật bá đạo!

"Thiên Vạn biến, tao thích mày rồi đấy! Ahihi"