Chương 2: Vấn Đề Nan Giải

Thiên Ngoại Thiên

Chương 2: Vấn Đề Nan Giải

Vốn đang phê với cảm giác phi thân đón gió, Hà Tiến đột ngột cảm thấy bản thân rơi vào vô tận hắc ám, thế giới như đảo điên khiến hắn choáng váng ngất đi...

Ở một nơi nọ, nơi đây có những cánh đồng lúa chín vàng rộng lớn bao la. Từ phía xa là các thôn làng san sát, khói bếp bốc lên nghi ngút. Một thanh niên quần áo rách rưới nhô đầu ra khỏi ruộng lúa, tay còn xoa xoa đầu.
"Đau ghê, không biết đây là nơi đâu. "
Thanh niên này chính là Hà Tiến, hắn bình tĩnh đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Chợt, hắn thấy trong đầu xuất hiện thêm 1 thứ gì đó, rất khó nói lên lời.
"Là gì nhỉ? " Hà Tiến cau mày thầm nghĩ, rồi hắn nhắm mắt lại tập trung cảm nhận.
"Thiên... Vạn... Biến! " Từng chữ dần xuất hiện trong đầu hắn.
"Oh, vãi nồi 😱😱!!! " Hà Tiến vẻ mặt cuồng hỉ tí nữa thì thốt lên, mặc kệ thân thể còn đang ngập một nửa trong ruộng. Hắn ngạc nhiên phát hiện trong đầu mình có một môn thần thông, mà còn nghe rất chi là ngưu bức.
"Thiên Vạn biến. "
"Thiên địa vạn vật luôn luôn biến đổi. Sinh, lão, bệnh, tử, thiên, địa, vũ trụ há có thể thoát khỏi quy luật biến hóa vô thường? Thiên biến, vạn biến cuối cùng cũng từ một chữ biến mà ra... " Đọc tới đây, Hà Tiến không khỏi vui mừng muốn khóc. Hắn sẵn sàng trở thành kẻ điên trong mắt người khác, không ngừng tự tử chẳng phải để theo đuổi đam mê đó sao? Một cuộc sống đặc sắc muôn màu, tràn đầy sắc thái thần kỳ ở trước mặt, một môn thần thông "Thiên Vạn biến" có nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ có thể đạt được.
Dù chỉ là một môn biến hóa thần thông, Hà Tiến vẫn rất kích động. Đây chắc chắn là con bài tẩy của hắn trong con đường phấn đấu sau này, một con đường dài phía trước đang chờ hắn bước tới.

Sau khoảng thời gian phấn khích, hắn liền bình tĩnh lại. Mọi chuyện mới bắt đầu, hiện tại điều cần làm chính là tìm hiểu đây là nơi đâu, liệu có phải vẫn trên địa cầu hay đến được thế giới khác rồi.

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, hẳn là đã giữa trưa, người dân trong làng đều trở về nhà nghỉ ngơi cơm nước, trên cánh đồng vắng bóng không một bóng người trừ Hà Tiến. Hắn khó khăn bò lên khỏi bờ ruộng, nhắm tới thôn làng gần nhất mà đi.
Đi tới trước cổng thôn, Hà Tiến thấy dưới gốc cây cổ thụ đang nằm một ông lão nông dân, ông lão nhắm mắt ngủ say ngon lành. Như là cảm giác được Hà Tiến đang tới, lão mở mắt ra nhìn hắn ta chằm chằm.

Hà Tiến vốn trông quần áo rách nát, người đầy bùn đất như một tên ăn mày, thấy ông lão nhìn chằm chằm, hắn liền tiến lại chắp thay thi lễ hỏi.
"Xin chào lão trượng, cho cháu hỏi đây là nơi nào ạ? "
Lão nông vẫn nhìn chằm chằm vào hắn chợt gãi gãi đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
"Lão trượng, ngài không hiểu gì sao? " Hà Tiến ngạc nhiên hỏi, rồi lại cảm thấy chột dạ. Nếu đây là thế giới khác không chừng ngôn ngữ của hắn nói cũng chẳng ai hiểu thật.
Thầm vuốt mồ hôi, hắn nghĩ thầm "Xong rồi! Phải làm sao đây? Không ngờ lại bất đồng ngôn ngữ. Học được một thứ tiếng đâu phải chuyện dễ dàng. "

Hà Tiến đau đầu suy nghĩ cách diễn đạt cho dễ hiểu, lão giả vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm. Đang trong thế bí, chợt hắn thấy phía xa có một cô thôn nữ xách theo giỏ đồ tới, cất giọng nói từ tốn.
"Vị đại ca này, gia gia của muội vốn dĩ bị điếc bẩm sinh, huynh có nói thì gia gia cũng đâu nghe hiểu được "

"Oh my god! Làm ta còn tưởng bất đồng ngôn ngữ đâu này. " Hà Tiến trợn mắt nói. Ông lão cứ im im không nói gì khiến hắn sợ hết hồn, còn đang nghĩ tới viễn cảnh tương lai bô bô học chữ như tụi học sinh lớp một.
"Còn may. " Hà Tiến thở phào một hơi "Thiếu chút nữa thì ta bắn thử tiếng anh rồi. "
"Vị đại ca này vừa nãy định hỏi gì sao? " Thiếu nữ vừa lấy đồ ăn ra cho ông lão, vừa quan tâm hỏi.
"Đúng vậy. " Hà Tiến chắp tay thi lễ rồi nói tiếp "Tại hạ tên Hà Tiến, vô tình bị lạc đường tới nơi đây, xin hỏi cô nương đây là đâu?"
"Tiểu muội là Vũ Nhu, nơi đây là Mạc Vân thôn, một thôn làng nhỏ tại phía Bắc của Đại Hoang quốc. "
Nghe vậy, Hà Tiến có thể khẳng định đây không còn là địa cầu nữa, vì trên địa cầu không có quốc gia nào có tên ngầu như vậy. Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục hỏi thăm về tình hình nơi đây, cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Tuy Vũ Nhu cũng chỉ là một cô thôn nữ, chưa từng ra ngoài đời bao giờ, nhưng nàng vẫn rất quan tâm chuyện bên ngoài. Đôi khi các thúc bá từ ngoài về, nàng đều sẽ cùng đám trẻ tới nghe kể những câu chuyện, vì vậy mà nàng cũng sẽ có chút hiểu biết về xã hội ngoài kia.

Im lặng lắng nghe một thời gian, Hà Tiến đại khái hiểu được tình hình hiện tại của mình. Đây chính là ở Đại Hoang quốc, mà quốc gia này có 4 châu, 2 phủ bao gồm: Du Châu, Quý Châu, Dự Châu, Hàng Châu, Thừa Thiên phủ, Chính Minh phủ.
Đại Hoang quốc cũng chỉ là một nước nhỏ, mà Mạc Vân thôn chỉ là thôn nhỏ trong Du Châu mà thôi. Nơi đây chủ yếu vẫn làm nghề nông, canh tác ruộng đồng, trồng cây hái quả. Một số thanh niên khỏe mạnh thì vào rừng săn thú, chỉ một số rất ít lập nghiệp bên ngoài.

Đi thẳng phía nam theo đường xuyên qua thôn, chính là con đường độc đạo tới Xuyên trấn. Theo Hà Tiến tìm hiểu thì đây là thị trấn lớn nhất trong vài trăm dặm quanh đây. Đối với một kẻ mới chân ướt chân ráo tới thế giới này thì đây là cơ hội để hắn tìm hiểu kỹ hơn về nơi đây. Mạc Vân thôn quá nhỏ, quá hẻo lánh heo hút, tuy cô thôn nữ có biết chút về thế giới bên ngoài nhưng thông tin quan trọng về người tu chân hay võ lâm giang hồ thì gần như là con số 0.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra cách tu chân. Có Thiên Vạn biến trong đầu, hắn chắc chắn thế giới này có tu chân giả, còn lại là xem vào vận khí. Có những khi con người ta cố tình tìm mãi không ra, nhưng đôi khi vận khí max lever hay nhân phẩm bạo phát thì có chui vào nhà xí cũng có kẻ bắt đi ép tu luyện.

Đi trên con đường độc đạo, giờ đây Hà Tiến trông đỡ hơn nhiều. Không còn cảnh tượng rách rưới bẩn thỉu như ăn mày nữa, thay vào đó là hình tượng một anh nông dân với bộ y phục màu xám tro không chút bắt mắt, tóc ngắn vuốt gọn, mắt sáng hữu thần. Chỉ có một điều hắn cảm thấy không được tự nhiên lắm đó chính là vì hết cận rồi. Bao nhiêu năm mang theo cái kính cận, chơi lầy không thèm chữa trị mắt, lần này xuyên qua thế giới mới, hắn cảm thấy mắt mình thậm chí còn nhìn tinh hơn trước.

Không chỉ về ngoại hình, Hà Tiến còn đem theo cái tay nải, thứ mà vừa rồi hắn còn chưa có. Đi đường rừng núi vất vả, hắn vẫn không khỏi thầm cảm ơn Vũ Nhu, một cô thôn nữ dịu dàng tốt bụng. Tuy chỉ là người lạ mặt, nhưng thiếu nữ đó vẫn cho Hà Tiến tắm rửa nhờ, lại tặng hắn mấy bộ y phục từ thời tổ tông truyền lại, còn cho hắn tay nải và chút ít bánh bao lương khô, nước uống.

Càng nghĩ, hắn càng cảm động rơi nước mắt. Nhìn bộ trang phục của mình, hắn thầm nhủ:
"Quả là đồ cổ ah! Đây mà là ở địa cầu thì bộ này quý hiếm chẳng khác gì vàng bạc. Còn ở nơi này thì cũng chỉ là món đồ mang ý nghĩa lưu niệm. Đừng tưởng đằng trước trông lịch sự vậy, thực ra sau lưng cũng vá chằng chịt rồi. Hic!"

Trời dần ngả về chiều, Hà Tiến ung dung bước trên con đường độc đạo, thỉnh thoảng lại cất lên vài câu hát vu vơ. Nghe cũng có thể cảm nhận được trong lòng hắn đang vui sướng thế nào.

Người xưa có câu: "Niềm vui ngắn chẳng tề gang."
Thực vậy, còn chưa đợi hắn phản ứng thì đã có một bóng người từ xa vọt tới. Ngay lập tức, người kia lao thẳng đến phía Hà Tiến, vèo một phát đã chế trụ mạch môn khiến hắn không thể động đậy. Lưỡi thanh đoản kiếm lạnh buốt kề ngay vào cổ hắn.

"Cái quái gì đây?" Hà Tiến một mặt mộng bức không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì tính mạng hắn đã rơi vào trong tay người khác rồi. Ngay sau đó là tiếng gió phần phật, một thanh kiếm từ xa lao tới, kiếm chưa tới đã mang theo khí tức lăng lệ ác liệt bao phủ, một mùi vị của tử vong tràn ngập xung quanh Hà Tiến.

"Phanh lại!!!" Hắn vội vàng hét lên. Chỉ thấy mũi kiếm dừng lại, còn cách mặt Hà Tiến khoảng 1 tấc, nhưng kiếm phong đã chạm tới da thịt, tạo ra 1 chấm máu đỏ ở giữa trán.

Mặt Hà Tiến tái mét, hắn sợ muốn rụng tim 😱😱😱. Vừa mới xuyên qua mà bị chết bất đắc kỳ tử, hắn sẽ trở thành người xuyên không có cái chết xàm nhất lịch sử nhân loại.

"Tiểu nương tử chớ lại gần, không ta đây phang chết tiểu tử này." lên tiếng là một trung niên nam tử dáng vẻ văn nhã tay cầm đoản kiếm đang kề cổ Hà Tiến, âm thanh của người này có vẻ khó khăn giống như đang bị thương nặng.

"Ai là nương tử của ngươi?" Bạch y thiếu nữ xinh
đang cầm kiếm chĩa vào giữa đầu Hà Tiến trừng mắt.

"Tên hái hoa dâm tặc nhà ngươi cũng đến đường cùng rồi, phải lấy mạng sống dân thường ra làm tấm chắn."

"Hắc hắc." trung niên nhân cười cười không để ý nói.
"Giang Trường Hà ta đây tự nhận trước giờ ánh mắt không kém, hấp diêm khắp thiên hạ vô địch thủ. Đâu ngờ được hôm nay sàm sỡ nhầm phải Thiên Mi sư thái. Haiz, đá phải tấm thiết bản, còn chẳng sơ múi được gì đã bị dính nguyên một combo vào đầu để bị thương như thế này đây."

"Anh danh của ta ah! Sự trong trắng mấy chục năm qua của ta bị bà già Thiên Mi làm mất hết. Hận ah!"

Còn chưa kịp than thở, Giang Trường Hà giật mình. Hắn thấy người thanh niên nông dân đột nhiên cử động được, nguyên một bộ hàm chắc khỏe găm chặt vào cổ tay hắn.

Thét lên một tiếng đau đớn, tay trái đánh ra một chưởng khiến Hà Tiến bay vút cả người vào trong rừng không biết sống chết. Giang Trường Hà tức giận mắng to, nhưng không chờ hắn hành động thêm, một mũi kiếm như độc xà cắm xuyên qua trán, găm thi thể hắn vào một thân cây to.

"Dám phang ta, ta thông nát ass ngươi." Bị đánh bay, Hà Tiến vẫn kịp nói lại vài câu trăn trối.

Bạch y thiếu nữ nhìn thi thể Giang Trường Hà, lại nhìn về phía Hà Tiến bị đánh bay, nàng lắc đầu.
"Lắm mồm đến không cần mạng sống, lần đầu tiên thấy người như vậy." Nói rồi nàng rút kiếm ra, phi thân vào trong lùm cây mà Hà Tiến vừa bị đánh bay vào....

Mê man...
Hà Tiến thấy mình rơi vào vô tận hắc ám, thân thể hắn cứ rơi xuống, rơi xuống, rơi mãi...
"Ahhh!" Hắn bật cả người dậy, kinh hoàng hét lên.
"Ui đau!!!" Hà Tiến chỉ thấy mình toàn thân băng kín mít, lồng ngực đau nhói như muốn nứt ra.

Rất may lúc này bạch y thiếu nữ cũng đi vào, ngạc nhiên nhìn Hà Tiến chằm chằm, không đợi hắn hỏi, nàng ta đã lên tiếng nhắc.
"Ngươi bị gãy mấy chiếc xương sườn, sư tổ ta vừa cố định lại cho, không nên cử động mạnh."

Lúc này Hà Tiến mới nhớ ra, trước đó hắn bị dính nguyên một phát unti của tên Giang Trường Hà vào sau lưng, sau đó bay vào trong lùm chây nằm chết ngất.
"Tên biến thái đó chết chưa?" Hắn bình tĩnh hỏi dù đã đoán được kết quả.
"Bị ta giết rồi." Thiếu nữ từ tốn trả lời.
"Dám dọa phang chết ta, tên biến thái đấy không dơi vào tay ta là may rồi. Ta thông nát ass luôn!" Hà Tiến bức xúc.

"Ngươi còn sống là may lắm rồi." thiếu nữ lãnh đạm nói.
"Một chưởng của tên kia có thể đánh đổ cây, đập nát đá, người bình thường sớm đã mạng vong. Chỉ có ngươi, vốn là một người bình thường, bị dính đòn xong vẫn còn mắng hắn xong mới ngất. Cuối cùng sống nhăn răng đến giờ. Thật là tạo hóa trêu ngươi nha"

Nàng còn không nói, sư phụ nàng dự đoán ít nhất ngày mai Hà Tiến mới tỉnh, đâu ngờ mới mấy canh giờ thôi hắn đã mở mắt dậy được rồi. Điều đó khiến nàng mới vào nhìn hắn ta như nhìn quái vật.

"Ta không biết ah! Có thể do hắn mấy ngày chưa ăn cơm nên đánh không ra hơi." Hà Tiến vẻ mặt khó coi nói.

"Được rồi." Bạch y thiếu nữ ngắt lời.
"Đây là chút tiền, đủ để ngươi nằm đây tới lúc khỏe mạnh. Ta và sư phụ phải đi rồi, không có thời gian chăm sóc ngươi đâu." Nói rồi nàng lấy ra chiếc tay nải của Hà Tiến, đặt cạnh hắn rồi đi ra ngoài.

"Chờ đã! Cô nương định bỏ mặc ta thật sao?" Hà Tiến vội vã gọi với theo. Lần đầu tiên thấy cao thủ võ lâm ngoài đời thật. Hắn là thực sự muốn đi theo để học hỏi chút mà không xong. Tiếc ah!!!

"Ta có thuê một tỳ nữ chăm sóc cho ngươi trong thời gian dưỡng thương. Ngày mai nàng sẽ đến, ngươi cứ yên tâm." Thiếu nữ đi ra ngoài, chỉ còn lại lời nói của nàng vang tới trong phòng.

"Ta còn chưa biết tên của cô nương..."
"Tử Hà, ngươi biết vậy là được." Một giọng nói khẽ vang trong đầu Hà Tiến, hắn ngạc nhiên không biết đó là thật hay ảo giác nữa.
Ánh mắt hắn mông lung nhìn theo bóng áo trắng đi xa khuất.

"Sau này, làm gì tiếp theo đây? Vấn đề này cũng thật nan giải nha!" Hà Tiến lầm bầm, mắt lại nhắm, thả mình nằm trên giường êm.

"Ôi đau! Mẹ nó, quên mất là gãy xương sườn chưa khỏi hẳn.