Chương 1: Tên Điên

Thiên Ngoại Thiên

Chương 1: Tên Điên

"Nhanh đi xem, có người tự tử kìa."
"Đâu đâu? Người tự tử ở đâu thế?"
"Cuối dãy phố rẽ phải, trên nóc tòa nhà 20 tầng, có người đang ở trên đòi nhảy xuống."
Phố phường vốn đã đông đúc nay lại có dịp nhộn nhịp, người người vội vàng chạy tới tòa nhà 20 tầng chiêm ngưỡng cảnh tượng ít thấy trong đời.

Chính là tự tử! Đúng vậy, chuyện này không phải lúc nào cũng có dịp trông thấy. Ít nhất đầu năm đến nay mới chỉ có vài trường hợp mà đa số mọi người chỉ được nhìn thấy qua ti vi. Xã hội phát triển, đời sống con người ngày càng được cải thiện nhưng áp lực công việc thì không giảm chút nào, trái lại nó tăng lên ngày càng khủng khiếp! Vì thế dẫn đến việc nhiều người không chịu nổi áp lực rủ nhau đi tự tử.

Không chỉ áp lực công việc, còn cả áp lực xã hội, áp lực gia đình, áp lực chính từ bản thân... Mọi thứ áp lực cuốn lấy con người trong cuộc sống này khiến cho người ta phải ngột ngạt khó thở chỉ muốn chết quách đi cho nhẹ thân!

Mà dù sao đi nữa mọi người ở dưới nhìn thấy chàng trai này cũng không khỏi thán phục, giơ ngón cái lên khen một câu "Hảo!" Tuy nhiều người muốn chết nhưng khi tự hỏi bản thân họ cũng tự thấy mình không có đủ can đảm đứng trên nóc tòa nhà 20 tầng nhìn xuống không chút sợ hãi.

"Một hành động can đảm! Đứng trên cao hiên ngang như một vị thần, sẵn sàng nhảy xuống hi sinh như anh hùng liệt sĩ! Việc làm của chàng trai này xứng đáng được tưởng nhớ và vinh danh trên bản tin thời sự tối nay." Một anh nhà báo vừa chụp ảnh quay phim vừa lẩm bẩm cảm thán.

"Không biết con cái nhà ai còn trẻ thế mà đã muốn tự tử. Chắc tại thi trượt đại học đây mà."
" Làm gì có, gần đây tự tử đa số vì thất tình thôi, trẻ vậy mà đã muốn quyên sinh vì tình. Chậc chậc thật đáng tiếc!"
"Cũng không ngoại trừ cuộc sống bế tắc, công việc áp lực, không chịu nổi mà lên đó hóng mát..."

Chỉ thấy dưới tòa nhà, đội cứu hộ đã phủ đầy bạt, đệm, chăn để đề phòng chàng trai nhảy xuống. Dù biết với độ cao này có cái gì thì cũng chết chắc nhưng thà có còn hơn không. Một đội ngũ chuyên gia tâm lý cũng được cử tới để ổn định tâm trạng cho chàng trai này.

Nhân vật trung tâm của sự kiện này chính là Hà Tiến, một thanh niên trạch nam đến mức chính hắn cũng phải thừa nhận mình hết thuốc chữa. Nghiện đọc truyện từ hồi cấp 2, đến năm cấp 3 thì cận thị, hắn học hết lớp 12 với một thành tích không có gì đặc biệt.

Trong khi bạn bè hắn học trường đại học này nọ, không học trường lớn thì trường bé, không học công lập thì dân lập, không học cái này thì học cái khác. Hà Tiến lủi thủi ở nhà với chiếc điện thoại, bắt đầu cuộc sống ngày đêm đều đọc truyện. Điện thoại hết pin thì xem bằng máy tính, máy tính hỏng thì chạy ra net.

Ngày này qua đêm khác hắn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, thế giới của những câu chuyện, thế giới mới lạ đầy phép màu lúc nào cũng hấp dẫn một người thích sống ảo như hắn không thể rời mắt. Nào là tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền huyễn, xuyên không, võng du, linh dị, mạt thế... Hà Tiến sống trong một thế giới như vậy, thế giới... của riêng hắn.

Trong số đó hắn đặc biệt yêu thích thể loại xuyên không và võng du, rất hợp với tình cảnh hiện tại, vừa thực tế vừa hư ảo. Ở đó cũng đều xuất phát từ thực tế, nhân vật chính vô tình bị tai nạn, hãm hại hoặc bất ngờ xuyên không sang một thế giới mới, nơi hắn là nhân vật chính, một mình sáng tạo kỳ tích, viết nên câu chuyện của riêng mình.

Lúc đầu Hà Tiến say mê, sau đó hắn trở nên ao ước, cuối cùng suy nghĩ dẫn tới hành động, thực hiện mọi cách để xuyên không. Hắn tin rằng bằng cách nào đó, nhất định hắn có thể xuyên qua, viết lên truyền thuyết của riêng mình! Từ đây trở đi, thành phố A đã có thêm việc làm cho đội cứu hộ, cũng nhờ Hà Tiến mà đội cứu hộ vốn có công việc hỗ trợ chữa cháy, cứu người, cứu của, trông nhà, bắt chó dại nay còn thêm cả nhiệm vụ tuần tra chống thành phần tự tử!!!

Thực ra số người tự tử cũng không phải ít. Chỉ riêng đội cứu hộ ăn chờ nằm chực dưới chân cầu thành phố mỗi năm cũng cứu được hàng chục người nhảy xuống tự sát. Một con số đáng báo động khi còn chưa tính cả những người cắt cổ tay, uống thuốc ngủ, nhảy lầu, cắt cổ đâm đầu vào ô tô... TÍnh ra cũng không phải là con số nhỏ!

Hà Tiến vẫn còn nhớ vài ngày trước trên nóc tòa nhà cao nhất thành phố A, một chị gái luôn mồm nói rằng mình chính là Phượng Hoàng chuyển thế, có thể dục hỏa trùng sinh. Thế là chị ta cầm 2 chiếc quạt giấy 2 tay, mở rộng ra, nhảy từ trên tòa nhà 100 tầng xuống, 2 tay vẫy vẫy chiếc quạt, mắt nhắm hờ đầy hưởng thụ.
"RẦm!!!" một tiếng. Đáng thương cho đàn kiến phía dưới, khó khăn lắm tụ tập đông đủ anh em họ hàng để vác chiếc bánh quy về tổ, tự nhiên họa từ trên trời rơi xuống. Chính xác là từ tầng 100, đè chết 500 anh em họ hàng nhà kiến, diệt gọn chiếc bánh quy.

"Không biết bà chị đó dục hỏa trùng sinh thật không, nhưng hiện giờ tất cả đều bị hỏa táng, đang nằm hết trong hũ tro mất rồi." Thế mới có nhiều lời cảm thán "Thế đạo gian nan ah! Người mắc bệnh thần kinh ngày một nhiều, có khi còn đứng ngay cạnh mà ta không hề hay biết."

Nếu nói những người như chị gái kia là thần kinh, vậy thì Hà Tiến xứng đáng gọi là điên có mục đích. Mà cái mục đích duy nhất và to đùng đấy chính là xuyên không, đến một thế giới mới, đánh ra một phương trời!

Người ta hay mắng nhau "mơ đi nhé" "mơ giữa ban ngày hả mày" "mơ nữa đi con". Ám chỉ giấc mơ thường không có thật và không thể thực hiện. Vậy nên giấc mơ xuyên không của Hà Tiến cũng thế! Hư vô, mờ mịt, không chắc chắn được điều gì dù hắn có một niềm tin mù quáng.

Còn nhớ lần đầu hắn xuyên không, Hà Tiến nhảy lầu tự tử. Nhưng bi ai thay, hắn phát hiện ra rằng nhảy từ ban công tầng 2 vẫn chưa đủ để xuyên. Thay vào đó là mấy tháng trời hắn nằm viện với đôi chân gãy phải bó bột. Chỉ vì sợ nhảy trên cao xuống ngã đau nên hắn mới nhảy từ trên đấy. Đâu ngờ kết quả lại như vậy.

Đến lần sau, Hà Tiến cắm đầu chạy ra giữa đường, khi mà ô tô xe máy đi lại đông nghịt. Nhưng buồn thay, đúng lúc đèn đỏ nên xe dừng hết cả lại, hắn cắm đầu thẳng vào đèn giao thông.... Bác sĩ kết luận" chấn thương sọ não", hắn lại phải nằm viện thêm vài tháng trời!

Sau thời gian nằm viện suy nghĩ, hắn lại nhận thất chết vì tông xe không được đẹp cho lắm, Hà Tiến bèn đổi sang cách khác nhẹ nhàng từ tốn hơn, chính là nhảy cầu! Tuy nhiên đám người cứu hộ dưới gần cầu hoạt động vô cùng hiệu quả, thể hiện rõ tinh thần: "Đạo hữu chết chỗ nào mặc kệ, miễn đừng chết dưới chân cầu của bần đạo!" Một lần nữa, hắn xuất sắc xuyên không "thất bại"

Về sau, sau khi thử treo cổ mà đứt dây, uống thuốc độc lại nhầm với thuốc sổ, Hà Tiến gần như đã rất tuyệt vọng, hắn hành hạ chính bản thân mình đến mức người không ra người, xác ướp không ra xác ướp. Chưa tính mấy ông anh cứu hộ nhìn hắn như nhìn con khỉ trong sở thú, sợ tên này lại hét lên rồi lao đầu vào cột điện.

Cảm thấy mình đã nếm đủ đau khổ thể xác, Hà Tiến quyết tâm hôm nay:" Không thành công cũng phải thành nhân!" Hắn chọn một tòa nhà 20 tầng có tầm nhìn thông thoáng, có thể thấy được hầu hết mọi nơi quanh thành phố.

Đứng trên cao nhìn về phía xa, quần áo của hắn tung bay, đôi mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt góc cạnh như đao khắc của hắn tràn đầy vẻ nam tính, quyết liệt.
"Hôm nay... sẽ là lần cuối cùng mình nhìn thấy thế giới này." hoặc có thể xuyên không hoặc là đón nhận cái chết. Hôm nay hắn không có sự lựa chọn thứ 3.

"Đại ca à, rảnh rỗi lắm hay sao mà đi tự sát hoài vậy? Trời đánh tránh miếng ăn, gần tới giờ cơm tối rồi sao huynh không để mai hẵng nhảy lầu? Cho tiểu đệ về làm bữa cơm với gia đình nữa chớ!" Chuyên gia tâm lý là một người đàn ông tuổi khoảng 30, vừa mới lên thấy Hà TIến, hắn đã khóc ròng kêu khổ.

Cũng phải thôi, mấy tháng vừa rồi người hắn gặp nhiều nhất chính là Hà Tiến. Vốn công việc của hắn cũng rảnh rỗi, việc nhẹ, lương cao, làm cho chính phủ, không phải lo cái ăn cái mặc. Chợt gần đây hắn luôn phải chạy đông chạy tây lo liệu mọi chuyện. Vì sao ư? Bởi vì chỉ có duy nhất từ cổ chí kim, hàng ngàn năm lịch sử của đất nước, có một người đi tự sát mãi không chịu chết. Bình thường có ai tự tử hắn cứ giả vờ tới chậm để người đó chết quách đi cho xong! VIệc còn lại của chuyên gia tâm lý như hắn chỉ còn là vớt xác mà xác nhận tâm lý nạn nhân.

Duy nhất có mỗi Hà Tiến đi tự tử mà thong thả thoải mái, nhìn mây, nhìn gió, nhìn hắn và hỏi một câu mà lần nào gặp hắn cũng hỏi: "Tại sao chú tới đây?"

"Còn tại sao nữa" Vị nam chuyên gia khóc dòng "Đang chuẩn bị về ăn cơm với vợ con, ta cũng đâu có muốn đến đây, tại có người muốn nhảy lầu, mà còn đứng ngay trên nóc trụ sở làm việc của ta lận. Thử hỏi sao ta trốn được cơ chứ!"

"Xin lỗi" Hà Tiến gãi gãi đầu áy náy nói. "Cháu tưởng chỗ này vắng người nên mới lên đây, đâu ngờ tự nhiên chui ra lắm người thế chứ."

"Thôi không sao." Chuyên gia tâm lý khoát tay nói " Hôm nay chú lại muốn xuyên không sao? Vẫn kiên trì thực hiện lý tưởng cao đẹp đó hả?"

"Vâng ạ. Hì hì!" Hà Tiến cười làm lành "Cháu hứa xuyên thử nốt lần này thôi ạ, chắc chắn không có lần sau đâu." Hắn vỗ ngực nói.

"Chú vẫn tin vào mấy thứ mờ mịt đó hả? Cao thế này chắc chắn không còn cơ hội sống đâu. Nhảy xuống là chết chắc đấy."

"Không sao ạ! Cháu tin mình sẽ làm được. Cháu sẽ thành công!" Hà Tiến mỉm cười, một nụ cười coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nụ cười mà mọi người ở dưới nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán.

Thấy vẻ quyết tử của Hà Tiến, vị chuyên gia trầm ngâm một lúc rồi nói "Ta vốn không tin vào những thứ phản khoa học đó, nhưng nhìn thấg niềm tin mãnh liệt từ đôi mắt cậu, ta thầm mong suy nghĩ của cậu là đúng. Ta biết giờ có nói cũng không thay đổi được gì, chúc cậu đi may mắn!"

Nghe vậy, Hà Tiến mỉm cười vẫy tay chào vị chuyên gia nọ, hắn nhún mình nhảy xuống dưới.
Mọi người phía dưới không khỏi trợn tròn mắt ồ lên, ai cũng không ngờ chuyên gia tâm lý cũng đã bó tay, chàng trai đã nhảy xuống với một tư thế tuyệt đẹp... đầu cắm xuống đất.

Sau tiếng Ồ là một loạt tiếng kêu thất thanh "Ah" chỉ thấy Hà Tiến mới bắt đầu lao xuống đã dừng lại giữa không trung, mắt hắn cũng trợn tròn không hiểu chuyện gì xảy ra. Nghiêng đầu nhìn lên, hắn trợn mắt vì thấy ống quần của mình đang mắc vào thanh sắt trên nóc tòa nhà.

Thầm kêu xui xẻo, chỉ thấy vị chuyên gia và 2 trợ lý chạy tới chỗ hắn nhảy, giơ tay ra muốn tóm chân hắn lại. Nghĩ rằng mọi việc chẳng lành, đã hứa với người ta chết nhanh gọn lẹ rồi mà lại bất thành, đúng là quá mất mặt!

Người tính không bằng trời tính! Đúng lúc bàn tay người nọ sắp nắm được chân Hà Tiến thì bỗng có tiếng "xoạc!" vang lên ống quần hắn rách ra một miếng, không còn gì ngăn cản, thân thể hắn rơi tự do như con cá mập được trở về trong biển cả!

Mọi người phía dưới ngạc nhiên há hốc mồm nhìn chàng thanh niên sắp rơi thành bánh thịt, ai cũng không nỡ nhìn cảnh này, họ che mắt lại. Rồi đột nhiên "Đùng!" một tiếng, khi mà Hà Tiến rơi gần xuống đất thì người hắn bổ bùng ra thành một chùm sáng chói lòa khiến người khác phải nhắm mắt lại không thể nhìn được.

"Mọi chuyện kết thúc!" Chuyên gia tâm lý thẫn thờ lẩm bẩm. Không hiểu sao hắn có cảm giác mình nhìn thấy nụ cười chiến thắng của chàng trai kia dù cậu ta đang ở trong màn sáng. Đó là một nụ cười toại nguyện, một nụ cười tràn đầy vui sướng, một nụ cười có lẽ sẽ ám ảnh vị chuyên gia này suốt đời.

"Tên điên!" Vị chuyên gia chửi thầm rồi cũng mỉm cười nhìn về xa xăm "Chú em giỏi lắm! Giờ về ăn tối được rồi"
Mọi người phía dưới sửng sốt, vì khi mở mắt ra thì không hề thấy cảnh máu thịt bầy nhầy. Chăn đệm vẫn đấy, vị chuyên gia vẫn trên kia, nhưng người tự tử đã biến mất đâu rồi! Ai cũng không khỏi dụi mắt như không thể tin được điều gì vừa xảy ra. Mọi chuyện như một giấc mơ! Nếu ai không chính mắt nhìn thấy thì sẽ không tin nỗi vào mắt mình!

Câu chuyện ly kỳ, giờ mới thực sự bắt đầu...

Ở một thế giới khác...