Chương 5: Con Rắn Nghịch Thiên Tiết Tấu.

Thiên Đế Loạn Vạn Giới

Chương 5: Con Rắn Nghịch Thiên Tiết Tấu.

Thế giới này là một thế giới không tồn tại Tu Tiên. Bọn họ tu luyện nhiều loại kỳ lạ năng lượng khác nhau, chỉ là có hai hướng tu luyện chính thống nhất được cả Nhân Linh Đại Lục này thừa nhận đó là Pháp sư cùng Đấu sư. Cả hai điều có thể tu luyện bằng năng lượng của đất trời theo cách họ gọi là linh khí thông qua minh tưởng nhưng khác ở một điểm là Pháp sư hấp thụ linh khí hóa thành ma lực cường chủ phạm vi cùng tính hủy diệt, còn Đấu sư thì hấp thụ linh khí lại hóa thành đấu khí chủ cường hóa đánh vào mục tiêu có giới hạn cùng tính chất chú tâm vào những đòn mạnh mẽ nhất.

Cấp bậc phân chia theo Huyền Giai, Địa Giai, Thiên Giai, Đế Giai. Mà mỗi cấp bậc lại chia làm các tiểu cảnh giới nhỏ là phàm cảnh, tinh cảnh, cực cảnh. Binh khí, kỹ năng... điều tương tự phân biệt là Hắc Thiết, Thanh Đồng, Bạch Ngân và Hoàng Kim.

Lâm Thiên rối nhồi một đống thông tin lại chỉ lược ra một số hắn cần thiết hiện giờ. Hắn không phải không muốn tìm hiểu đầy đủ hơn nhưng mà với một con rắn sức chiến đấu bằng không như hắn thì quan tâm quá nhiều cũng thành vớ vẫn.

"Vận nhi, chiếu theo ngươi nói. Bây giờ ta nên bất đầu mục tiêu nào trước đây."

Vận nhi suy ngẫm một lát rồi trả lời.

"Ngài có thể đợi 10 năm hoặc 15 năm, dựa vào thuần chủng huyết mạch cùng thiên phú khủng bố của ngài thì rất nhanh chóng đột phá Thiên Giai thú thôi. Chỉ cần đột phá Thiên Giai thì hóa hình cái gì cũng dễ nói."

Hắn cực lực lắc đầu không chịu được nhìn nàng nói lên.

"10 năm, 15 năm...ta nào có nhiều thời gian đến vậy. Cách này không được, muội còn cách khác không."

Nàng thở dài lắc đầu.

"Muội cũng không biết, nếu ngài đột phá Huyền Giai dù chỉ là phàm cảnh thôi thì ngài cũng đủ năng lượng xuyên qua thế giới khác để tận dụng tài nguyên rồi."

Lâm Thiên hai mắt sáng lên, hắn hân hoan vuốt ve cái đầu nhỏ của đóm sáng bằng cái đuôi của mình.

"Giỏi lắm Vận nhi, bây giờ thì chỉ cần làm cho bản thân đột phá Huyền Giai là được. Ta hiện tại vẫn có Hư Vô Đỉnh luyện hóa công năng, dù bị phong ấn chỉ có thể luyện chế sinh mệnh thể thì đối với ta cũng là bảo vật vô giá."

Vận nhi hơi kinh dị nhìn hắn.

"Chẵn lẽ ngài muốn..săn thú sao."

Lâm Thiên nhìn Vận nhi ti bỉ cười.

"Đôi khi phải liều mới được thành công. Mục tiêu bất đầu từ...Gà rừng đi."

..................

"Cục tác...cục tác."

Lâm Thiên bò sát bụi cỏ nhỏ, hắn nhìn một con gà rừng to lớn đang ngồi mổ cỏ dưới chân mà cười một cách kì quái.

"Vận nhi cho ta coi thông tin con gà này á."

"Tên: Lão Mao Gà. Thực lực:...(p/s: gà tuy yếu nhưng vẫn mạnh hơn ký chủ."

"Đệch …"

Lâm Thiên nhìn dòng cuối giải thích mà có cảm giác muốn chửi tục. Hắn biết bản thân yếu lắm nhưng mà có cần nói vào chỗ đau ấy hoài vậy không.

Hắn đặt lại chú ý lên Lão Mao Gà thân thể to lớn so với gà ở trái đất có khi gắp ba lần kích cỡ, tựa hồ không kém Chuột Lang là bao. Kế hoạch giết gà của hắn thực ra rất đơn giản.

Hắn cựa quậy trong bụi cỏ thật mạnh mẽ, vừa đúng lúc hấp dẫn chú ý được Lão Mao Gà thì...hắn giả chết.

Vận nhi bụm mặt (tưởng tượng). Nàng không ngờ chủ nhân của nàng lại ti tiện như vậy, chẵn lẽ hắn cho là một con gà dễ bị dụ vậy à.

"Cục tác...cục tác …"

Lão Mao Gà thân hình đen xì, cái mao như ông cụ chùm râu lắc qua lặc lại tiến đến nơi Lâm Thiên nằm giả chết.

Sự thật đã chứng minh, Vận nhi nói sai. Lão Mao Gà đưa đầu nhìn bằng một con mắt xuống cái thân hình nhỏ xíu như con trùng đất của Lâm Thiên, sau đó, nó bị cắn.

"Phập" "Phịch"

Lão Mao Gà chống cự nọc độc Lâm Thiên không quá một giây lập tức ngã ngửa chết tại chỗ.

Lâm Thiên nhìn khinh bỉ Vận nhi nói.

"Đấy, truyền thuyết "Não Gà" là có thật."

Vận nhi bó tay im lặng nhìn trời cao (P/s: như trên).

Hắn dùng hệ thống tinh luyện Lão Mao Gà thành một viên đan nho nhỏ trong suốt như một viên pha lê rồi bỏ vào không gian Hư Vô Đỉnh. Hắn không tiếp tục ăn cắn thuốc mà tiếp tục công việc, vì sao á, vì hắn gặp qua là cả một bầy gà chứ không phải một con.Con Lão Mao Gà kia vừa bị tinh luyện xong cả quá trình liền 20 giây cũng chưa tới thì lại có một con Lão Mao Gà khác hiếu kỳ tiến đến...hình như là giống cái thì phải, mà có liên quan à.

Hắn nhìn có cả chục đầu Lão Mao Gà vãng lai qua khu vực này, hái mắt hắn bốc lên hào quang chói sáng.

"Tiên sư, lần này trúng mánh rồi."

Công việc cứ thế lập đi lập lại …

..............................

"Cục tác..cục tác."

Một cự đại con Lão Mao Gà thân hình lớn hơn những con gà khác có khi gắp hai lần. Tuy dáng vẻ cũng không đẹp hơn bao nhiêu, nhưng nhìn phù văn trên người như ẩn như hiện đó của nó thì cũng biết nó không phải dễ chịu gì.

"Tên: Lão Mao Gà Vương. Thực lực: Bán Huyền Giai."

Lâm Thiên kinh dị núp trong bụi cây nhìn Gà Vương tiến sát lại, trong lòng lại có chút hồi hợp.

"Bán Huyền Giai … chả lẽ nói, nó sắp đột phá Huyền Giai hóa thành ma thú."

"Đệch, lần này chơi lớn."

Hắn có chút kinh hoảng nhìn Gà Vương tiến sát, áp lực từ Gà Vương cũng không kém Chuột Lang là bao nhiêu, thậm chí có phần vượt trội nếu so về thân hình.

"Vận nhi, nọc độc của ta vẫn có tác dụng với Bán Huyền Giai không."

Nàng nhìn hắn lại nhìn con gà một chút, sau đó lại thành thật trả lời.

"Có, ngài độc vẫn có thể giết nó trong vòng 3 giây."

"3 giây."

Hắn nghe thời gian nọc độc giết chết Gà Vương bằng nọc độc thì cũng hít khí lạnh. Chớ xem thường 3 giây này, chỉ cần tùy tiện một con gà bình thường hiện tại trong 3 giây cũng tùy thời mổ liên tục hai ba lần. Dưới cái thể xác yếu đuối của hắn, Gà Vương không cần mổ lần thứ hai thì hắn cũng tiêu đời rồi.

"Liều, cũng không đủ thời gian nuốt tinh luyện đan cường hóa thân thể, thế thì chạy cũng như bỏ cuộc, kiếp trước ta cũng bởi vì bỏ cuộc mà mất quá nhiều thứ rồi. Kiếp này thà chết thì thôi chứ ta sẽ không bao giờ lùi bước lần nữa."

Hắn quyết tâm đối mặt nguy hiểm cầu phú quý. Tiếp tục cựa quậy sau đó hắn lại giả chết như cũ..vãi thật, dù liều nhưng hắn cũng không ngu, đâm đầu ra cũng chỉ thí mạng vô ít, còn không bằng dùng chút não.

"Cục tác...cục tác.."

Quả nhiên gà vẫn là gà, dù con gà này là Gà Vương. Não nó cũng chả phát triển so với một con gà khác là bao. Nó vẫn thấy hiếu kỳ và tiến lại gần Lâm Thiên nhưng đến cách đó không quá 10 cm tầm cắn của Lâm Thiên thì nó bổng dừng lại.

Gà Vương nó có vẻ phát hiện một ít dấu chân đồng loại của mình đột nhiên đi tới đây rồi bỗng không có dấu chân nữa. Nó nhìn con rắn màu vàng nằm trơ trội trong một góc cũng bất đầu cảnh giác lên.

Lâm Thiên cũng phát hiện không ổn, nếu mà Gà Vương phát hiện điều gì thì hắn ở cái khoảng cách gần như thế này chắc chắn cũng khó thể làm gì được con Gà Vương.

"Mã mẹ nó."

Lâm Thiên biết Gà Vương đã cảnh giác lên, hắn trong lòng cũng bất đầu gắp gáp. Nếu để lâu quá Gà Vương sẽ vì nguy hiểm mà từ bỏ, hắn coi như uổng công phí sức lực.

"Mọe.."

Hắn động đậy một cái, dúng lực phóng lên đầu Gà Vương. Chỉ kế đó 10 cm đấy, hắn chỉ dùng một chút lực là phóng tới cắn vào cổ Gà Vương.

"Oát …"

"Phập phập."

Gà Vương không hổ là sắp tiến giai Huyền Giai ma thú, nó bị Lâm Thiên cắn liền lập tức phản ứng và liên tiếp mổ vào người hắn nhiều mấy phát.

Đến phát thứ 6 thì cả thân rắn màu vàng nhỏ nhắn của hắn đã bị mổ bốc cả thịt ra, xương màu trắng nho nhỏ thậm chí lộ ra vài cây. Gà Vương chuẩn bị một lần mổ cuối vào đầu hắn thì may mắn độc phát tác.

3 giây thời gian Gà Vương ngã xuống đất tất thở. Lâm Thiên ở vùng lưng máu thịt cũng nát bét, xương lộ ra trong khá là kinh khủng.

"A.aaaaaaa."

Một cảm giác khốn khổ tận linh hồn phát ra khiến thần kinh của hắn như sụp đổ. Vận nhi lúc này cũng gắp gáp nói với hắn.

"Nhanh nuốt tinh luyện đan, nó có thể chữa trị một ít thương thế của ngài."

Lâm Thiên đau đớn điên cuồng, vừa nghe có cách hết đau đi hắn liền lập tức moi ra từ Hư Vô Đỉnh không gian hơn ba chục viên tinh luyện đan sau đó một hơi nuốt vào hắn cũng tranh thủ luyện ra từ thi thể Gà Vương một viên tinh luyện đan màu ngà sữa to hơn các viên khác gắp hai lần rồi cũng nuốt luôn.

Một cảm giác thỏa mái không thể diễn tả thành lời chạy khắp toàn thân. Lâm Thiên trải qua một trải nghiệm kinh khủng đau đớn hầu như muốn làm sập ý thức của hắn, hắn mệt mỏi lăn vào bụi cỏ một lổ nhỏ trốn trong đấy ngủ một giấc say.

...................