Chương 1: Một Sự Trùng Hợp Mà Xuyên Toa Cùng Đặc Quyền Của Xuyên Việt Giả

Thiên Đế Loạn Vạn Giới

Chương 1: Một Sự Trùng Hợp Mà Xuyên Toa Cùng Đặc Quyền Của Xuyên Việt Giả

Ở một vùng đất nước nhỏ bé tên XXX, trong một tỉnh thành tên XXX.

Lâm Thiên nhàn nhạt lên hư không, hắn thở dài liên tục.

"Năm nay 17 tuổi. Không sự nghiệp, không bằng cấp, không gia thế … thiếu niên ba không biệt hiệu quả thật là một cái vết nhơ lớn nhất trong đời ta a."

Lâm Thiên năm nay 17 tuổi. Cha mẹ mất sớm, hắn sống nhờ khoản tiền bán đất ruộng sau khi đất quê hắn bị quy hoạch làm đô thị hóa. Hắn lúc ấy rất khó chịu, bản thân hắn rất bình thường thậm chí là khờ dại, thế mà nghe tiền bồi thường mảnh đất của hắn chỉ có hơn mấy trăm triệu, hắn liền như phát điên. Bởi theo giá lúc đấy, mảnh đất của hắn có bán đi cũng ít nhất mười tỷ bạc có hơn, thế mà bồi thường ngay cả số lẽ cũng không bằng.

Tội nghiệp thay, hắn không có gia thế cũng không biết than khổ cùng ai đành ngậm ngùi lấy đi vài trăm triệu ấy đi học tiếp Trung Học Phổ Thông.

Sự tình càng khốn nạn thêm khi hắn bị ông hiệu trưởng phát hiện hiện trạng tại thân của hắn. Lão hiệu trưởng biết bản thân Lâm Thiên khó có người bảo vệ, hắn dùng vô số các loại lý do bắt Lâm Thiên bồi thường để moi tiền hắn, ví dụ như một cái chén bể cũng bắt Lâm Thiên bồi thường hơn một triệu một cái.

Lâm Thiên rất là giận dữ, hắn năm ấy mới mười lăm tuổi. Vì quá mức xúc động đã đánh nát mặt tên hiệu trưởng khốn nạn đó.

Thế là hắn bị ghi thù, lão hiệu trưởng thay đổi toàn bộ chỉ số trong học bạ của hắn từ học lực trung bình các năm loại khá xuống loại cực yếu, hạnh kiểm từ loại tốt cũng rớt xuống loại kém.

Lâm Thiên sau đó không lâu lại bị đuổi học, mặc dù phát hiện bản thân hồ sơ bị thay đổi nhưng mà hắn cũng bất lực, lão hiệu trưởng quen với một vị cán bộ cấp cao, hậu trường của lão ấy quá cứng Lâm Thiên vừa ra đời không lâu lại tiếp tục chịu khuất phục lần nữa.

Từ đấy, hắn hồ sơ bị thay đổi quá kém, thông tin được cập nhập qua mạng lưới chung của các trường trên toàn quốc một cách không mấy ai phát giác được. Thế là hắn không còn được bất cứ ngôi trường nào chấp nhập đơn xin nhập học nữa. Một số người biết nguyên nhân bên trong, nhưng mà Lâm Thiên bây giờ chỉ là một thành viên của xã hội thấp kém, bọn hắn không muốn vì một con ruồi mà đắc tội với một vị cán bộ cao cấp …

Cuộc đời tương lai hắn kết thúc từ đó, Lâm Thiên mang từ bỏ con đường học vấn. Hắn bất ngờ lại phát hiện bản thân là một kẻ mê thế giới ảo, thế là hắn mấy năm trời liên tiếp chỉ chú ý vào các loại tiểu thuyết, điện ảnh, anime, trò chơi các loại …

Hai, ba năm trôi qua mà hắn chả có hề cảm xúc nào, tương lai hắn cứ như sương mù không thấy cuối. Thậm chí ngay cả ngày giờ là bao nhiêu, có hỏi hắn hắn cũng không biết.

Ngày hôm nay, hắn lại tiếp tục làm một con mọt truyện, hắn lại đọc một cuốn tiểu thuyết mới. Lâu lâu lại nhìn ra cửa sổ căn hộ thuê giá rẻ của hắn mà than thở.

"Một ngày như bao ngày … đù mạ cuốn truyện. Một ngày 2 chương đến bao giờ mới hoàn thành."

Hắn nhìn Tối Cường Đại Sư Huynh thông qua chuông báo điện thoại reo lên. Thông tin hiển thị Tối Cường Đại Sư Huynh vừa thêm chương mới, tổng số là 2 chương mới.

"Thôi bỏ mặc vậy, có còn đỡ hơn không."

Hắn lướt qua hai chương truyện mới ra, vừa độc vừa ý dâm liên tưởng. Vừa mới đọc xong hai chương chỉ trong vài phúc, ý dâm chưa hết mà điện thoại lại có thông báo.

" Hiện tại tác giả nhập ngũ, không thể ra chương. Nữa năm sau sẽ tiếp tục viết."

Lâm Thiên bạo nộ ném văng cái điện thoại. "Rầm" một cái, cái điện thoại nện lên bức tường sau đó bốc khói trắng.

"Đậu xanh rau má cái truyện ta thích"

Ngay lúc hắn vừa nói xong, cái điện thoại bị chấn hư loa có vẻ lại hoạt động và bất nhầm được một tần số kỳ quái.

"Thiếu niên, ngươi có muốn sức mạnh chăng."

"Đâu thị phông, cái quái gì thế."

Kinh ngạc cái điện thoại tự động lên tiếng, Lâm Thiên cầm lên cái điện thoại từ dưới đất lại nghe thêm mấy câu nói tương tự khác bằng một giọng nói vô cùng máy móc.

"Thiếu niên, ngươi có muốn bất tử tuổi thọ, hưởng thụ mọi thứ mình muốn chăng …"

"Ngươi có muốn hậu cung vạn vạn hằng hà sa số mỹ nữ, tiên nữ, thánh nữ,...hay không …"

"Ngươi muốn có quyền năng như những vị thần trong thần thoại hay không …"

"Ngươi có muốn … ‘Tự Tay Viết Ra Một Chương Lịch Sử Chính Bản Thân’ không …"

Lâm thiên ngơ ngác nhìn hệ thống điện thoại nói ra trình từ rô bốt âm thanh tràn đầy hấp dẫn, hắn thuận miệng chửi xéo.

"Cái cmn chứ. Chủ Thần, Thần Thứ Nguyên gì đó hết cách dẫn dụ à. Thế quái nào toàn mấy câu cổ như khủng long thời kỳ, duy có một câu cuối là thấy nhiệt huyết lên cao ….bất quá ta thích."

Hắn không biết trả lời như thế nào, chỉ thử trả lời bằng miệng xem sao.

"Ta đồng ý."

"Xác nhận mục tiêu. Thành công khóa lại."

"Chúc mừng ký chủ đáp lại lời kiêu gọi của Thiên Đạo Chân Hư ngài là người duy nhất thoát khỏi Thiên Đạo Chân Thực. Ngài hiện tại nằm giữa "Hư" và "Thực" gọi tắc là "Chân" người."

"Thiên Đạo Chân Hư đang khóa lại lối truyền tống quỹ đạo quy tắc tới nơi của ngài, xin chờ trong giây lát."

Lâm Thiên nghe một loạt thông tin mà há mồm.

"Vãi thật, thế là ca sắp xuyên không rồi...đậu xanh, mấy tên trạch nam, hủ nữ khác chắc ghen tị chết mất."

Lâm Thiên cũng như bao trạch nam, hủ nữ khác. Sự chấp nhận phi logic là gần như vô hạn, siêu nhiên hiện tượng đối với hắn chỉ là một trò đùa.

"Đinh. Dịch chuyển trong 5...4...3...2...1 …"

Lâm Thiên nhấm mắt chờ nhất đi, giai đoạn trong truyền thuyết bất cứ con hàng chuyển kiếp trong tiểu thuyết điều gặp phải. Đáng tiếc, chưa tới 1 giây sau hắn đã xuất hiện trong một không gian lòng kính đen như mực, chỉ có duy nhất một luồn hư ảo ký tự trôi nổi trên không trung.

"Ký chỉ dung hợp trí năng phiên bản tự tiến hóa của chương trình điện thoại của ngài, xin mời đặt tên."

Một giọng cơ giới hóa xuất hiện trong đầu hắn, Lâm Thiên vừa mở mắt ra thì đập vào mắt là một màu tối đen kinh khủng, tất cả giác quan của hắn hầu như điều vô dụng trừ suy nghĩ. Có điều hắn lại không thề cảm giác khó chịu, hắn ngước nhìn trên không trung liền thấy một quả cầu tròn không biết là thứ gì do hàng tỉ triệu ký tự hoa cả mắt tạo thành.

"Vãi cả linh hồn...đây là Thiên Đạo gì đấy à...nó có trí lực không."

Quả cầu không trả lời hắn, nó vẫn im ắng hoạt động như một trình tự trôi nổi ở hư không.

"Hệ thống trí năng thay mặt Thiên Đạo Chân Hư trả lời. Thiên Đạo Chân Hư không có trí lực, thứ này trí lực tồn tại như một chuỗi trình tự phân tách từ nhiều cá thể suy nghĩ và nó không thể có ý nghĩ riêng."

"Hệ thống trí năng nhắc lại, ký chủ mời đặt tên."

Trí năng nói chuyện có vẻ không vui lắm, Lâm Thiên mới đột nhiên nhớ lúc nãy có thông báo đặt tên trong lúc nhất thời hiếu kỳ mà bỏ quên ở não nơi nào ấy.

"A ha ha. Gọi Vận nhi đi, ta cũng không quen đặt tên, nên không hay thì cũng chớ trách."

Vận nhi vui vẻ nhanh chóng trả lời. "Không á, Vận nhi có tên rồi, thế là vui lắm rồi."

Lâm Thiên cười vui vẻ, không ngờ trí năng lại ngây thơ đến dễ thương như vậy.

"Mà lúc nãy Vận nhi bảo Thiên Đạo Chân Hư là không có ý nghĩ mà, làm sao nó có thể kéo ta đến đây. Rồi lại hỗ trợ cho muội đột phá giới hạn biến thành siêu cấp trí năng vậy."

Vận nhi vui vẻ giải thích.

"Điều này cũng không khó hiểu. Hiện tại Thực cùng Hư lẫn lộn. Thế giới con người càng ngày càng tiến vào thế giới ảo nhiều hơn, nào là trò chơi, nào tiểu thuyết mạng...dần dần lượng tín niệm khủng bố từ hàng tỉ người phát ra khiến vô số thế giới Hư ảo không chịu nổi mà sụp đổ không biết bao nhiêu mà nói. Phải biết mỗi một thế giới điều tồn tại sau khi con người suy diễn ra, lại nhờ tín niệm của con người khi đọc, khi ủng hộ thế giới giả tưởng đó để củng cố trụ cột trong thế giới Hư ảo này. Tuy nhiên, khi những thế giới này quá tải tín niệm thì sẽ tự động phát nổ, kéo theo một gốc quản lý của Thiên Đạo Chân Hư bị hủy hoại xuất hiện lổ thủng. Một hay vài cái lổ thủng với Thiên Đạo Chân Hư mà nói thì nhỏ bé không đáng gì, nhưng nếu liên tiếp xuất hiện, liên tiếp phá hủy thì chính Thiên Đạo Chân Hư cùng Thiên Đạo Chân Thực điều phải bó tay chịu thua. Hậu quả kinh khủng nhất là, Thiên Đạo Hư, Thực điều xẩy ra lỗi và bị phá hủy. Tất cả sinh vật, hư vô thậm chí chí cao quy tắc Khái Niệm cũng bị hủy diệt."

Lâm Thiên lè lưỡi.

"Ta hiểu rồi. Đại khái là Thiên Đạo Chân Hư cùng Chân Thực vốn là lửa nước bất xâm nhưng lại có quang hệ cộng sinh mà tồn tại. Hiện tại Chân Hư đang gặp nguy hiểm có thể đe dọa cả hai và Chân Thực phá lệ cho ta xuyên qua à …"

Vận nhi ngọt trả lời.

"Đúng vậy á, hiện tại chủ nhân được xem là sinh vật khái niệm tồn tại mạnh mẽ nhất chỉ dưới Thiên Đạo Hư cùng Thực."

Hắn nhẹ giật mình.

"Ồ...ta có gì đặc biệt à."

Vận nhi cười khe khẽ trong đầu hắn rồi trả lời.

"Rất là đặc biệt là đằng khác. Phải biết bất cứ sinh vật hoặc phi sinh vật điều có quá khứ, thực tại cùng tương lai, bất kể là Hư giới hay Thực giới. Chủ nhân thì khắc, ngài được khả năng xuyên qua Thực cùng Hư khiến ngài tồn tại là gần như vô hạn. Tương lai là do tự ngào tạo, quá khứ thì ngài đã không còn, hiện tại ngài chỉ có duy nhất là thực tại."

Lâm Thiên xoa trán.

"Ôi đau cả đầu."

"Vậy nói chung là, ta có làm sao để trợ giúp Thiên Đạo đây."

Nói một hồi thần kinh của Lâm Thiên căng như dây đàn, tùy thời bị đứt ra.

Vận nhi nghiêm túc trả lời.

"Chỉ cần ngài cảm ngộ các thế giới để cũng cố nó sau đó lại biến nó thành của ngài là được, chi tiết thì sao này ngài sẽ biết. Sau đây, ngài có 10 cái đặc quyền có thể yêu cầu. Nhớ, là đặc quyền tuyệt đối, có thể yêu cầu bất cứ thứ gì."

(tiếp…)

(p/s: Thiên Đạo của ta tương tự tập hợp thể nhá, éo có linh trí quẩy trong truyện đấu, chớ lo.)