Chương 25: Người chơi từ những khu vực khác!

The Wild Darkness Survival

Chương 25: Người chơi từ những khu vực khác!

Chương 25: Người chơi từ những khu vực khác!


Chớp mắt ánh sáng toán đi, Alex dần dần nhìn rõ vị trí mà bản thân đang đứng, hắn đứng tại một quảng trường lớn, xung quanh qua lị không ít người chơi.

"Cần trao đổi gấp nguyên liệu xương heo giá cả cần trực tiếp thương lượng"

"Chúng tôi cần thông tin về tàn tích ánh sáng thứ 2, giá 20 điểm thành tựu"

"Bán hạ giá thần dược bùa phép số lượng lớn, già trẻ không gạt"

Alex như người ở quê mới lên hắn quay qua, ngoắt lại ngắm nghĩa xung quanh, số lượng người đi vào cùng rời đi quảng trường vô cùng đông đảo, không ít người từ những đất nước khác nhau.

Những người đi qua nhìn thấy Alex thì không ngừng nghị luận:

"Cậu ta nhìn cứ như gã ăn xin vậy!"

"Thằng nhóc này đi có một mình thôi à?"

"Nhìn hắn ta đội cái gì trên đầu kìa, định đi lễ hội hóa trang hay gì?"

"Thứ thằng nhóc này đội là mũ của con Goblin mũ đỏ, để săn được nó đồng đội của tối bị thương không ít"

"Xì! Chỉ là ăn may thôi!"

Nhìn lại bộ dạng bản thân thật không khác gì một tên ăn mày, quần áo trên dưới đều bị chém toạc thành từng đường, bên trên còn dính máu đã khô lại.

Luống cuống chỉ gãi gãi đầu, Alex không nghĩ nhiều hắn quyết định chạy một vong tham quan nơi này, rời đi quảng trường, hắn tiến nhập một dãy phố, nơi này được xây dựng giống hệt một thành phố trong những bộ truyện fantasy vậy!

Những căn nhà nhìn xưa cũ cách nhau chỉ bởi những con hẻm nhỏ, Akex có tò mò ngó qua thử một con hẻm, chỉ thấy bên trong đứng lấy vài người đàn ông thân hình cao to lực lưỡng, ánh mắt không thiện nhìn hắn, tránh phiền phức hắn liền tránh xa nơi này!

Alex tò mò là cả một thành phố như vậy thì không biết có dân bản sứ hay quân đội gì không? Hắn liền ghé vào một quán ăn, đẩy ra cánh cửa gỗ nặng, bên trong căn phòng bố trí vài cái bàn lớn hình tròn, đằng trước quầy còn có một dãy ghế cho khách ngồi.

Bên trong bàn hầu hết đã kín người, mắt thấy có người đi vào những ánh mắt chằm chằm nhìn lấy Alex, nhanh chóng đánh giá kẻ lạ mặt này, nhưng nhìn bộ dạng này của Alex bọn họ lại ném qua ánh mắt xem thường cùng khinh miệt, tiếp tục vùi đầu vào bàn ăn.

Cọp kẹp!

Bước chân lên sàn gỗ, Alex luồn qua từng bàn ăn tới ngồi trước bàn lễ tân, ở trước quầy là một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi trên người mặt một bộ vest bằng vải đen, mái tóc dài màu nâu còn đan thêm một chút màu bạc được buộc gọn gàng, thấy Alex ngồi trước mặt người đàn ông hỏi:

"Thực khách muốn ăn hay ở trọ?", liếc nhìn bộ dạng của Alex đối phương dường như không quá để tâm, tiếp tục chăm chú lau những bình thủy tinh đặt ở trên bàn.

"Tôi không tới ăn hay ở trọ, tôi đến hỏi đường!", Alex bình tĩnh ngồi trên cái ghế gỗ hơi đong đưa thân thể nói, dường như không mấy ngạc nhiên người lễ tân nói:

"Vậy ngài là một lữ khách?"

"Có thể nói vậy đi!", Alex gật gật đầu nói.

"Ngài muốn biết gì về nơi này?", dường như quá quen với những trường hợp như vậy người đàn ông không hỏi nhiều mà đi thẳng vào vấn đề chính.

"Mọi thứ!", Alex nuốt nước bọt nói.

"Thành phố này có tên Myrat, nơi này trước đây chỉ là một khoảng hỗ độn trong vết bứt thời gian, ngay khi đại chiến giữa những anh hùng và chúa tể bóng tối gần như hủy diệt thế giới, pháp sư Myrat cũng là một trong số những vị anh hùng ánh sáng vì bảo vệ loài người trước chúa tể bóng tối, đã dịch chuyển cả một vương quốc tới nơi này, từ đó nơi này được gọi dưới cái tên của ngài, thành phố Myrat!"

Ngồi một bên khẽ đưa tay vuốt cằm, trong long thầm kêu hắn với thế giới này hiểu biết thật quá ít, nếu chỉ nhìn qua game thật chính là một góc của tảng băng!

Nếu nơi này thật có dân bản địa như vậy nói, hầu hết nhu cầu đều có thể được đáp ứng! vậy họ có bán trang bị, áo giáp hay cổ vật không?

Lắc đầu, Alex không nghĩ như vậy tới nơi này hắn gặp qua kha khá gian hàng nhưng không có mấy tiệm rèn cùng dệt áo giáp, hầu hết chỉ bán các loại lương thực, những kẻ bán trang bị thường là những người chơi tụ tập xung quanh quảng trường.

"Cảm ơn vì thông tin ngài cho tôi! Nó sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều!", Alex chào người lễ tân rồi bước nhanh ra cửa, người lễ tân chỉ đáp lại lạnh nhạt: "Mong Lần sau thực khách lại tới!"

Alex mặt đỏ tới mang tai, hắn chỉ vào mà không có mua bất cứ thứ gì, tiếp tục đi dạo xung quanh, nơi này quả thật vô cùng lớn, đi tới trước một tòa cung điện nguy nga, bỗng từ đâu hai tên kỵ sĩ tới cản hắn lại.

"Không phận sự miễn vào!"

Thấy đối phương không thân thiện Alex cũng chỉ tuân theo rồi quay đi, tiến vào trong một tiệm rèn, chỉ nghe âm thanh đinh đương gõ sắt truyền tới từ đằng sau cánh cửa.

Mở cửa ra một cái, bên trên chuông gió khẽ kêu lên, bên trong quả thật vô cùng nhiều thứ, từng món vũ khí từ kiếm tới rìu, cung, giao găm đều được bày trên kệ gọn gàng.

Xem một vòng thuộc tính của những món này Alex không khỏi thất vọng tất cả chỉ là trang bị thường không có lấy một vật phẩm magic nào, lúc này chủ cửa hàng từ sau bước ra, người chủ là một ông lão lớn tuổi, đầu tóc đã bạc trắng nhưng thân thể cao lớn lực lưỡng để trần lộ ra từng múi cơ bắp rắn chắc.

Bên hông ông lão còn đeo một mớ dụng cụ từ búa sắt, kìm, đục. v. v..

"Quý khách muốn mua thứ gì?"

"À không tôi chỉ nhìn xem thôi!", Alex gượng gạo gãi đầu nói, rồi nhanh chóng rời đi, tiếp đến lại vào một gian hàng áo giáp nhưng cũng không khả quan hơn là bao.

Alex quyết định quay lại quảng trường nhìn xem sạp hàng được bày bán tại nới đó, hầu hết người ở đây chỉ bày bán những thứ nguyên liệu thu thập từ đám quái vật cùng vài thứ linh tinh, không có gì hắn cần.

Đương lúc thất vọng rời đi thì phía xa có một đám đông đang nhanh chóng bu lại, mang tâm tình hiếu kỳ Alex tất nhiên cũng vào góp vui, vừa mới tới nơi đã xôn xao tiếng nghị luận:

"Anh chàng đẹp trai gốc Á với cái áo choàng đỏ kìa là ai vậy?"

" Dường như người đó là Kim Hanji! Nghe nói anh ta một mình đã càn quét boss hâm ngục của nhà khoa học!"

"Một mình? không thể tin được!"

Một cô gái đưa tay che miệng mình nhìn về phía người bạn bên cạnh, bỗng lại vang lên tiếng nói:

" Này thằng khốn! Mày nghĩ mày là ai mà dám va vào người tao hả?"

Một tên cà phất cà lơ lào đất, đang xách cổ một người thanh niên khoác chiếc áo choàng màu đỏ, chỉ thấy thanh niên khoác áo choàng nhẹ hất bàn tay đối phương ra nói:

"Tôi không muốn dinh nhiều tới phiền phức mong anh đi cho!"

"Mày muốn đi đúng chứ! Vậy giao tất cả trang bị và điểm thành tựu của mày ra đây!"

Gã đàn ông trên trán nổi gân xanh, sắc mặt đỏ bừng nhìn người thanh niên, còn nhanh chóng đưa tay hòng cướp mất của đối phương ở hông túi đồ.

"Tsk", chỉ thấy thanh niên áo choàng đỏ ánh mắt lạnh lẽo tặc lưỡi một cái, chớp mắt thân thể lóe lên, chẳng biết từ bao giờ người thanh niên đã xuất hiện sau gã đàn ông, bên hông trường kiếm đã ra khỏi vỏ.

"Ahhh!"

Chỉ thấy gã đàn ông sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống mặt đất, một tay còn đang ôm lấy cánh tay lúc này đã bị chặt đứt, máu tươi nhuộm đỏ một bãi, người xung quanh cũng không ai dám nghị luận chỉ câm nín đứng nhìn.

Tra trường kiếm quay về vỏ, Kim Hanji bỗng tiến tới chỗ Alex nói:

"Cậu không phiền nếu chúng ta nói truyện một chút chứ?", vừa nói vừa nhìn một đoàn lính đằng xa đang nhanh chóng chạy tới nơi này.