Chương 3: Lời cảnh báo từ Akazan

The Lost Paradise

Chương 3: Lời cảnh báo từ Akazan

Evie im lặng nhìn Ophelia, cô gái bé nhỏ được Kai cứu về đêm qua, đang ngấu nghiến từng miếng thịt của con thỏ bomb một cách ngon lành. Nhìn Ophelia, cô chợt nghĩ.
"Hẳn cô nàng đói lắm!"
Thành thực mà nói, Evie vẫn khá tò mò về cô gái nhỏ này, xuất hiện trong rừng Hellmouth giữa khuya, lại là mục tiêu săn đuổi của Akazan. Hay cô bé này có thù oán với hắn? Không, nhìn kiểu nào đi nữa thì trông cô nàng chẳng giống kẻ thù của tên chúa tể ấy, ý cô là, trông cô nàng khá non nớt. "Thật kỳ lạ! " - cô nhủ. Lắc lắc đầu, cố xua đuổi những suy nghĩ về Ophelia. Evie cúi xuống nhặt một que củi, que củi còn khá mới. Cô tinh nghịch cầm que củi vẽ trên nền đất những hình ảnh không rõ ràng. Rồi tiện tay, cô ném que củi vào đống lửa đang cháy bập bùng, cũng đang chẳng tạo nên hình ảnh rõ ràng nào. Que củi chạm lửa, những tiếng lách tách vang ra, như làm Ophelia cảm thấy ấm lòng, cô chợt ngừng ăn. Vẫn cầm con thỏ đang ăn dở trên tay, Ophelia ngây người nhìn đống lửa bập bùng. Nhận ra sự bất thường của cô gái nhỏ, Evie thắc mắc:
"Có chuyện gì hở? "
"Không, không có gì đâu, chỉ là em cảm thấy ấm áp lạ thường mà thôi"
"Khì khì khì, em thấy tốt hơn rồi đúng không? " - Evie quan tâm cô nàng.
"Dạ, vâng ", ngập ngừng một lát, cô cất tiếng:" Chị, là người đã cứu em đêm qua? "
"Hì hì, không phải đâu, chị chỉ chữa thương cho em thôi. Người cứu em là Kai - cái anh chàng lạnh lùng, có cây cung giắt sau lưng ấy. Ah, kia kìa, vừa nhắc!" - Evie chỉ tay về phía khu rừng.
Ophelia nhìn theo hướng chỉ tay của Evie, những tiếng xào xạc của lá cây do bước chân gây ra ngày càng gần hơn, một bóng người bước ra từ khu rừng. Kai - dáng người cao to, anh mặc trang phục của những thợ săn thời cổ, chiếc áo khoác kèm mũ trùm đầu che gần nửa khuôn mặt làm Kai bí ẩn và có vẻ gì đó khá nguy hiểm. Một tay xách cung, tay kia cầm sợi dây cột chặt với xác không đầu của tên Crawen. Tất nhiên, sự hiện diện của cái xác làm cả 2 cô gái ngạc nhiên. Cả 2 bước gần đến Kai:

_ Anh mang xác tên Crawen này về làm gì? – Evie chau mày, cái xác bắt đầu bốc mùi làm cô bất giác lấy tay bịt mũi.

_ Tôi sẽ mang nó về Vicena, rồi mang đi lãnh tiền ở Hội Săn...

_ Hội Săn? – Ophelia tò mò.

Evie biết Hội Săn, là nơi chuyên đưa ra những yêu cầu săn bắn của những thương gia, người dân, hoặc bất kỳ ai có tiền. Đơn giản, bạn chỉ cần mang thông tin và tiền thưởng đến treo ở Hội Săn, sẽ có người đi săn hoặc tìm về cho bạn. Nhưng luật lệ đặt ra là không được giết người vô tội. Với cái giác tên Crawen này, tiền thưởng có thể dư dả để cả bọn ăn uống trong vài ngày và chuẩn bị một số thứ cần thiết. Nhưng nghĩ tới cái cảnh đi hơn trăm dặm về Vicena với cái đống thịt đang mục rữa thì Evie bất giác rùng mình. Chưa kịp nghe hết câu, cô bắt đầu giãy nãy phản đối:

_ Không! Không! Không! – Cứ mỗi chữ "không!" thoát ra khỏi cái miệng xinh xinh của Evie, là đầu cô lại lắc qua lắc lại. Evie nghiêm túc:"Tôi sẽ không đi đâu hết với cái xác của "cái – thứ - không – đầu – bốc – mùi – hôi –thối " đó....

Mặc kệ cho Evie la hét, Kai vẫn giữ nguyên quyết định của mình. Anh bước nhanh về lều, sắp xếp hành lý. Cũng không có quá nhiều đồ đạc cho một kẻ nay đây mai đó như anh. Vài bộ quần áo, ống tên, dao găm, dĩ nhiên anh không quên mang theo cây cung yêu dấu của mình. Kai đứng dậy, anh đã thấy Ophelia đứng trước cửa lều tự bao giờ. Cô ngập ngừng:" Kai này...."

Anh nhìn Ophelia, chờ đợi. Như nhận ra, cô nàng tiếp tục:

_ Em chỉ muốn nói cảm ơn.

_ Vì điều gì?

_ Vì...vì đã cứu em đêm qua. – Ophelia nói bằng giọng run run tội nghiệp.

_ Không việc gì phải cảm ơn, tôi chỉ vì tiền thưởng mà thôi. Một công đôi việc. – Giọng Kai tỉnh bơ.

Có một chút gì đó thoáng qua trên khuôn mặt Ophelia.

Cô im lặng.

Kai cũng im lặng.

Không gian im lặng bao trùm lấy căn lều. Có lẽ Ophelia đã bất ngờ vì câu trả lời của Kai, cô quay đi, miệng vẫn líu ríu:
_ Cảm ơn.

_ Cô không cần cảm ơn vì mạng sống của cô, hãy trả ơn tôi bằng cách sống tốt! – Kai bước nhanh sau câu nói, bỏ mặc Ophelia, hà, anh đâu cần biết cô nàng nghĩ gì chứ?

Evie sau một hồi giãy nãy, biết được rằng không thể nào thay đổi ý định của Kai. Cô đành phải chấp nhận với điều kiện phải bọc cái xác trong lá của Cây Khổng Lồ. Evie ức lắm, mà chẳng biết phải làm thế nào cho nguôi....

Sau khi thống nhất ý kiến, cả hai bắt đầu chuẩn bị. "cái – thứ - không – đầu – bốc – mùi – hôi –thối " được Evie bọc lại bằng lá của cây Khổng Lồ. Hành lý được xếp gọn gàng. Evie đứng dưới gốc cây khổng lồ, cô đọc thần chú, cái cây rung rinh rồi hạ thấp dần xuống, biến thành chiếc nhẫn màu xanh lam có hình chiếc lá. Evie đeo chiếc nhẫn lại vào tay.

Evie chợt nhớ tới Ophelia, cô nàng đang ngồi gần đống hành lý của hai người, lau lau thanh kiếm. Cô quay sang Kai:

_ Này, Còn cô bé thì sao?

_ Làm sao tôi biết được, mặc kệ!

Evie khoác vai Kai, kéo sát vào người mình, cô thì thầm: " Này, chính anh đã cứu cô bé về đây, đừng tỏ thái độ vô trách nhiệm như thế? Mà... "

"Xin lỗi " – giọng Ophelia cắt ngang cuộc "thì thầm" của Evie và Kai, cả hai quay qua, Ophelia đã đứng kế họ tự lúc nào.

"Hãy cho em đi cùng đến Vicena! "

Điều này nằm ngoài dự tính của cả hai. Về phần Evie thì không cần phải bàn, dĩ nhiên cô không muốn bỏ Ophelia lại giữa rừng Hellmouth. Còn Kai, anh chỉ chậc lưỡi một cái rồi quay đi. Evie nhìn Ophelia, cô cười lộ cả hàm răng trắng hếu. Còn Ophelia? chắc chắn là cô bé rất vui rồi.
_____________________
Kai cẩn thận quan sát từ trên những ngọn cây cao vút. Ước chừng khoảng cách, nếu đi nhanh, cả bọn có thể đặt chân tới Vicena vào cuối chiều. Và sẽ còn nhanh hơn nếu không mang theo cái của nợ kia, cơ mà săn được Crawen thì giá cao ngút. Suy nghĩ về mớ tiền thưởng làm Kai hào hứng hơn bao giờ hết. Chỉ việc mang cái xác về, giao nộp, thế là có tiền. Còn gì đơn giản và dễ dàng hơn được nữa chứ?

Thế là cả bọn lên đường.

Như bình thường, Evie sẽ đùn cho Kai đi trước để mở đường, cô sẽ đi theo sau. Nhưng sự xuất hiện của "cái – thứ - không – đầu – bốc – mùi – hôi –thối" làm Evie "siêng" hẳn lên. Cô nàng đi trước mở đường thay cho anh. Lẽo đẽo theo sau cô là Ophelia, kế đến là Kai, cái xác tên Crawen "đi" sau cùng, Kai kéo nó lê trên mặt đất làm đám cỏ cũng vô tình bị ngả rạp theo. Có vẻ như, chuyến đi đến Vicena lần này, ngoài Evie ra, cái xác của tên Crawen cũng phản đối bằng cách ngày càng tỏa ra mùi hôi thối nhiều hơn. Điều đó làm Evie cảm thấy bất mãn.

"Dừng lại nghỉ một chút thôi! " – Evie đề nghị. Thực sự cô đã thấy khá mệt sau khi lần mò trong Hellmouth hơn nửa ngày trời. Evie chọn một tảng đá to, cô ngồi phịch xuống, đưa mắt nhìn Kai, ánh mắt của cô gửi đi thông điệp rằng cô sẽ không đi đâu nữa cho tới khi nào cô cảm thấy hết mệt, mà khi đó là khi nào thì còn phải dựa vào thái độ của Kai.

Kai nhìn Evie, sau khi đón nhận cái thông điệp của cô, anh đặt cung xuống. Evie biết mình đã thắng, cô nở một nụ cười chọc tức Kai. Kai cười, anh không thèm chấp Evie, giờ trong đầu Kai chỉ có duy nhất một việc là mang tên Crawen về càng nhanh càng tốt.

Ophelia cũng tìm một chỗ thích hợp để ngồi, cô nàng khá ưng ý khi chọn một tảng đá nhỏ, nhô cao, gần sát bên Evie. Ophelia thích Evie hơn là Kai, cô nghĩ vậy.

_ Tôi sẽ đi thăm dò xung quanh. – Kai bất ngờ đề nghị, rồi anh quay đi.

_ Nhớ tìm gì về ăn nhé Kai – Evie nói với theo.

Kai chẳng thèm trả lời.

Chờ cho bóng Kai khuất sau bụi rậm, Ophelia mới lên tiếng:

_ Trông không được thân thiện lắm, có phải do sự có mặt của em không?

Evie ngớ người ra, cô xua xua tay:

_ Không phải đâu, Kai là như thế đấy. – Ngừng một chút, cô tiếp: "Anh chàng đó ít nói, trông có vẻ đáng sợ đúng không? Nhưng thực ra Kai là một người rất tốt bụng. Ấn tượng đầu tiên của chị về anh ấy cũng như em lúc này vậy "

Vẫn giữ vẻ e dè, Ophelia tiếp tục:

_ Kai có vẻ xa cách với em. Dù em đã cố tỏ lòng biết ơn.

Evie cười, cô đặt tay xoa xoa đầu Ophelia, như để an ủi cô bé. " Thật tội nghiệp....", rồi như không giấu nổi sự tò mò. Cô bất ngờ hỏi Ophelia:

_ Nè, lý do tại sao Akazan lại săn đuổi em? – Evie chờ đợi câu trả lời.

Bỗng Ophelia thét lên, chỉ tay về hướng cái xác của tên Crawen. Trước sự bất ngờ và bàng hoàng của cả hai. Cái xác không đầu của tên Crawen đã xé lớp lá từ lúc nào, nó đứng sừng sững trước mặt cả hai. Evie vơ vội gậy phép, cô thủ thế. Ophelia nép sau lưng cô, khuôn mặt vô cùng sợ hãi. Một giọng nói thoát ra từ cái xác, khiến cả hai nhận ra ngay: Giọng của Akazan.

"Con nhãi, mày...may mắn lắm"

Evie biết phép thuật này, phép thuật dùng tâm trí để điều khiển xác chết và khiến nó có thể giao tiếp, nhưng không thể điều khiển lâu vì tốn khá nhiều năng lượng. Các phù thủy trong thời gian bị cầm tù, đã dùng loại phép này để có thể trò chuyện với những phù thủy khác ở bên ngoài. Phép thuật này ít được sử dụng và hội phù thủy cũng đã thống nhất từ lâu rằng không sử dụng đến bởi tính tàn nhẫn và vô nhân đạo của nó. Giờ đây, trước mặt Evie là Akazan, không, là bản thể của hắn. Cô cảm thấy vô cùng kinh tởm và sợ hãi.

Cái xác vẫn tiếp tục nói bằng giọng kinh tởm:

" Mày sẽ không sống lâu đâu..." – rồi cái xác chỉ tay sang Evie.

" Còn các ngươi, cẩn thận, các ngươi... không biết... đang dính vào chuyện gì đâu! "

Sau khi đưa ra lời đe dọa, cái xác đổ ập xuống đất. Evie không còn cảm nhận được sự hiện diện nào của Akazan nữa. Sự việc xảy ra quá nhanh làm cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ophelia ôm chặt lấy Evie, nhận thấy sự sợ hãi của cô bé, cô quay sang ôm lấy Ophelia, cô gái nhỏ đang run lên vì sợ hãi. Cô an ủi:" Không sao, hắn đi rồi, hắn đi rồi "

____________________________

Rồi cả bọn cuối cùng cũng đến được ngoài bìa rừng, Ophelia đã dần ổn định trở lại. Nhưng còn Evie, lòng cô vẫn rối như tơ vò. Mọi việc càng ngày càng trở nên kỳ lạ. Tại sao Akazan lại lên tiếng cảnh báo cô? Động cơ gì khiến hắn làm như thế? Evie đưa mắt nhìn Ophelia, trông cô bé vẫn còn chút gì đó sợ hãi. Evie thở dài ngao ngán.

Về phần Kai, khi nghe lại câu chuyện của cả hai. Anh cũng mang một nỗi lo lắng, biết rằng mình đã dính líu tới Akazan từ khi ra tay cứu Ophelia. Nhưng anh cũng không bao giờ nghĩ rằng tên bạo chúa lại gửi lời cảnh báo đến anh. Anh đang cố gắng đưa cả bọn đến Vecina nhanh nhất, ít ra thì ở trong thủ đô với quân đội cũng khá hơn là lang thang ngoài đây, Vecina là một trong nơi mà Akazan không đá động tới, và hình như hắn cũng không hứng thú với việc đánh chiếm nơi này.

Kai quan sát từ trên cây, thủ đô Vecina cách xa nhóm của anh chừng năm dặm. Vecina về đêm vẫn khá sáng sủa, Kai có thể nhìn rõ những ngọn đuốc phản chiếu bởi hào nước bao xung quanh thủ đô. Bức tường dựng cao, những chòi gác với dày đặc binh lính. "Hà, vẫn cẩn thận như mọi khi " – Kai nghĩ thầm.

_ Đêm nay ngủ lại đây thôi Evie! – Giọng Kai vọng xuống từ tán cây.

Evie mệt mỏi ngước nhìn Kai, khẽ gật đầu. Cô lại tháo chiếc nhẫn màu xanh có hình chiếc lá, đặt xuống đất, đọc thần chú và cây Khổng Lồ lại vươn cao một lần nữa. So với việc phải ngủ trong lều, thì Evie thích cây Khổng Lồ - nơi ngủ duy nhất mà cô thấy an tâm hơn. Kai lấy từ trong túi ra một ít dâu dại, anh đưa cho Evie và Ophelia.

Vẫn cái giọng lạnh lùng:" Tôi không đói! "

Evie nháy mắt một cách tinh nghịch với Ophelia, cố làm cho không khí bớt căng thẳng đi. Cô huých vào hông cô bé:

_ Thấy chưa? chị đã nói mà!

Ophelia lặng lẽ gật đầu, cô cười trừ.

Đêm đó, Ophelia đã không ngủ được.