Chương 2: Cứu Chữa.

The Lost Paradise

Chương 2: Cứu Chữa.

Tiếng lá cây xào xạc dội vào tai làm Evie tỉnh giấc, chớp chớp đôi mắt, cô nhổm dậy, nhoài người ra khỏi tán lá của cây Khổng Lồ. Với đôi mắt ngáy ngủ, Evie có thể thấy bóng của Kai phóng từ cành cây sang cành cây khác của khu rừng, cô cảm nhận được sự hối hả trong từng bước chân của anh.

Từng tán lá cây rung lên cứ như sắp gãy, dồn dập, Evie vẫn im lặng quan sát, cô biết, ngoài Kai ra còn một thứ gì đó đang theo sau anh, bước chân của Kai ngày càng nhanh hơn. Khi chỉ còn cách khoảng một ngắn, cô nghe tiếng Kai la lớn:" Lũ cú Mặt Người!"

Evie chụp lấy gậy phép, tập trung, cô hướng gậy phép về hướng của Kai và hét to:" Bris a' wallé ", một bức tường lửa được thiết lập. Lũ Cú bị chặn lại, một vài con không dừng kịp, bị lửa thiêu trụi, lũ còn lại thì vỗ cánh, cất tiếng the thé tiếng rẻ:

Thịt, thịt, thịt
Của tao, của tao,
Thịt thịt,
Mùi máu, máu...

Khuôn mặt nhăn nhó của lũ cú làm Evie cảm thấy ghê tởm, lũ này bình thường chẳng bao giờ chủ tâm giết hại con vật nào, nhưng cứ thấy máu là lại lên cơn điên đói khát, cứ như Thượng đế đã bỏ đói chúng từ khi mới bắt đầu tạo khung xương. Mặc kệ lũ chết đói, cô nhanh chóng nhận ra sự có mặt của người thứ ba - cô gái mà Kai mang về. Anh chậm rãi:

"Nạn nhân của Akazan, xem còn sống không? "

Evie nhanh chóng xem qua. " Nội tạng bị thương nặng, xương chân và tay giập nát, trễ xíu nữa thì..."

"Anh cởi đồ cô ấy ra, nhanh lên " - cô quay sang Kai, giục.

Chút ngạc nhiên thoáng qua khuôn mặt Kai, anh nhanh chóng làm theo lời cô.
Evie lấy trong túi của mình ra một lọ nhỏ chứa đầy dung dịch màu vàng óng, đặc sánh. Nhỏ vài giọt vào miệng cô gái, chẳng khó khăn gì. "Cô ấy sẽ ổn ngay thôi!" - cô nói, giọng chắc nịch. Điều đấy làm Kai cảm thấy an tâm, anh thở phào nhẹ nhõm.

Evie tiếp tục công việc của mình. Gõ nhẹ hai lần vào lá, thân cây Khổng Lồ nhẹ rung lên rồi hạ thấp xuống mặt đất. Động tác nhanh nhẹn, cô nhảy nhẹ khỏi tán lá, bước xuống cạnh mặt hồ, khẽ rút chiếc nhẫn từ ngón út. Chiếc nhẫn sáng loáng, ánh sáng làm lũ cú lảng đi chỗ khác. Evie khẽ đọc một câu thần chú không rõ, đoạn cô ném chiếc nhẫn xuống lòng hồ. Giơ gậy phép ra trước mặt, cô bắt đầu sử dụng phép:

"Hỡi vật linh thiêng,
Vật có khả năng tái sinh,
Vật có khả năng hồi phục,
Mang sự sống đến cho bất kỳ ai,
Mang sự sống đến cho bất kỳ sinh vật nào,
Ta triệu hồi mi, Quan Tài Băng của Atimos! "

Mặt nước bắt đầu sục sôi, một chiếc quan tài hình vuông, trong suốt dần nổi lên. Evie dễ dàng kéo chiếc quan tài vào sát gần bờ bằng phép thuật của mình, cô ra hiệu cho Kai mang cô gái xuống. Cả hai thận trọng đặt cô vào bên trong, khối băng bắt đầu bao bọc lấy cơ thể của cô, Kai có cảm nghĩ cả thân thể của cô gái như đang chìm hẳn trong nước. Như để chắc chắn, anh đặt tay lên vai Evie:

"Liệu sẽ ổn chứ? "

"Sẽ ổn thôi, Quan Tài Băng chịu "nuốt" thì chắc chắn rằng nó sẽ chữa được" – dừng một hơi, cô tiếp " Giờ thì nghỉ ngơi thôi, tôi mệt lừ người với đống phép thuật tiêu hao, anh ngủ trên lá cây canh gác nhé, tôi sẽ ở trong lều cùng với cô ấy"

"Đồng ý! " - Kai trả lời, không chút do dự.
.................

Ophelia tỉnh dậy, cô cố gắng mở mắt, đầu vẫn đau như búa bổ. Ánh sáng mặt trời len lỏi vào khe mắt của cô, cố gắng nhìn xung quanh, cô chỉ thấy một lớp màu xanh thẫm bao bọc toàn bộ cơ thể, từ đầu xuống tận gót chân, khiến cô không nhúc nhích được một tí ti nào. Ophelia biết được rằng mình vẫn còn sống, nhưng cô lại tiếp tục bị cảm giác sợ hãi xâm chiếm. Ai cứu cô? Cô đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Lớp băng bọc xung quanh này là gì? Cô cố nhìn xuyên qua lớp băng màu xanh, nheo nheo mắt, Ophelia – hay đúng hơn là tảng băng được đặt trong một cái lều, cô có thể nhìn thấy vũ khí của mình được dựng ở một góc.

Ophelia cục cựa, cố chuyển động thân mình, nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Khối băng vẫn trơ trơ, ôm trọn lấy cô. Ophelia vẫn tiếp tục, một cú hích vào tảng băng, hai cú, rồi ba cú.... Cô bắt đầu cảm thấy vô vọng. Tảng băng quá cứng so với sức người nhỏ bé như cô. Cô bỏ cuộc, nằm thở dốc trong chán nản. Nhưng không khiến cô chờ đợi lâu, một bóng người bước vào, tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên khối băng, lẩm nhẩm một câu thần chú. Khối băng tan dần trong sự ngạc nhiên của Ophelia.

Nhưng sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua, tâm trí thôi thúc Ophelia nhảy phốc xuống, chộp ngay thanh kiếm dựng trong góc lều, hướng về phía người lạ kia. Lúc này Ophelia mới có dịp nhìn rõ, "người lạ" đó là một người con gái trạc tuổi cô, tóc đen xõa dài, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt ưa nhìn, có gì đó già dặn hơn so với Ophelia. Cô mặc trang phục kỳ lạ, thân được che phủ bởi một lớp vải, chân và tay thì bao bọc bởi giáp cứng, để lộ hai bàn tay. Thắt lưng có một cái túi nhỏ nhỏ giắt ngang. Nhìn cô gái, Ophelia có cảm giác gì đó khó tả, ở cô tỏa ra một mùi hương nhẹ, dễ chịu, trông cô không có vẻ gì là muốn hãm hại Ophelia. Nhìn Ophelia hồi lâu, cô gái khẽ cười, cất tiếng:

"Chúng tôi không phải là kẻ thù của cô, tôi là Evie"

"Cô nhốt tôi trong khối băng! Các người là ai?" – Ophelia vẫn giữ thái độ cẩn trọng, và không có vẻ gì là cô sẽ buông cây vũ khí xuống hay hướng nó về phía nào khác.

"Khối băng? " – Evie kinh ngạc kêu lên, nhưng rồi cô "À..." một tiếng:

" Đó không phải là khối băng, đó là Quan Tài Băng, được tạo ra từ phép thuật của tôi, nó có tác dụng hồi phục bất kỳ vết thương nào trong thời gian ngắn, đồng thời bảo vệ được nạn nhân khỏi các cuộc tấn công nhỏ. Chà, nó có thể chịu được sức công phá của hơn một trăm con Thỏ Bomb đấy " – Evie vừa nói vừa vỗ vỗ vào cái Quan Tài, có vẻ phấn khích lắm, cô tiếp tục:" Cô có còn cảm thấy đau ở chỗ gãy xương không?"

Ophelia nhìn xuống chân, rõ ràng chỗ xương gãy do tên Crowen gây ra đã lành, cô cảm thấy từng thớ thịt trong người dãn ra. Cô nhìn Evie, khẽ gật đầu. Chợt nhận ra mình không có mảnh vải che thân, Ophelia vội lấy tay che chắn lại, mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ, cô cúi gằm mặt.

Evie cười khúc khích, cô lấy một bộ đồ đưa cho Ophelia.

"Bộ đồ cũ của cô rách rồi, mặc tạm bộ áo này nhé, tôi sẽ chờ cô ở ngoài "

Vẫn không ngước mặt lên, Ophelia chộp vội lấy bộ đồ, chờ cho Evie bước ra khỏi lều, cô khoác vội bộ áo Evie mang cho. Lòng cô tràn ngập những câu hỏi, ai đã cứu cô? Cô đang ở đâu? Cô gái đó là ai?....Thở dài một tiếng, Ophelia vén lều bước ra. HellMouth vào ban ngày cũng chẳng khác gì ban đêm, những tia nắng yếu ớt của mặt trời không làm khu rừng bớt âm u đi một chút nào, Ophelia có thể thấy những con Cú Mặt Người bay từ cành cây này sang cành cây khác, chúng rì rầm rì rầm với nhau không thành tiếng, thỉnh thoảng một vài con còn đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đó khiến Ophelia sợ hãi, nó làm cô nhớ lại những ngày lang thang trong HellMouth.

" Hey, làm gì thẩn thờ ở đó vậy? Đến đây, ăn thịt thỏ bomb với tôi này " – Evie la lớn.

Ophelia hướng mắt về phía Evie, cô đang ngồi trên khúc gỗ, trước mặt là lửa trại với vài con thỏ bomb xiên nướng xung quanh. Vẫn giữ thái độ e dè, Ophelia bước gần đến chỗ Evie. Evie cười tít mắt, lấy một con thỏ, đưa cho Ophelia.

"Cô ăn đi, tôi đoán là cô vẫn chưa chưa ăn gì từ mấy ngày trước đâu đúng không? " – nhận ra nét e dè trên khuôn mặt của Ophelia, cô tiếp "Nè, cầm lấy! "

Ophelia cầm lấy con thỏ, đưa đưa lên trước mặt, mùi thịt thơm thơm len vào mũi, chảy thẳng tọt một phát vào tận sâu trong dạ dày, "Trông ngon quá" – cô nhủ. Cô đưa lên miệng, cắn một miếng rõ to. Vị ngon của con thỏ thấm vào đầu lưỡi, len lỏi vào trong từng dây thần kinh vị giác. Ophelia cảm thấy như đấy là bữa ăn ngon nhất đời mình.....