Chương 1: Thợ săn, con mồi, và vị cứu tinh.

The Lost Paradise

Chương 1: Thợ săn, con mồi, và vị cứu tinh.

Vượt qua bức tường, bước qua khỏi lớp Cỏ Thủy Tinh bao bên ngoài rừng HellMouth. Chễm chệ trên lưng con ngựa, Akazan quan sát xung quanh, hắn hít một hơi thật sâu, mùi cỏ Mê Dại và hơi đất ẩm ướt xộc vào mũi hắn, kèm một mùi lạ. Con ngựa của hắn thở ra một tia lửa dài kèm theo khói đen, sẵn sàng cho cuộc săn. Akazan cười mỉm, hắn ra hiệu cho hai tên Crawen, mỗi tên một hướng. Hai tên Crawen rít lên một tiếng the thé rồi phóng đi, hai tấm áo choàng đen lướt nhanh như tên bắn trên mặt đất. Akazan thúc ngựa, con ngựa chồm lên rồi lấy đà phóng tới trước, bỏ lại những bước chân đầy lửa và cỏ Mê Dại bị cháy phía sau. Phía trên ngọn cây, một bóng người trùm kín đầu, cũng phóng nhanh theo vó ngựa của Akazan.

Cách vó ngựa của Akazan năm dặm, Ophelia đang tìm đường, lần mò từng bước trong khu vực nguy hiểm của HellMouth để tìm lối thoát ra ngoài. Thân thể mang đầy thương tích, bụng rỗng không. Ophelia thực sự kiệt sức khi cố gắng dò từng bước một ra khỏi khu rừng. Cuộc chạm trán với Thỏ Bomb đã khiến cô hết sạch lương thực. Ophelia cảm thấy vô cùng tuyệt vọng và muốn buông xuôi mặc kệ mọi chuyện ra sao. Cô nằm phịch ra đất, thở một hơi dài nặng nhọc:

_ Cha hẳn chẳng thích mình chết một cách lãng xẹt thế này đâu nhỉ? – cô cười nhẹ, thả hồn theo những cơn gió được tỏa ra từ những bông Hoa Dương Cầm du dương.

Bỗng một tiếng động cắt ngang mọi suy nghĩ của cô, tiếng động đều đều, dội từ xa đến...."Tiếng vó ngựa... là hắn, Akazan! ". Cô ngấng đầu lên, Akazan đang phóng trên lưng ngựa với tốc độ một thợ săn hướng về phía Ophelia, hai bên là hai tên Crawen đang dần tiến đến. Ophelia hoàn toàn bị bao vây và bị động, hệt như một con mồi bị dồn vào đường cùng. Cô hoảng sợ đến mức không thể cử động được tay chân. Rồi như dồn hết can đảm vào đôi chân, cố gắng tìm kiếm một cơ hội sống sót, Ophelia bắt đầu chạy về hướng ngược lại. Đám cỏ Thủy Tinh cắt vào chân khiến cô đau nhói, nhưng không có gì có thể ngăn cản được một con mồi đang cố giành giật sự sống khi thợ săn đến, cô cứ chạy, cứ chạy, mặc cho cơn đau do Cỏ Thủy Tinh cắt từng mảnh dưới chân. Vừa mất máu, vừa kiệt sức vì không ăn gì trong mấy ngày liền, Ophelia chỉ chạy được một quãng ngắn. Cô quyết định tìm một chỗ để trốn Akazan và tay sai của hắn, cô nhìn quanh tìm kiếm.....

Nhưng đó là một quyết định chậm trễ, một trong hai tên đã Crawen tiếp cận được cô, hắn lấy một bên tay – đúng hơn một bên cánh, với sức mạnh thuộc đắng cấp dưới của Akazan, hắn dễ dàng đẩy ngã được cô. Ngay sau đó, Akazan và tên Crawen còn lại cũng tiếp cận Ophelia. Akazan ngồi trên lưng ngựa, bước từng bước chậm rãi tới trước mặt cô, bằng một giọng của một vị chúa tể, đầy uy quyền, ánh mắt sắc sảo, hắn chậm rãi nói:

_ Hỡi con mồi, ngươi có thể chạy đi đâu được chứ?

Ophelia nhìn hắn, cô dồn tất cả sự căm hờn, giận dữ, uất nghẹn và ném cho hắn một tia nhìn. Ánh nhìn của cô làm hắn khó chịu, hắn biết, đấy không phải ánh nhìn của một con mồi bị dồn vào đường cùng – đó là điều hắn không bao giờ muốn thấy ở "con thú" trong cuộc săn của hắn, điều hắn muốn là sự van lơn, sự cầu xin được sống từ con mồi, hắn mê đắm cái cảm giác có kẻ quỳ mọp dưới chân mà xin sự tha chết từ hắn. Cơ mà, điều này lại làm hắn thấy thú vị, hắn cười man dại:

_ Ánh mắt rất giống của cha ngươi, tao vẫn nhớ hắn đã nhìn tao bằng ánh mắt này trước khi ta cho lũ Crawen "xả thịt " hắn. Nhân tiện, trả lại cho ngươi chút gì đó còn sót lại của lão!

Hắn vung tay, hai nhãn cầu rớt xuống trước mặt Ophelia. Cô nhìn hai tròng mắt mà Akazan ném xuống, nhãn cầu có một nửa màu xanh và một nửa màu đỏ - dấu hiệu nhận biết của người trong dòng tộc cô. Cô run rẩy, dùng hai tay bưng hai nhãn cầu, áp sát vào người mình, cô khóc. Hai vai của Akazan rung lên từng hồi, hắn cười lớn, hai tên Crawen cũng cười, cả rừng HellMouth như bị khuấy tung lên bởi tiếng cười của lũ man rợ.

Bỗng Ophelia dừng lại, cô chộp nhanh thanh kiếm và lao tới Akazan với tốc độ kinh hoàng.Nhanh như cắt, một tên Crawen dùng tay hất văng cô ra, Ophelia lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi va mạnh vào gốc cây, cô hoàn toàn kiệt sức. Akazan quay trở lại tác phong của một vị chúa tể, khác hẳn với sự điên loạn khi cười, Akazan ném cho Ophelia một cái nhìn, một cái nhìn của vị chúa tể xuống "con mồi" trong cuộc săn vốn dĩ đã kết thúc từ lâu. Hắn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, nhưng hắn đã chán, hắn không muốn chơi đùa với Ophelia thêm nữa. Đoạn, hắn nói với một trong hai tên Crawen:

_ Nó là của mi, Cooron. – Nói xong hắn chậm rãi, mở cổng dịch chuyển rồi thúc nhẹ vào mạn sừa con ngựa, chầm chậm đi vào trong đó cùng với Cooren, tên Crawen còn lại.

Ophelia vẫn nằm đó, thoi thóp thở từng nhịp một. Máu uất hận nghẹn trong cổ họng, cô muốn đứng lên và chạy theo giết Akazan. Nhưng cô không thể nào nhấc thân mình lên được, Ophelia nhận ra rằng chân cô đã gãy do cú tát của tên Cooron ban nãy. "Thật đáng buồn " – cô nghĩ.

_ Đến..đây và....g..iết..giết...tao đi!

Tên Crawen bước từng bước chậm rãi như vị chúa tể của hắn, từng bước...gần hơn....

Từ trên ngọn cây, bóng người ban nãy nhẹ nhàng lên tên vào cung. Bóng người đó bắn hai mũi liên tục vào con Crawen. Cooron chựng lại một bước, hắn ngước lên, nhưng không có bóng người nào ở đó cả. Trước khi hắn kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì...

*Phập phập* - hai mũi tên nữa tiếp tục được bắn vào hai chân của Cooron, hắn khuỵu xuống.

Cooron bắt đầu nổi điên thật sự, rút hai mũi tên ra bắt đầu rít lên từng tiếng đau đớn, hắn gầm gừ, tìm kiếm xem kẻ nào đã cả gan phá hỏng bữa ăn của hắn, bữa ăn mà vị chúa tể đáng kính đã ban cho. Bóng người cười mỉm, thêm một mũi tên nữa bay vút thẳng vào cái miệng đang rít như điên của tên Cooron, *Bùm*, mũi tên phát nổ, đầu của tên Cooron nát bét như thịt băm, máu văng tung tóe, mùi tanh tưởi từ hắn bốc ra nghe thật buồn nôn. Bóng người từ từ trượt xuống, bước dần về phía Ophelia, cô cảm thấy như mình nhẹ bẫng và bay lên.

"Có lẽ sắp gặp lại cha rồi". – cô nhủ.

Rồi cô ngất đi và không cảm thấy gì nữa.....