Chương 2: Rời khỏi gia tộc

Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 2: Rời khỏi gia tộc

Hắn đang vui mừng định kiểm tra tấm bảng này thì có một tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào: Phi thiếu chủ đã sáng rồi sắp tới giờ kiểm tra mong ngài ra ngay đi.

Thiệt phiền phức nhưng dù sao ta vẫn còn nhiều thời gian. Vậy là hắn quyết định đi ra. Bên ngoài đang đứng đấy 1 người vẻ ngoài hơi già, có một chút nhã nhặn. Đó là quản gia nhà hắn, nhớ không nhầm là thân tín bố hắn thì phải, ông ta tên là Hải thường gọi là Hải bá thì phải.

Lão giả liền đứng lên nhưng ai cũng có thể nhận thấy tia sáng trong mắt ông ta.

"Thiếu chủ, ngài đã có linh lực rùi"

"Không có gì chỉ là may mắn cảm ngộ thôi, ta thực sự còn kém xa anh em trong nhà lắm"

"Dẫu sao ngài cũng có linh lực rồi không lo, chúng ta đi xét nhiệm phẩm cấp linh lực thôi"

"Ukm vậy nhờ Hải bá bá"

Vậy là ông lão dẫn hắn tới một quảng trường. Nơi đây cũng không đông lắm nó là nơi kiểm trắc của gia tộc. Bình thường cũng không nhiều người do đây cũng chỉ là một gia tộc nhỏ thôi nhưng vùng quản hạt cũng rộng nên cũng tương đối 1-2000 người. Mọi người đều đang xôn xao, một người trẻ tuổi chạy tới trước mặt hắn.

"Phi Dương thiếu chủ lâu rồi không gặp"

"Kiểm trắc tới đâu rồi?"

"Cũng gần xong rồi sắp đến ngài rồi đấy"

Bỗng nhiên có 1 âm thanh vang vọng: "là màu đỏ, tư chất màu đỏ gia tộc ta có cơ hội phục hưng rồi"

Hắn cũng ngạc nhiên a. Bình thường tư chất chia làm đỏ, xanh, vàng, lục. Nếu nói kĩ ra thì nó cũng tương đương với ngộ tính vậy. Lục mất 2 năm học 1 môn kiếm pháp thì đỏ có nửa năm thui ak. Với cả ngộ tính càng cao càng có cơ hội đề thăng cảnh giới chênh lệch hơn cả những kẻ cả đời còn không đột phá. Hắn phi thường gen tỵ nhưng cũng bó tay. Hắn mất mấy năm mới đột phá ngộ tính chắc tàn rồi.

Người có ngộ tính đỏ là một cô gái tóc tím. Dáng người yểu điệu, thướt tha khuôn mặt xinh như tiên tử vậy. Nếu ai nhìn cũng nhận ra đó là muội muội của hắn tên là Phi Tuyết. Cô ta chạy xuống nhìn thẳng mắt hắn như châm biếm.

"Ca ca ngươi chắc cũng định kiểm tra nhỉ, nhìn cái mặt là đã chán rồi"

" Ngươi là cái gì mà phê phán qua ta, ngươi căn bản chỉ là một con nha đầu thôi."

"Hừ ca, ngươi lo thân mình đi trong gia tộc tu vi ngươi thấy nhất đó a"

Hắn thực sự cũng không gây sự gì cả chỉ tại vụ chữ đan điền đó không chỉ làm mất đi bảo vật đại giới gia tộc nên tạo mâu thuẫn như vậy. Dù sao hắn cũng không hận vì gia tộc cứu hắn một lần mà.

"Không sao nếu đã nợ gia tộc đó là nhân quả của ta, ta sẽ trả lại."

Tới lên võ đài, tên chấp sự kiểm tra tư chất của hắn lắc đầu.

"Tư chất vàng,tạm được." Tên chấp sự trầm giọng nói.

Phi Dương không thèm để tâm đi xuống. Trong gia tộc cũng đa phần là màu vàng chả ai cười hắn cả.

Cùng lúc, Lâm Bá tới trước mặt hắn nói:

"Thiếu chủ, gia chủ cho gọi ngài gia đình có cuộc họp gấp"

"Dẫn ta đi" không do dự hắn trả lời.

"Vâng" Hải Bá xoay người dẫn hắn đi về phía đại sảnh.

...

Đại sảnh, trên cùng đặt một cái ghế là gia chủ Phi Chiến, cha của hắn đang ngồi đấy. Ngồi bên cạnh chính là Phi Dục.

"Cha thật là gia tộc ta đang nguy kịch sao." Phi Dục nói.

Phi Chiến nhìn hắn nói: "Đúng, đợi đệ đệ, muội muội của con tới hẵng nói. Còn việc ấy đừng tiết lộ ra ngoài.

Theo chân Hải Bá tới chỗ đại sảnh. Phi Dương bước tiến tới trước mặt lão cha của hắn: "Nhi tử kính chào phụ thân."

"Không có gì, Phi nhi ngươi ngồi đi" Phi Chiến hời hợt nói một cái.

Tiếp tới là Phi Tuyết cũng bước vào chào hỏi qua rồi ngồi vào chỗ.

Đợi các con ngồi vào vị trí đầy đủ. Phi Chiến ông ta đứng lên nói: "Ta hôm nay gọi các con đến vì một vấn đề, tuy gia tộc chúng ta không có quyền lực gì cao nhưng căn cơ luôn thâm hậu nhờ có nhiều võ giả tọa trấn, giờ ta quyết định cho các con đi lịch luyện ra ngoài để trải nghiệm thế giới không bị vướng víu ở gia tộc chỉ mong khi gia tộc nguy cơ các ngươi phải trở về."

Đồng thời ông ta đưa địa đồ cho ba đứa con. Đây là địa đồ cùng thời gian khảo hạch của Ngũ đại tông môn trong 5 năm tới đồng thời ông mong rằng các con mình có thể trúng tuyển.

"Các ngươi tuyệt đối không để lộ tên gia tộc ta rõ chưa." Phi Chiến dặn dò một câu.

"Rõ" Phi Dương cùng hai người huynh muội đồng thời đáp lời.

"Tốt các ngươi lui xuống đi, không cần ở nhà tranh giành cái gì, mai xuất phát đi ngay." Phi Chiến nói thẳng với ba đứa con.

Khi ba người lui xuống, Hải bá tiến lên: " Gia chủ đại họa nhà ta có khả năng sẽ tới sớm, các thầy bói nhà ta đã tính toán không tới 5 năm nó sẽ đổ bộ."

"Ta chỉ mong bọn nhỏ có thể trưởng thành kịp lúc đó." Phi Chiến u sầu thần sắc.

Đi xuống một cái, Phi Dương cảm thấy cái chuyện này không ổn, nhưng hiện giờ hắn quá yếu có thể làm ra cái quái gì.

Trước mắt, hắn sẽ kiểm tra qua cái máy kia rồi mới rời khỏi nhà. Thế là sau một hồi xử lý sự vụ hắn quay về gian phòng của mình. Hắn mới có linh căn chứ chưa hề đột phá.

Sau một giờ khởi tạo linh khí hắn cuối cùng cũng tấn cấp võ linh, hắn quyết định mở tấm bảng lên.

Tên Phi Dương

Cảnh giới: võ linh sơ kỳ

Lực chiến: 300

Thiên phú: Tinh thần(yếu)

Thần thông: ko

Công pháp: ko

Thư viện: song đấu cực quyền, thôn phệ lực lượng, thiên nhãn tăng phúc.

Xem quá mấy cái này hắn không quan tâm lắm hắn chỉ chuyển chú ý tới chỗ thư viện thôi. Sau khi xem qua mấy cái công pháp hắn rất chấn kinh a. Vì nó như là át chủ bài vậy.

Song đấu cực quyền(số tầng???): tích tụ linh lực ở mi tâm bàn tay có thể tích trữ mọi lúc mọi nơi bộc phát uy lực cực lớn tạo. Có thể sử dụng liên tục. Đặc điểm: bạo kích linh lực áp xúc ở lòng bàn tay chỉ sử dụng 1 lần tăng x2 sát thương và cần 1 ngày hồi lại. Tăng phúc tùy theo cảnh giới.

Thôn phệ lực lượng: (3 tầng) cho phép khi chém giết địch nhân chuyển đổi 3 thành sức mạnh và cảm ngộ kẻ đó sang mình. Đối với loài khác (trừ loài không có linh trí) tác dụng giảm một nửa. Thăng cấp cần đại lượng chém giết. Tối đa tầng 3 hấp thu 5 thành sức mạnh.

Thiên nhãn tăng phúc: chức năng quét mã của sách chỉ cần học chú ngữ để sách quét. Không ngôn ngữ gì không hiểu, không trận pháp nào không rõ kết cấu.

Vậy là hắn đã rõ ràng rồi hiện nay hắn cần làm gì. Hắn chọn địa phương đầu tiên cần đại lượng chém giết để lên một tầng thôn phệ nên hắn quyết định hành quân lên núi.

Sáng sớm, tạm biệt lão cha xong hắn quyết định đi ẩn nhẫn luyện công đã rồi hẵng tính chứ ra ngoài không có phòng hộ rất nguy. Xách đồ lên hắn liền lấy một thanh kiếm, chọn một con ngựa mà đi. Còn mấy anh em của hắn chắc đã đi sớm hơn hắn rồi.

P/s: Từ chương 3 sẽ tập trung vào phần chính của truyện sẽ không còn ngắn, sẽ hay và dài hơn chút. Sẽ không câu chữ hay quá dính líu nhiều đến gia tộc nữa nhé:)