Chương 5: Kịch Chiến

Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 5: Kịch Chiến

Tống Nam cười gằn một tiếng đồng thời xuất quyền đánh thẳng lên cái bóng mới lóe lên của Phi Dương.

"Tiêu Khiển Quyền" Vương cấp công pháp. Là võ học phổ biến của Thủy Sơn Tông. Tạo lên tiếng xé gió tăng thêm tổn thương cho đối thủ.

Bỗng nhiên, lông mày hắn khẽ động mang theo vẻ ngạc nhiên. Hắn cảm nhận mình đang đánh lên một lớp vỏ cứng.

"Bùm"

Phi Dương là kẻ Vô cùng cận thận, Hắn thường xuyên trong rừng luyện tập nên thời gian rảnh hắn thường luyện chế nhiều vật hộ thân chống chết, trước giao chiến hắn đã khoác lên mình một đầu cá kèm mấy quả bắn gai hộ thể.

Nổ một tiếng, lớp vỏ cá xấu chia năm xẻ bảy, khói bay mù mịt. Trong làn khói, Phi Dương nhanh tay ném ra những quả bóng gai.

Bành!

Hàng loạt gai nhọn độc bắn thẳng về phía Tống Nam.

Không kịp đề phòng, Tống Nam rên lên một tiếng cấp tốc tụ tập linh khí hộ thể tạo nên lớp màng chân khí bảo vệ bản thân.

Lợi dụng điểm này, Phi Dương hắn gồng lên, tung ra một quyền như bài sơn hải đảo.

"Song đấu cực quyền-Bạo kích" Gấp 4 sát thương.

Quyền chương khinh thế đánh ra kèm ngọn lửa xanh bốc hỏa. Hắn cảm thấy phi thường nóng rát cả bàn tay mình.

Uy áp kia xuất hiện, không khỏi để Tống Nam vẻ mặt đại biến. Không kịp phòng bị quyền ảnh của Phi Dương đánh xuyên chân khí hộ thể của hắn.

"Khốn kiếp, trúng chiêu này không chết cũng nội thương."

"Ít nhất cũng bị trọng thương mấy tháng mới chữa khỏi a"

Aaaa!

Hét thảm một tiếng hắn bay xa tận 10 m. Phi Dương cũng rõ ràng, tên trung niên đó sẽ không chết, hắn chỉ yếu đi thôi. Giữa các đại cảnh giới với nhau là sự chênh lệch về chất khó để có thể vượt cấp, đặc biệt là hắn bây giờ.

Tranh thủ thời gian, hắn lạnh lùng lao thẳng về phía Tống Kiệt đám người.

Bị đôi mắt kia quét tới, Thiên Tuyết lạnh run cả người. Đến Tống chấp sự cao thủ như vậy còn bị đánh bay thì nàng làm được trò gì. nàng vội vàng tiến lên nói:

"Huynh đài, có chuyện gì từ từ nói?"

"Xin lỗi cô nương, tại hạ thật không phải hung thủ a."

"Nếu thiếu hiệp không phải hung thủ thì thật xin lỗi"

Nàng vội hơi tiến lên cúi người xuống, Phi Dương không do dự bay thẳng tới trước mắt nàng. Hắn không phải thánh mẫu, cũng không phải kẻ nhân từ. Kiếp trước cũng vì nhân từ mà hắn bị vùi dập. Bất quá, đối với kẻ muốn giết mình hắn sẽ không lưu thủ.

Chưa kịp phải ứng nàng đã thấy cú đánh rọi vàng người mình.

Oong!

Phi Dương nhận ra mình đánh trượt, thấy cái ngọc vỡ ra ở cổ nàng hắn rõ ràng ngay đó là bảo vật phòng thân. Bất quả lực đẩy đã khiến nàng văng ra một đoạn.

Khốn khiếp

Tống kiệt thấy vậy vội vàng nhảy ra đỡ Thiên Tuyết. Hắn không để Thiên Tuyết xảy ra chuyện được, lửa giận của tông chủ không phải dễ trêu.

Phi Dương đứng tại chỗ, hắn phát hiện tên trung niên kia sắp trở lại. Không thể chờ thêm. Hắn xoay người lao thẳng về đôi nam nữ còn lại, đánh ra hai quyền.

Phải biết hắn bây giờ là võ linh hậu kỳ cộng thêm song đấu cực quyền cùng giai hắn hầu như vô địch. Hai đôi nam nữ cũng bất quá võ linh hậu kỳ, cộng thêm chỉ là con trưởng lão suốt ngay ăn chơi được cái tu vi để trưng.

Dưới song quyền của hắn, hai người hét thảm một tiếng ngã xuống, đã không còn khí tức. Không do dự, hắn vội vàng xoay người lại. Hai chân toàn lực giẫm một cái "phanh" bay thẳng về phía trước bỏ trốn.

"Đáng chết"

"Tống Kiệt, ngươi ở lại chăm sóc Thiên Tuyết đi."

Tống Nam về lại chỗ cũ không do dự tiến về phía Phi Dương đang chạy trốn. Lần này, hắn thật sự mất mặt để một trên võ linh đùa bỡn, không thể nghĩ về tông môn hắn sẽ bị cười đến ra sao. Hắn nhất định phải giết tiểu tử này.

Phi Dương cũng không phải thằng ngu hắn có nắm có nắm chắc chạy trốn. Tên trung niên nhẹ kia bị thương cộng thêm cái địa hình rừng này hắn đã quen chỗ nào chả rõ cơ.

Không chậm trễ hắn tung thêm mấy quả bom khói tự chế bên hông ra để cản đường. Mỗi 3 phút hắn ném 1 trái.

Khói bay khắp nơi, sau khi tổn hao 25 trái bom khói, hắn không còn cảm áp khí tức đó nữa. Để an tâm hắn vừa rải thêm đinh thật nhiều vừa chạy.

Ở trong làn khói tên nam tử mất dấu hắn điên cuồng tìm kiếm thân ảnh kia, đáng tiếc là hắn vẫn không thấy. Tống Nam ngửa cổ lên rống to.

"Tiểu bối, ta nhất định sẽ giết ngươi."

Nơi xa, Sau khi đánh giết xong, Phi Dương cảm thấy vô cùng thoải, hắn có cảm giác mình chỉ cần chém thêm vài đứa nữa là lên đỉnh phong. Tiếc là hắn không đủ cơ ăn lại. Hắn có ý định phải xuống chấn một chuyến, tiện thể nguyên cứu cái Thủy Sơn tông kia xem sao.

Bất quá, hắn không nghĩ đến mình giết nhầm có vài người lại đúng con cái của tông môn cự đầu xà vùng này.

...

Thủy Sơn tông, đại sảnh.

Một lão giả đang ngồi uống trà ở giữa đại điện. Phía dưới chính là Tống Nam, Tống Kiệt cùng Thiên Tuyết ba người. Vừa nghe xong, thần sắc hắn cứng lại.

Một vết nứt bỗng nhiên xuất hiện trên chén trà.

Bành.

Chén trà vỡ ra, bắn tung tóe.

"Hỗn trướng, phế vật có mỗi mấy đứa đệ tự không bảo vệ được, hành quyết hắn lại cho ta.."

"Tông chủ, xin tha mạng a" Tống Nam cuống quýt quỳ xuống. Kỳ thật hẳn chỉ là họ hàng xa của Tống trưởng lão được may mắn lên làm chức vụ này thôi, hắn rất sợ nguy cơ mình phải chết ở đây.

Dưới trướng tông chủ hai vị trưởng lão đồng thời rống to:

"Tại Ngươi mà nhi tử ta chết, ngươi phải đền mạng"

"Kẻ vô năng như ngươi cần phải chết."

"Lời ta nói sẽ không rút lại" Thiên Sơn tông chủ gằn một tiếng. Vài tên chấp pháp đột nhiên lao gia kéo Tống chấp sự xuống kèm theo một tiếng hét thảm rồi im bặt. Rồi hắn quay sang nhìn Tống đại trưởng lão.

"Ta xử lý vậy không có dị nghị chứ"

"Lời tông chủ lão hủ không có ý kiến, bất quá đứa con thứ hai của ta chết oan ngài cần bắt được hung thủ" Tống đại trưởng lão lạnh lùng nói. Hắn là kẻ có tu vi cao thứ hai trong tông chỉ sau tông chủ, đứa con hai của hắn chết rồi hắn không thể để yên.

"Đã vậy chúng ta sẽ phong tỏa toàn khu vực không thể để cá lọt lưới đồng thời phái mật thám đi tìm tiểu tử kia, các trưởng lão có ý gì không?"

"Rõ" các trưởng lão đồng thanh kêu lên, tông chủ bọn bắn rất nguy hiểm không thể không nghe a.