Chương 8: Nguy Cơ Cùng Kỳ Ngộ

Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 8: Nguy Cơ Cùng Kỳ Ngộ

Chỉ thấy tại sát na, này bên trong viên đá lại có một viên khác, hụt tay phải Sơn Nam vận hết sức tay trái ra thêm một đòn nữa.

Đúng thời điểm này, từ sau viên đá thân ảnh Phi Dương nhảy lên. Giơ quyền mang theo hỏa diễm màu xanh rực rỡ lóe sáng tiến về phía Sơn Nam.

Mất đà hai tay, Sơn Nam sắc mặt cuồng biến, vội vàng tập trung linh lực hộ thân. Rất tiếc linh lực của hắn không còn nhiều. Cơ hội hắn lật bàn hoàn toàn là không.

Cơ hội đang ở trước mắt, không do dự gì cả Phi Dương bộc phát luôn sát chiêu của mình không để cho Nam Sơn có cơ hội hoàn thủ.

"Song đấu cực quyền - bạo khích"

Oanh.

Xuyên thủng qua màn bảo vệ. Sơn Nam bị đánh văng ra ngoài. Trước ngực hắn lõm ra một lỗ. Rên lên một cái đau đớn, hắn cố gượng dậy nhưng đã chậm. Phi Dương đã kịp đến trước mặt hắn ra liên hoàn chưởng.

Phanh phanh phanh phanh!

"Aaaaa"

Sơn Nam liên tục hét thảm. Sau một lát, hắn bị đánh thành đầu heo, máu chảy đầy. Lúc này hắn miệng run run nói một tiếng.

"Tha.. tha mạng."

"Ha ha, lúc truy sát ta ngươi hùng hổ lắm mà nhỉ?."

"Bất quá ngươi có thể chịu được nhiều nhát đánh của ta nãy giờ mà không kêu câu gì thật giỏi."

Phi Dương cũng rõ ràng, tử vong đến thằng nào chả sợ. Để kết thúc sớm cái rắc rối này hắn đứng dậy. Ra một góc hắn nhặt lên một miếng đá tiến tới trước Sơn Nam.

"Đừng."

Oanh.

Phi Dương tạc thẳng vô mặt hắn, máu me bắn toe toét. Hắn còn không dám nhìn mặt tên này. Thú thật hắn thấy mình càng ngày cuồng sát, có lẽ do giết nhiều người hắn bị sát khí làm mất lý trí.

Nhưng đó chỉ là công cụ thôi hắn sẽ không để nó chi phối, tỷ như việc này chỉ là phát tiết một phần thôi.

Bên ngoài. Kể từ khi lạc mất Sơn Nam, Thu Thủy rất xoắn xuýt, nếu giờ bỏ rơi Sơn Nam nàng không thể yên lòng. Nàng đưa tay vào túi móc ra thạch truyền âm.

"Trưởng lão tới giúp đệ tử đi Sơn Nam huynh bị kẹt ở trong động với tên kia thúc thủ vô sách rồi."

"Ngươi dời bớt đống đá ra, đả thông cái hang đi ta sẽ nhanh bay đến chỗ ngươi." Thiên Thủy trưởng lão, nói cách khác là em gái của tông chủ Thủy Sơn Tông. Nghe được đệ tử truyền âm bà ta đều bình tĩnh trả lời.

Được lệnh của Sư phụ Thu Thủy phấn chấn lên một cái chạy ra bên cạch cái hang cố bê lên mấy hòn đá rời ra. Cũng đừng nghĩ nữ giả thời này yếu luyện tới cảnh giới cao đây bất quá không là cái kiện sự tình nặng gì.

Trong hang, Phi Dương có thể nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài. Hắn đã đoán trước tình huống này. Địch nhân sẽ đả thông cái hang này không sớm thì muộn a. Xoay mình một cái hắn chạy sâu vô trong hang. Kỳ thực hắn định chạy đến cuối hang rồi đục một cái lỗi để ra.

Càng chạy càng dài càng đi càng lâu hắn thấy kỳ quái. Nhìn thấy đống đá trước mặt, hắn trầm mặc.

"Cuối cùng cũng tới điểm cuối nhưng sao lại là ngọ cụt."

Hắn rõ ràng một điểm rằng không phù hợp bởi vừa ở trong hang nãy hắn cảm nhận được gió thổi.

Bình thường trong hang không có đường thông sao có gió chứ nhỉ. Đúng rồi bị thủng một lỗ trên nóc hang ở nơi nào đó.

Bỗng nhiên, thần sắc hắn khẽ động. Vì Hắn thấy các ký tự trên trần hang có thể theo năm tháng chúng vặn vẹo nhưng hắn vẫn nhận rõ các nơi. Hắn đoán ký hiệu trần hang không phải là lâu mà đã có người làm ra được vài năm gần đây để che đậy cái gì đó.

Mở thiên nhãn lên hắn tập trung vô phân tích. Sở dĩ luyện võ từ trước tới giờ hắn ngộ ra được mọi tuyệt chiêu của mình xuất thủ phải có tấm bảng máy này hồ trợ.

Ví dụ như chiêu thiên nhãn này dù hắn có học được cũng không thể nào xem thấy đơn giản cái này không khác gì câu lệnh cho tấm bảng dịch hộ mình.

Hiểu rõ hoa văn được một chút. Hắn biết là chỗ này là một ngã rẽ bị lấp đi. Không nhanh không chậm hắn ủn tay và một phiến đá.

Ầm ầm

Một phiến đá mở ra lộ ra một đại sảnh khác. Tiến bước vào trong ta có thể thấy rõ nơi này như là một cái cung điện. Xung quanh đấy rất cũ nát nhưng cũng để hắn ngạc nhiên là có mấy dấu vết mới cho thấy không lâu trước cũng đã có người tới.

Giữa đại sảnh hắn có thể thấy rõ ràng có một quyển sách trưng để đấy vây quanh là quá nhiều xương khô đang ngồi thiền.

Phi Dương có cảm giác kỳ dị tiến lên nhìn vô cái quyền sách ấy. Nói là cuốn sách cũng không hẳn vì nó chỉ là một mẩu giấy. Trên đó ghi một chữ một chữ Hư Không ẩn sát thuật.

Lược qua một cái hắn cảm thấy cháng váng ngồi thẳng xuống. Giờ thì đã rõ ràng mấy thằng cha bằng xương chết đó bị mảnh giấy đó gây choáng a. Nếu không lĩnh ngộ được sẽ phải ngồi chờ chết.

Đại lượng ngôn ngữ hư ảo cuồng loạn từ đống sách bay quay hắn. Bất quá mấy cái ngôn ngữ không làm khó được thiên nhãn thuật.

Thiên nhãn thuật thi triển mọi văn tự bị hắn hiểu rõ hết. Xem xong mảnh thấy hắn thấy rợn cả người, thằng cha viết tấm dưới dùng 136 loại ngôn ngữ khác nhau thảo nào chơi chết cả đoàn người chỗ này.

Sau một chút thời gian, Phi Dương đứng dậy. Trọng lực từ câu chữ giảm dần. Cùng lúc đó thanh thuộc tính của hắn đột ngột thay đổi.

Nhấc lên tấm bảng hắn nhìn thẳng vào thuộc tính của mình.

Tên: Phi Dương

Cảnh giới: Võ linh đỉnh phong.

Lực chiến: 400

Thiên phú: tinh thần(kém)

Thần thông: không

Công pháp: Song đấu cực quyền(tầng 1) x2 sát thương + x2 bạo kích, Thôn phệ lực lượng (3 thành), thiên nhãn tăng phúc (hoàn thành), Hư không ẩn sát(tầng 1).

Thư viện: trống

*Nhắc nhở: hư không ẩn sát(4 tầng) hiện tại tầng 1, cho phép kí chủ len lỏi vào không gian trong hư không để trốn và đồng thời để ám sát. Lưu ý không dịch chuyển được tại chỗ, chỉ chui vào 10 phút phải bay ra ngay không thì không gian sẽ sụp đổ. Còn nữa khi chui ra thì tất nhiên cũng chui lại vào được nhưng cũng sẽ tốn 10 phút hồi sức.

Hắn có cảm khái thủ đoạn bảo mệnh tăng lên bất quá chỉ trốn chứ không chạy được a. Vẫn có chút vô dụng nhưng đấy mới chỉ tầng một không thể lo nghĩ nhiều. Hắn chạy nhanh ra đóng thông đạo lại để tránh nguy hiểm.

....

Lúc này đây, Thiên Thủy lão ẩu đang dẫn theo vài tên trưởng lão này tới.

Đoàn đội nhìn chỉ có thêm hai người nhưng hiển nhiên điều là Võ Vương đỉnh phong. Mỗi một vị đều đẩy đủ một ngón tay tiễn Phi Dương lên đường. Đặt ở địa bàn này cũng là đỉnh cao tồn tại dù ai cũng phải kính chào.

Nhìn thấy cửa hang đã được Thu Thủy đả thông, Thiên trưởng lão không ngại ngần bay xuống.

"Đệ tử bái kiến Thiên trưởng lão."

"Không có gì, tình hình sao rồi?."

"Dạ thưa trưởng lão Thu nhi đã đứng ở đây nãy giờ nhưng vẫn không dám vào, bên trong khả năng cao có nguy hiểm."

"Ngươi lo làm gì nhiều, có ba chúng ta ở đây dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không làm gì được." Một trưởng lão nhảy ra nói một cái.

"Đi thôi, không tranh cãi nhiều nữa, để ta xem hắn có thể trốn tới khi nào."Thiên Thủy gằn giọng một cái.

Đoàn người không mau không vội đi thẳng vào cửa hang.

P/s: mong các đạo hữu đọc đến đây conment để tui xem tình hình truyện tui viết nó như thế nào.