Chương 36: ba năm....

The Gamer

Chương 36: ba năm....

"Ca ca..? ca đâu rồi!? ".

"Ca ca...? hu..hu.. ca ở đâu rồi!? muội không đùa nữa đâu, ca ra đây đi mà!".

Hắn giật mình tỉnh dậy, cảm thấy sau lưng áo đã ướt sũng mồ hôi, hắn không thể nào bình tĩnh ngay được, không hiểu sao nhưng dạo này hắn thường mơ thấy những giấc mơ như vậy. Trong mơ hắn thường nghe thấy giọng nói của một cô bé đi tìm anh trai mình, nhưng lần nào giấc mơ cũng bị ngắt quãng nên không biết kết quả ra sao, khiến mỗi khi hắn tỉnh dậy thì lại cảm thấy sự sợ hãi và lo lắng khó hiểu.

"... Mới thế mà đã sắp hết ba năm rồi! ". Hắn than nhẹ

Trong ba năm thì cuộc sống sinh hoạt của hắn đã vào một nếp rất đều đặn, trong hai năm đầu thì chỉ đơn giản là cả ngày ra ăn đòn của Linh Cực và Khiết Băng, tối đến thì vào solo với nhân bản. Còn trong năm cuối cùng thì có thêm một tiết mục là bị hành hạ bởi ba ông thầy đầu bếp suốt buổi chiều cho đến khi trời tối.

Lúc trước Niệm Băng đã nói với hắn rằng hắn sẽ học rất nhanh và sự thật đúng là như vậy, cẳn bản không phải do hắn có thiên tư xuất sắc về trù nghệ hay là có trí nhớ siêu phàm các kiểu mà là nhờ hệ thống.

Tất cả những thứ hắn "thấy" và " biết " đều được hệ thống ghi nhớ và có trong cửa hàng, những việc hắn cần làm chỉ là dùng điểm thưởng đổi lấy những kiến thức về trù nghệ mà hắn biết được từ ba người là xong, rất đơn giản và hiệu quả. Nhưng cũng phải nói rằng lượng kiến thức mà ba người truyền thụ cho hắn cực kỳ khổng lồ, việc của hắn chỉ là "nghe" và " đổi " thôi mà cũng mất gần một năm thì mới hoàn thành.

Bây giờ thì hắn không cần nghe giảng nữa mà đã thành đầu bếp nấu cơm cho cả nhà Niệm Băng hơn hai tháng nay. Tuy nhiên hắn lại ăn rất ít, chủ yếu chỉ để ghi nhớ mùi vị mà thôi, theo suy nghĩ của hắn thì nếu hắn ăn quen mấy đồ này thì xác định từ nay về sau khỏi ăn cơm bình thường. Đâu phải lúc nào cũng có điều kiện mang đồ ra mà nấu nướng cơ chứ.

Bắt đầu một ngày mới, như thường lệ hắn bước ra ngoài sân đợi hai người Linh Cực và Khiết Băng, nếu không có gì đặc biệt thì hắn sẽ làm bịch bông cho hai người đánh tới chiều rồi sẽ vào đập nhau với nhân bản.

Khiết Băng kể từ khi bị hắn dọa cho một trận thì càng nghiến răng nghiến lợi đánh hắn nhiều hơn, hình như nàng muốn trả thù hắn thì phải. Nhưng hắn không quan tâm, nàng càng như thế thì càng được lợi cho hắn, hắn cầu còn chả được chứ đừng nói đến ngăn cản nàng.

Mà kể cũng lạ, hắn càng bị đánh thì thân thể hắn càng được cải thiện, cái này phải kể đến công lao to lớn của Khiết Băng và Linh Cực, hai người đều là Băng hệ ma pháp sư, mỗi khi sử dụng băng hệ ma pháp thì sẽ tụ tập rất nhiều thủy lực, chính vì thế mà tiến cảnh của hắn khi bị đánh còn nhanh hơn lúc bình thường.

Nghe thấy tiếng bước chân, hắn theo phản xạ quay đầu lại nhìn hướng tiếng động phát ra, có ba người đang tiến lại chỗ hắn, hắn ngạc nhiên khi thấy cả Niệm Băng cũng tới.

" Băng đại ca? có việc gì không? ". Ba năm thân thiết cũng làm thay đổi cách xưng hô của hắn với Niệm Băng

"Hôm nay là lần giao thủ cuối cùng, bốn ngày nữa là hết ba năm rồi!, ta hy vọng trong mấy ngày cuối cùng đệ có thể được nghỉ ngơi một chút! ". Niệm Băng cười nói

"... Được rồi! ". Hắn gật đầu nói

Tạm thời đè nén một số cảm xúc vừa xuất hiện, hắn nghiêng đầu nhìn hai người Linh Cực và Khiết Băng, sau đó hắn nở một nụ cười làm hai người hết sức khó hiểu.

Niệm Băng thấy nụ cười của hắn thì cũng gật đầu cười lại, Niệm Băng hiểu ý của hắn, sau đó Niệm Băng quay sang nói với Khiết Băng cùng Linh Cực

"Lần này thay đổi một chút, các con để lại triệu hồi bảo thạch: Bạo Nãi Kim Ngưu cùng một số ngoại vật khác, dùng chính thực lực của các con để đấu với hắn!".

"Nhưng mà... ". Khiết Băng kháng nghị

"Không nhưng gì hết! ". Niệm Băng nghiêm khắc nói

Linh Cực đứng một bên vẻ mặt vẫn bình thường nhưng hai mắt lại ánh lên tia sáng khác lạ, ho khan một cái, Linh Cực nói nhỏ với Khiết Băng

"Cẩn thận.. hắn đánh thật đấy! ".
"Ý huynh là sao..? ".

Chưa để Khiết Băng kịp hỏi Linh Cực xem có chuyện gì thì Niệm Băng đứng đằng xa đã hô lên

"Chuẩn bị xong chưa? bắt đầu đi! ".

Nghe thấy tiếng bắt đầu, nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt liền mất đi, thay vào đó là một bộ mặt lạnh lẽo và hoàn toàn không có chút tình cảm nào cả.

Chỉ mất chưa đến một cái chớp mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt Khiết Băng, con dao quân dụng nhanh như chớp kề vào cổ nàng. Cùng lúc đó, một giọng nói trầm thấp đầy tính đe dọa vang lên bên tai Khiết Băng

"Đừng bao giờ! coi thường ta! ".
Hắn cười nhạt rồi bỏ dao xuống nói
"Làm lại! ".

Khiết Băng chết lặng, nàng hoàn toàn chết lặng, được rồi cứ cho rằng lúc nãy nàng không để ý đi, nhưng tốc độ của hắn vẫn là quá nhanh, dường như chỉ trong một cái nháy mắt, nàng đã cảm thấy một con dao lạnh lẽo kề ở cổ mình, chưa kể đến một luồng khí thế lạnh lẽo mà vô tình, cùng với giọng nói đầy đe dọa làm nàng bủn rủn cả chân tay, trong cái chớp mắt đấy, nàng như trở lại buổi tối đầu tiên hắn tức giận với nàng, một cảm giác đầy sợ hãi và áp bức.

Linh Cực thì mặt lộ vẻ trầm trọng, biểu tình này khá hiếm thấy ở Linh Cực,lúc nãy Linh Cực đã rất cảnh giác rồi nhưng không ngờ hắn lại lợi hại đến vậy. Điều quan trọng nhất là tinh thần lực của Linh Cực hoàn toàn không thể xác định được hắn ở đâu!, cái này cực kỳ lạ lùng nhưng lại gây ra bất lợi rất lớn đối với Linh Cực. Mắt Linh Cực ánh lên nét tức giận, Linh Cực đã từng thề với lòng mình là luôn bảo vệ Khiết Băng, nhưng trong cái chớp mắt đấy, Linh Cực lại không làm được.

"Khiết Băng! đứng đằng sau huynh! ". Linh Cực nghiêm túc nói

Khiết Băng vẫn đứng im bất động, gương mặt ngơ ngác mất hồn, Linh Cực phải nhắc mấy lần thì nàng mới tỉnh lại. Lặng lẽ chạy ra sau lưng Linh Cực, Khiết Băng mới hít sâu một hơi rồi tự nhủ với lòng mình: " Do lúc nãy ta không để ý thôi! ngươi đừng đắc ý quá sớm! ".

Hắn biểu tình không thay đổi đứng nhìn mọi chuyện diễn ra, sau khi thấy Khiết Băng đã ra đằng sau lưng Linh Cực. Hắn nhếch miệng cười nói

"Lần thứ 2! bắt đầu! ".

Nghe thấy hai tiếng " Bắt đầu! ", Linh Cực lộ vẻ nghiêm túc, miệng niệm chú ngữ

"Băng nguyên tố nhiệt tình a, thỉnh cầu các ngươi tạo thành băng nguyên lạnh giá, mang lại vô tận băng hàn cho thế gian! ".

Ngay tức thì, một quả cầu bằng băng to đùng xuất hiện trước mặt Linh Cực, Linh Cực chỉ tay về hướng Quang, quả cầu băng ấy liền nhanh như chớp bay về hướng hắn.

Trong lúc Linh Cực đang niệm chú ngữ thì Khiết Băng cũng không nhàn rỗi, nàng cũng cất giọng đọc chú ngũ, cùng lúc với quả cầu băng của Linh Cực bay đến chỗ hắn, từ trên đầu hắn liền xuất hiện những bông tuyết rơi xuống.

Trung cấp băng hệ ma pháp - Băng Vũ, làm giảm tốc độ di chuyển của đối phương, trong thời gian ngắn có tốc độ cầm cố đối phương lại, kết hợp với trung cấp băng hệ ma pháp - Đại băng cầu của Linh Cực, quả thực là một sự kết hợp cực kỳ chuẩn xác, điều đó chứng tỏ rằng, hai người Linh Cực cùng Khiết Băng đã tập phối hợp với nhau rất hoàn mỹ.

Nhưng điều này có làm khó được hắn hay không!?, nếu là trước kia thì có nhưng bây giờ thì câu trả lời sẽ là không!. Chỉ thấy hắn cười nhạt rồi nhẹ nhàng lách qua những cơn mưa băng của Khiết Băng, hai tay đưa lên đón đỡ lấy quả cầu băng của Linh Cực, miệng nhẹ nhàng nói

"Thủy khống thuật!, Thủy hóa! ".

Linh Cực mặt biến sắc, Linh Cực vừa mất đi hoàn toàn liên hệ với ma pháp của mình, cứ như nó chưa từng tồn lại vậy. Sau đó Linh Cực hoảng sợ phát hiện, quả cầu băng của mình trong tay Quang đang dần dần tan ra rồi biến thành một quả cầu nước cực kỳ to lớn, thậm chí nó còn càng ngày càng to hơn nhờ hấp thụ hết Băng Vũ của Khiết Băng nữa.

Sau khi hút hết ma pháp của hai người, quả cầu nước trong tay hắn đã đạt đến mức độ khủng bố, hắn đưa tay tùy ý hất quả cầu về hướng Linh Cực.

Linh Cực thấy thế liền vội vàng kéo Khiết Băng tránh đi, khổ nỗi quả cầu nhìn to thế mà bay lại cực nhanh, trong cơn nguy cấp, Linh Cực đành phải đưa tay đón đỡ lấy quả cầu nước.

Thấy Linh Cực sắp chạm tay vào quả cầu nước, hắn lại tiếp tục cười, nụ cười càng ngày càng lạnh lẽo hơn, ấn ký màu xanh lục xuất hiện trên trán hắn. Hắn cười nhạt nói

"Có cố gắng nhưng chưa đủ! Băng khống thuật! Băng hóa! ".

Quả cầu nước trong chớp mắt đấy liền đóng băng lại trở thành một quả cầu băng khiến Linh Cực hoảng sợ, khả năng khống chế băng hệ đã hoàn toàn vượt xa Linh Cực. Thấy vậy Linh Cực liền đẩy Khiết Băng ra đăng sau một đoạn xa rồi nghiến răng nhảy lên ấn vào quả cầu băng, lúc nãy nếu là quả cầu nước thì Linh Cực không biết đón đỡ chứ bây giờ nó hóa băng thì Linh Cực còn cơ hội để đảo ngược tình thế hiện tại.

Tuy nhiên khi hắn hóa băng quả cầu không phải để không, hắn có mục đích của hắn, nhíu mày lại, hắn liền lắc đầu rồi vung tay một cái, quả cầu băng liền bay ra xa Linh Cực một chút, sau đó hắn liếc mắt nhìn quả cầu băng, miệng nói

"Băng bạo! ".

"Uỳnh.....! ". Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra, lấy quả cầu băng làm trung tâm, khi nó bạo phát, một làn sóng không khí từ nó tỏa ra rồi lan dần sang không gian xung quanh, cùng lúc đó là một làn sương mù cực kỳ dày đặc bao trùm lấy không gian nơi ba người đang đấu

Linh Cực tuy đã cảnh giác nhưng không ngờ quả cầu băng lại đột ngột phát nổ như vậy, chính điều đó đã làm cho Linh Cực trở tay không kịp. Lúc xác định được tình hình hiện tại thì đã quá muộn, Linh Cực và Khiết Băng đã vì vụ nổ mà cách nhau khá xa, còn hắn thì Linh Cực hoàn toàn không thể cảm nhận được!.

Khiết Băng bị sương mù dày đặc khiến không nhìn thấy gì xung quanh, cũng may nhờ tinh thân lực mà nàng có thể xác định được vị trí của Linh Cực nên nàng liền cẩn thận tiến từng bước đến chỗ Linh Cực.

Đến nơi nàng thấy một cảnh tượng làm nàng hoảng sợ, Linh Cực đang phân vân đứng im nhìn xung quanh còn hắn thì như u linh đã lẻn ra sau lưng Linh Cực sau đó đâm một nhát vào đầu Linh Cực.

Khiết Băng hoảng sợ vội vàng hét lên
"Linh Cực! cẩn thận sau lưng huynh! ".

Sau đó nàng liền phóng một ma pháp băng tiễn về hướng hắn. Mũi tên băng bay rất nhanh, chỉ chưa đến 3 giây đã đâm vào lưng hắn. Nhưng không thấy cảnh máu me hiện ra như nàng tưởng tượng mà là một cảnh rất kỳ dị, từ chỗ mũi tên cắm vào xuất hiện những khe nứt như mạng nhện. Chỉ ít giây sau thì khung cảnh trước mặt nàng sụp đổ!, lúc nàng định thần nhìn kỹ lại thì không ngờ đấy lại là một tảng băng cực lớn!.

"Băng kính đã phát huy tác dụng! ". Hắn cười nhạt lẩm bẩm, cánh tay vẫn nhanh như chớp đâm vào gáy Linh Cực

Linh Cực nghe thấy giọng của Khiết Băng liền vội vàng quay người lại và thấy cảnh hắn đang đâm dao về hướng mình. Mắt thấy như vậy, Linh Cực liền vội vàng lách qua một bên rất nhanh rồi rút trong người ra một con dao khác mà chém về hướng hắn.

"Không ngờ Linh Cực cũng biết thể thuật! ". Hắn ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Linh Cực, quả thực là Linh Cực ẩn giấu cực sâu, lúc nguy hiểm thì mới bộc lộ ra sức mạnh của mình

Con dao của Linh Cực rất nhanh liền chém ngang qua người hắn rồi cắt hắn ra làm hai nửa khác nhau. Thấy cảnh như vậy, lòng Linh Cực thầm kêu hỏng bét rồi vội vàng quay người lại nhưng đã muộn, một lưỡi dao lạnh lẽo đã kề trên cổ Linh Cực, cùng lúc đó người mà Linh Cực chém cũng đổ sụp xuống mà hóa thành một vũng nước rất lớn!.

"Ngươi thua rồi! ". Hắn cười nhẹ nói

"Ta thua! ". Linh Cực cũng than nhẹ một tiếng nói

Sương mù tan đi, ba người liền tiến lại chỗ Niệm Băng, Niệm Băng ánh mắt vẫn bình thường chỉ nhìn hắn một chút rồi hỏi

"Kết quả ra sao! ".
"Chúng con thua! ". Linh Cực đáp

"Hắn quả thực rất mạnh! nếu hắn mạnh như vậy thì con vẫn không hiểu sao trong thời gian qua hắn lại không phản kháng chúng con một chút nào! ".

"Hắn chưa sử dụng tới một phần sức mạnh của hắn! ". Niệm Băng nhìn Hắn rồi nói nhẹ

Hắn nghe thấy thế thì cười cười không nói gì, câu nói này khá giống câu nói mà Niệm Băng lúc trước đã nói với hắn, chỉ khác là ý nghĩa khác nhau.

Linh Cực thì ánh mắt chấn động rồi rất nhanh bình thường lại, Niệm Băng ánh mắt tán thưởng nhìn Linh Cực rồi hỏi

"Con nhận thấy gì sau cuộc tỷ thí này?".

Trầm ngâm một chút, Linh Cực hít sâu một hơi nói

"Con cảm thấy tất cả là một âm mưu! ".

"Ồ! nói tiếp đi! ". Niệm Băng gật đầu nói

"Âm mưu này chia làm 3 phần, phần thứ nhất là hắn dẫn dụ chúng con tấn công bằng cách tấn công chúng con trước!, lấy công dụ công khiến chúng con lọt vào bẫy mà toàn lực phát huy ma pháp mạnh nhất để tấn công hắn!. Tiếp theo hắn liền lấy công làm thủ, tạo bất ngờ bằng cách sử dụng ma pháp của chính chúng con để đánh lại chúng con làm bọn con không kịp ứng biến. Cuối cùng là chia rẽ chúng con ra khiến bọn con không thể kết hợp với nhau để đối phó với hắn, điều này tạo tâm lý hoảng loạn sau đó dụ chúng con vào cái bẫy cuối cùng khiến chúng con dẫn đến bại trận."

Hít tiếp một hơi, Linh Cực nói tiếp

"Nếu con đoán không lầm, đầu tiên hắn tạo ra một tấm kính bằng băng ngăn cách giữa con và Khiết Băng, tấm kính này có tác dụng phản chiếu những hình ảnh ở phía trước và ngăn cản đòn tấn công của Khiết Băng. Sau đó hắn lợi dụng khi Khiết Băng nhắc nhở con liền tạo thêm một màng nước sau lưng con, tiếp tục phản chiếu lại sự tấn công của hắn khiến con tưởng lầm rằng hắn ở phía sau con thật. Trong trường hợp đấy, khi nghe thấy giọng nói của Khiết Băng, mười phần con sẽ tin đến chín phần mà tấn công màng nước đấy. Kính lồng ảnh, ảnh lồng ảnh! thật không thể tưởng tượng!. Việc còn lại thì đơn giản rồi, hắn chỉ cần đàng hoàng dí dao vào cổ con và thế là xong! ".

Gật gật đầu, Hắn tán thưởng nhìn Linh Cực, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Linh Cực đã có thể hoàn toàn phân tích toàn bộ kế hoạch của hắn!. Chứng tỏ Linh Cực là một người cực kỳ thông minh và trầm ổn, chỉ vì chú ý quá nhiều đến Khiết Băng mà rơi vào hoảng loạn nên hắn mới thắng được, nếu bình thường thì chưa chắc mèo chết về tay ai!.

"Còn chưa hết! ". Linh Cực nhìn hắn rồi nói tiếp

"Con cảm giác hắn có ba cơ hội làm chúng con chết hoặc trọng thương! ".

"Thứ nhất, khi quả cầu nước hóa băng, nếu hắn làm đúng lúc con trạm tay vào thì xung lực chắc chắn sẽ làm con bị trọng thương, nhẹ thì gãy tay, nặng thì ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng!. Thứ hai, lúc hắn phát nổ quả cầu băng! nếu hắn làm gần bọn con thì chắc bọn con đã không còn có cơ hội thứ ba rồi. Thứ ba, trong làn sương mù ấy, bọn con không thể xác định được vị trí của hắn, nếu hắn muốn giết bọn con thì quá dễ dàng...! ".

Ánh mắt Hắn nhìn Linh Cực đã cực kỳ trấn động, không ngờ đến cả chi tiết như vậy Linh Cực cũng nhìn ra. Linh Cực quả thực là một người cực kỳ đáng sợ!.

Tại sao trong thời gian ba năm lại làm hắn thay đổi đến vậy, trong ba năm đấy, điều hắn học được khi đấu với nhân bản là khí thế và bố cục. Chỉ cần nắm được khí thế thì đã hơn kẻ thù rồi, nếu còn nắm được cả bố cục thì càng chắc chắn sẽ thắng. Lạnh lùng, tàn nhẫn, từng bước tính toán dồn kẻ thù vào chỗ chết chính là điều hắn học được từ nhân bản!.