Chương 39: Không Phục Phải Không?...

The Gamer

Chương 39: Không Phục Phải Không?...

Ba người tiến đến chỗ giếng nước, từ miệng giếng bốc lên đợt đợt khí lạnh trắng xóa. Tiểu Y Tiên và Triệu Anh Nhi trân trối nhìn hắn. Thấy vậy, khóe miệng hắn khẽ co giật, giờ muốn hai mẹ trẻ này nhảy xuống thì chỉ e rằng tuyệt đối là việc bất khả thi.

Hắn khẽ thở dài một cái, tâm niệm vừa động, tức thì từ dưới giếng nước bay lên một thủy cầu cực kỳ lớn. Hắn ra hiệu cho hai người rồi bước vào bên trong, quả cầu rỗng không, đủ chỗ cho ba người đứng.

Ba người lấy hắn làm đầu, từ từ chìm xuống dưới giếng, trước khi chìm hẳn xuống, hắn quay người lại nhìn nơi này thêm một lần nữa, trong tương lai chắc chắn hắn phải về lại chỗ này, hắn có cảm giác rằng tại đây đang che dấu một bí mật cực kỳ to lớn.

"Tối như vậy thì ngươi nhìn đường thế nào?" Triệu Anh Nhi hiếu kỳ hỏi.

"Hỏi thế cũng hỏi, đương nhiên là nhìn bằng mắt rồi!" Hắn nhún vai nói

"Nhưng mà...."

"Ngoan nào Anh Nhi đừng nghịch nữa" Tiểu Y Tiên cuối cùng đã lên tiếng giải thoát cho hắn.

"Hừ! Muội đâu còn bé đâu mà nói vậy! Này ngươi thấy có đúng không?" Triệu Anh Nhi hừ nhẹ một cái, bất mãn nói với hắn.

"Rồi rồi, khổ quá tha cho ta đi" Hắn ôm đầu bất lực nói.

Dưới giếng nước tối om, nhưng với thị lực biến thái của hắn thì chả là cái đinh gì cả.

Mắt hắn vẫn làm việc với hiệu suất cao như ban ngày, hắn vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh, nếu có gì bất ngờ xảy ra thì hắn còn ứng phó kịp.

Cũng may là vận khí của hắn tốt, suốt cả quãng đường đi không gặp vấn đề nào nghiêm trọng cả, trừ việc là hắn sắp bị Triệu Anh Nhi hành đến chết ra thì không có gì đáng để quan tâm nữa.

Ba người cứ bình bình như vậy mà đi đến ngoài đầm nước ở cửa hang động, khi hắn thò đầu ra khỏi mặt nước để nhìn ra bên ngoài, mặt hắn hơi thay đổi,hắn lẩm bẩm: " Có chút rắc rối rồi đây".

"Nghe ta, cứ bình tĩnh, mọi việc đã có ta giải quyết" Thấy sắc mặt của hai người trở nên tái nhợt, hắn từ từ nói.

Ở xung quanh đầm nước có ít nhất trăm con phong ảnh lang, con nào con đấy to lớn dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu như chỉ chực hắn bước lên là đớp vậy.

Ba người chậm rãi bước lên mặt đất, Triệu Anh Nhi mặt trắng bệch núp sau lưng Tiểu Y Tiên, còn Tiểu Y Tiên thì khẩn trương nhìn hắn, xem hắn có khả năng ngăn cơn sóng dữ này hay không.

Nếu là hắn trước kia thì chắc chắn không khác gì hai nàng là mấy, nhưng bây giờ đã khác, mấy con sói này không có khả năng tạo ra uy hiếp với hắn! Thậm chí nếu hắn muốn, hắn có thể đơn phương đồ sát hết đàn sói này!.

"Cút!".

Hắn lạnh lùng nói ra một tiếng, theo âm hưởng từ giọng nói hắn, một luồng khí tức kỳ dị, bạo phát ra khiến đàn sói hoảng sợ mà vội vàng lùi lại ra sau. Tuy đàn sói không rõ tại sao mình lại sợ hãi, nhưng bọn chúng thấy một mối nguy hiểm mãnh liệt, cảm giác lo sợ tận sâu trong linh hồn.

Linh hồn trấn nhiếp! Cảnh giới linh hồn của hắn cực cao, tuy hắn đã phong ấn lại sức mạnh nhưng đó chỉ là nhục thể, linh hồn của hắn vẫn bình thường như cũ. Đừng quên hắn đã hoàn toàn long hóa được cánh tay phải, trong linh hồn của hắn mang lại một tia long uy thuần khiết. Dù chỉ một tia này thôi cũng đã đủ để cho đàn sói sợ đến mất mật rồi!.

"Ra đây đi!" Hắn nhìn về phía rừng cây, nhàn nhạt nói.

Từ trong lùm cây phía xa, một bóng đen to lớn từ từ tiến lại, đây là một con Phong Ảnh Lang cực kỳ khủng bố. Một thời gian qua đi không biết vì lý do gì mà nó càng trở nên to lớn. Từ Lang Vương phát ra một luồng khí thế đầy máu tanh và hoang dã nhắm thẳng về phía hắn, như muốn làm hắn phải sợ hãi vậy.

Hắn cười nhạt, đến long uy của Lam Nguyệt hắn còn không sợ, nói gì đến chút khí tức này. Hắn thản nhiên để cho khí thế của Lang Vương ập vào người mình, đôi mắt hắn đầy thanh tỉnh, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi khí thế mà Lang Vương mang lại.

"Xong chưa? Giờ đến ta!".

Hắn thản nhiên cười rồi tiến lên một bước, khí thế quanh thân tăng lên. Oai nghiêm của rồng, xuất trần và thần thánh của tiên, sát khí và máu tanh từ chém giết, ba luồng khí tức hợp lại, ập thẳng vào Lang Vương.

Lang Vương lần đầu tiên hiện ra nét sợ hãi, nó vội vàng lùi về phía sau mấy mét, hai mắt đầy e ngại nhìn về phía hắn, nó không ngờ chỉ sau một thời gian không gặp, nhân loại này lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất đến như vậy.

Lang Vương tuy sợ hãi nhưng hai mắt vẫn hiện rõ sự thèm muốn và đấu tranh mãnh liệt, nó thực sự rất cần vật đấy. Nhưng nếu muốn đạt được vật này thì phải đánh thắng nhân loại trước mặt, khổ nỗi là nó không chắc rằng có thể xử lý gọn tên nhân loại khó nhằn này hay không.

Thấy ánh mắt của Lang Vương, hắn khẽ nhíu mày rồi quay lại nói với Triệu Anh Nhi:

"Có muốn sống mà ra khỏi đây không?".

"Đương nhiên rồi! Ngưoi hỏi kiểu gì vậy" Triệu Anh Nhi trừng mắt nhìn hắn đáp

"Tốt! Vậy đưa đây cho ta".
"Đưa cái gì cơ?".

"....Cái mà ngươi lấy của Lang Vương ấy" Hắn bất đắc dĩ đáp.

Khi hắn ở trong động, đã từng thông qua trò chuyện với Tiểu Y Tiên mà biết lý do tại sao mà hai nàng bị đàn sói này đuổi.

Số là hai nàng vào rừng kiếm thảo dược, ai ngờ Triệu Anh Nhi nhanh tay lẹ mắt, không hiểu bằng cách nào mà thó được một gốc thảo dược mà Lang Vương canh giữ, đã thế vận khí còn nghịch thiên, chạy thoát khỏi tay nó mà trốn đi được.

Hắn lắc đầu thở dài, không hiểu kiếp trước hắn làm gì nên tội mà kiếp này lại khổ đến vậy, liên tục gặp xui xẻo, tự nhiên tự lành lại đi đâm đầu vào, đến giờ lại phải đứng ra giải quyết việc này.

"Đây này!" Triệu Anh Nhi lấy ra một cái cây nhỏ bốn lá, mỗi lá có hình người nhìn khá là kỳ lạ.

Tiếp lấy ngọn thảo dược kỳ lạ này, hắn khẽ lẩm nhẩm: "Hệ thống! Phân tích".

"Sơ lược đánh giá: Hóa hình thảo, đánh giá ba trăm năm thảo dược, thảo dược sơ đẳng đệ ngũ cấp, có khả năng khiến linh thú hóa hình, chỉ thích hợp với linh thú dưới ngũ cấp, cao hơn không có tác dụng. Phân tích chuyên sâu: Thảo dược có cánh lá..."

Nhai hết đống thông tin mà hệ thống mang lại, hắn khẽ cười rồi hiểu ra mọi chuyện, lý do tại sao mà Lang Vương lại muốn có Hóa Hình Thảo đến như vậy. Bình thường thì ma thú, hay linh thú các loại, tu luyện đến mức nào đó thường sẽ hóa hình thành con người rồi tiếp tục phát triển lên. Nhưng con số đó rất ít, muốn tu đến thất giai ma thú không phải dễ, nếu mà có một ngon hóa hình thảo này thì có thể ngay lập tức lột bỏ xác thú mà hóa hình người, có được linh trí và cơ thể của con người để tu luyện, dụ hoặc này không phải con ma thú nào cũng cưỡng lại được.

Tung tung ngọn hóa hình thảo trên tay, hắn cười mà không cười nhìn Lang Vương nói:

"Muốn đánh cược không?".

Lang Vương ánh mắt hiện lên sự bất ngờ, ý muốn hắn nói tiếp xem. Hắn im lặng một chút rồi cười nói:

"Thế này nhé, ta bây giờ chạy thì ngươi cũng không đuổi được! Mà ta cũng ngại việc bị cả đàn sói thù dai như đỉa của ngươi đuổi khắp nơi. Vậy thì bây giờ chúng ta đánh cuộc, ta với ngươi một đấu một, nếu ngươi thắng ta sẽ đưa cho ngươi ngọn thảo dược này, nếu ngươi thua phải để chúng ta đi mà không được đuổi theo nữa. Sao? Cược không hả Lang Vương!".

Ánh mắt của Lang Vương hiện rõ sự đấu tranh, sau một hồi đánh giá thiệt hơn, nó gật mạnh cái đầu to tướng rồi hú dài một tiếng. Tức thì, hơn trăm con sói liền tản ra rồi đi về phía sau nó, để lại một vùng không gian to lớn.

Ném lại ngọn Hóa hình thảo cho Triệu Anh Nhi, hắn hắng giọng một tiếng rồi nói với hai nàng, vốn đang ngây ngốc ra nhìn hắn chằm chằm, một tiếng:

"Đi về phía cửa hang động, đợi ta".

"Đệ điên à mà muốn một đấu một với nó, nó ít nhất là tứ giai ma thú gần ngũ giai, thực lực tiếp cận đấu vương cường giả đấy" Tiểu Y Tiên tức giận, lo lắng nói

"Cứ tin ở đệ, nó CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH!" Hắn vừa nói vừa nhìn Lang Vương, nhấn mạnh nói

Lang Vương hú dài một tiếng, ánh mắt tức giận nhìn hắn chằm chằm, như chỉ chực xé xác hắn ra từng mảnh một, nhân loại này vậy mà dám coi thường nó.

Sau khi thấy hai nàng chạy lại chỗ an toàn rồi, hắn và Lang Vương bước đến chỗ bãi đất trống chỗ bờ đầm. Cả hai cứ đứng như vậy nhìn nhau, quan sát mọi cử động của nhau, cả hai đang chờ đợi một cơ hội tấn công tốt nhất.

Bỗng! Lang Vương đột ngột biến mất, nó vốn là vương giả của tộc Phong Ảnh Lang cho nên tốc độ tuyệt đối là mặt mạnh nhất của nó. Sau khi biến mất, mất chưa đến một cái nháy mắt, nó đã xuất hiện phía bên phải của Quang. Một trảo khiến không khí chấn động mãnh liệt, nhanh như chớp đánh về phía hắn. Nó định dùng một trảo bất ngờ này chém nhân loại hỗn xược trước mặt ra thành trăm mảnh, vì dám bất kính với nó.

Mắt thấy lang trảo sắp đánh về phía mình, vậy mà hắn chỉ chậm rãi đưa cánh tay phải lên để đón đỡ, quả thực nhìn hắn lúc này, chả có tí khẩn trương nào khi gặp đại địch cả, nhìn hắn giống như là đang đi chơi chứ không phải đi đánh nhau.

"Cẩn thận!" Tiểu Y Tiên và Triệu Anh Nhi đồng thanh nói, sau đó cả hai nàng đều nhắm mắt lại, không nỡ nhìn cảnh tượng kinh hoàng sắp xảy ra.

"Ầm!".

Một tiếng nổ kinh tâm động phách phát ra, cả hai nàng mở to mắt sau đó ngay lập tức ngây dại nhìn hình ảnh xảy ra trước mắt.

Cánh tay phải của hắn vậy mà đỡ được một trảo toàn lực của Lang Vương, thậm chí không chút xây xát! Hắn rốt cuộc có còn là người không vậy. Một trảo toàn lực của tứ giai ma thú có thực lực tiếp cận ngũ cấp, vậy mà không thể làm tổn thương lớp ngoài da của một con người. Nếu kể cho người khác nghe thì đảm bảo người đó sẽ khinh bỉ các nàng đến chết, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào tin được. Nhưng sự thật sờ sờ ra trước mắt khiến các nàng bắt buộc phải chấp nhận sự thật này.

Hắn nhếch mép cười, nói gì chứ nếu con Lang Vương này tấn công chỗ khác hắn còn sợ, chứ nếu đánh lên cánh tay phải của hắn thì đúng là " Muỗi đốt inốc". Cánh tay của hắn đã hoàn toàn long hóa được, đã có khả năng phân tranh cao thấp với một long tộc chân chính. Cánh tay phải của hắn đã là cánh tay của rồng! Muốn đả thương một con rồng mà chỉ nhờ có vậy sao? Nằm mơ đi!.

Cả cơ thể của Lang Vương lúc này đang dừng ở trên không trung, hắn chả phí cơ hội, người hắn khẽ lách một cái đã nhảy lên khá cao, tay trái chống lên đầu Lang Vương.

Hắn nở một nụ cười lạnh, tay phải co lại thành quyền, đấm thẳng vào gáy nó.

"Ầm!".

Tiếng nổ kinh khủng lần thứ hai phát ra, Lang Vương bị ăn một quyền của hắn, miệng nó khạc ra một đống máu.

Cả người nó rơi xuống đất, nhưng không để cho cơ thể nó được tiếp đất an lành. Quang đã xuất hiện ở phía dưới, trước khi nó kịp chạm đất, chân phải nhanh như điện, đá một phảt vào bụng nó, khiến Lang Vương như một quả bóng, tiếp tục bị đá lên không trung.

Sau đó một cảnh tượng cực kỳ kinh khủng, đối với bầy sói, và cực kỳ khó tin, đối với hai nàng diễn ra. Lang Vương cứ như một quả bóng bị đá qua đấm lại, bay vèo vèo trên không. Hắn như tách ra thành hai người, đầu này tung một quyền ra tiếp, đầu kia tung một cước ra đỡ. Tốc độ của hắn đã đạt đến mức độ cực kỳ khủng khiếp!.

Cho đến khi Lang Vương bị hành đến mức không còn hình người, à quên không còn hình "sói" thì hắn mới đưa chân đạp một cái, khiến nó "nhẹ nhàng" tiếp đất.

"Uỳnh!".

Cả cơ thể to lớn của Lang Vương ngập sâu trong hố toàn bùn đất, nó khó khăn bò lên rồi thở từng tiếng khùng khục nhìn hắn, đôi mắt của nó đỏ ngầu, chưa bao giờ nó tức giận như lúc này. Theo như nó nghĩ, nhân loại này chỉ có tốc độ và sức mạnh hơn nó thôi, chứ để nó dùng đến một chiêu cuối này, thì nhân loại này chắc chắn sẽ chết!.

"Không phục?" Hắn nhìn Lang Vương rồi nhẹ nhàng cười hỏi.

"Tốt! Vậy dùng khả năng lớn nhất của ngươi tấn công ta xem nào!" Hắn tự tin nói.

Lang Vương hai mắt đỏ rực nhìn hắn. Nó há miệng, từ trước miệng nó, một quả cầu ánh sáng màu xanh dần dần thành hình. quả cầu này ngày một dài ra biến thành một phong nhận chân chính. Phong nhận này ngày càng dài và đậm, cuối cùng gần như biến thành thực thể, hắn có thể cảm nhận được từng luồng khí lạnh và ánh sáng phản chiếu đến từ phong nhận này.

Sau khi phong nhận này dài ra cỡ hai mét, như cảm nhận thấy còn chưa đủ, Lang Vương liền phun một ngụm máu vào phong nhận này. Phong nhận này liền biến đổi, nó nhỏ lại cỡ một mét, nó vốn màu xanh lá cây nhạt dần dần trở thành màu đỏ, một luồng khí tức đầy máu tanh và khủng bố từ nó phát ra. Lang Vương có vẻ hài lòng, hai mắt tức giận nhìn hắn, đầu khẽ đẩy một cái. Huyết nhận lấy tốc độ cực kỳ kinh khủng, lao nhanh về phía hắn.

Hắn khẽ nhíu mày rồi nói với Tử: "Mau giải phong ấn cho ta!".

"Sao? Ngươi lúc đầu tự tin thế cơ mà? " Tử giọng có vẻ hả hê nói.
"Mau giải phong ấn đi!".

"Được!".

"Mau tránh đi! Nhanh lên" Triệu Anh Nhi cùng Tiểu Y Tiên đồng thanh gào to lên.

"A! Sao không tránh? Tên ngốc này!" Triệu Anh Nhi ôm mặt nói.

Huyết Nhận lao nhanh về phía hắn, với khí thế lôi đình vạn quân, không gì cản nổi, ngay lập tức va chạm vào lòng bàn tay phải của hắn. Nhưng ngay sau đó, một hình ảnh cực kỳ khó tin diễn ra, huyết nhận kinh khủng đó, huyết nhận mà Lang Vương bỏ ra tinh huyết của mình, một chiêu mạnh nhất của nó, cứ như vậy biến mất! Không một tiếng động, không một phản ứng, cứ vậy mà biến mất không còn tung tích.

Chúng ta có thể giải thích thế này, nếu một cơn gió bình thường, thổi nhẹ một cái vào bức tường. Thử hỏi có chuyện gì xảy ra hay không? Đảm bảo là không! Hiện tượng ở đây cũng như vậy. Huyết nhận nhìn qua cực kỳ kinh khủng đó, đối với cánh tay này của hắn, chỉ như một cơn gió nhẹ thổi qua, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào cả.

Lang Vương lần đầu tiên lộ ra nét hoảng sợ, nhân loại trước mắt này quá kinh khủng rồi, nhưng ngay lập tức nó hiện lên vẻ không cam lòng, nhánh thảo dược kia vốn là của nó, tại sao nó phải chịu thực hiện cái vụ đánh cược ngu ngốc này nhỉ, nó đang tính toán xem có nên gọi cả đàn con của nó ra quần ẩu với tên này hay không.

Nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt của Lang Vương, hắn nổi giận. Hắn đã rất nhẫn nhịn con sói già này rồi, vậy mà nó vẫn chưa chịu phục? Vậy được! Hắn sẽ làm cho nó phục thì thôi!.

Đôi mắt đen của hắn dần trở thành màu lục, mái tóc cũng trở thành màu lam, đôi cánh sau lưng hắn dần dần ngưng tụ lại. Từ trên cơ thể hắn, một luồng long uy và khí tức lạnh lẽo, như hàn băng vạn năm, hoàn toàn bạo phát ra bốn phương tám hướng. Hắn bay lơ lửng trên trời cao, ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lùng liếc xéo lang vương một cái.

"Đấu khí hóa cánh! Đấu vương cường giả!" Tiểu Y Tiên lắp bắp nói.

Cùng với lúc hắn bạo phát khí thế và long uy của Lam Nguyệt, cường giả khắp nơi trên đất nước đều giật mình, mắt hướng về phía sâm lâm đằng xa. Bọn họ đều lộ ra nét sợ hãi và khó hiểu. Họ đều cảm nhận được một khí tức kinh khủng nơi đó, nhưng khí tức này nửa giống người nửa giống ma thú khiến họ phân vân không thôi.

Tại một đỉnh núi cao, cách sâm lâm hàng ngàn hàng vạn cây số.

"Vân Vận, khi nào rảnh rỗi hãy đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một chuyến, tại đó có chuyện thú vị!".

"Vâng sư phụ, ba năm nữa sau khi kết thúc bế quan, con sẽ đến đó!".

....

Hắn nhìn Lang Vương một cái, nhàn nhạt nói:

"Có phục hay không?".

Lang Vương đáng thương lúc này đã bị khí thế hắn đè bẹp dưới đất, nào còn tia phản kháng nào nữa, đôi mắt nó lộ lên vẻ sợ hãi, liều mạng gật cái đầu to tướng, đáng thương nhìn hắn.

Con cái của nó còn thảm hơn, đại tiểu tiện lung tung beng hết cả, con thì trực tiếp ngất xỉu, con thì lăn ra đất mõm xùi bọt mép, rãy đành đạch như cá tươi.

"Tốt! Vậy mau cút đi trước khi ta đổi ý".

Lang Vương như được đại xá, hú dài một tiếng, dẫn theo đàn con của nó cắm đầu cắm cổ chạy trối chết.

Thấy đàn sói đi hẳn, hắn mỉm cười rồi quay lại nhìn hai nàng, thấy hai nàng đang trợn tròn mắt ra nhìn hắn, hắn cười khổ, biết giải thích thế nào bây giờ.