Chương 42: Vở diễn bắt đầu!...

The Gamer

Chương 42: Vở diễn bắt đầu!...

"Lang Vương, ta biết ngươi hiểu ta nói gì, giờ ngươi mà không nghe lời ta, thì chắc chắn ngươi sẽ bị lũ người kia thịt, sao? Giờ ngươi muốn sống hay muốn chết?" Hắn vừa ôm đầu Lang Vương vừa nói.

Lang Vương sau phút đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cuối cùng cũng phải đồng ý làm bạn "diễn" cùng hắn.

Lặng lẽ quan sát mấy người trước mặt, một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn, sao hắn không "nhờ" mấy người này đưa đến Thanh Sơn Trấn nhỉ, dù gì thì hắn cũng đang lạc đường. Nghĩ là làm, một kế hoạch bắt đầu được hình thành.

********

"Vị muội muội này, cho chúng ta chút thời gian bàn bạc nhé" Lăng Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói.

Thấy cô bé kia gật đầu một cái, Lăng Thiên liền ra hiệu cho mọi người đi đến một gốc cây phía xa. Sau khi đã yên vị chỗ ngồi, Lăng Thiên ánh mắt thâm thúy nhìn Lăng Bạch hỏi:

"Ý đệ ra sao?".

"Chúng ta nên đồng ý" Lăng Bạch suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Tại vì chúng ta đồng ý hay không đồng ý đều không quan trọng nữa".

" Ai còn ý kiến gì khác không?" Lăng Thiên đưa mắt cho Lăng Bạch một cái rồi nói.

"Ta đồng ý, nhưng chỉ có điều là..." Thị Lam nở một nụ cười nói.

"Điều gì" Lăng Bạch nhíu mày hỏi.

"Tiểu Bạch đệ đệ đừng nóng, ta chỉ có đề nghị là, mời vị tiểu cô nương kia đi cùng chúng ta mà thôi" Thị Lam cười khẩy nhìn Lăng Bạch nói.

"Ngươi lại có ý đồ gì? Nếu có ý định gì thì bỏ qua ngay, người định kéo cả bọn ta chôn theo ngươi à" Lăng Bạch hơi giận đáp.

Thị Lam chỉ cười mà không đáp, nhưng tận sâu trong mắt ả có thể thấy một tia ngoan độc cùng giảo hoạt thoáng qua.

"Trúc Anh còn muội" Lăng Thiên nhìn hay người đấu khẩu đến chán, liền quay sang hỏi người duy nhất từ đầu chưa mở miệng nói câu nào.

"Đồng ý" Trúc Anh cũng gật đầu đáp.

"Vậy thì được rồi, còn cô nương kia có đi cùng chúng ta hay không, phải xem ý của nàng ta đã" Lăng Thiên đứng dậy nói.

**********

Thấy bốn người từ phía xa bắt đầu tiến lại gần, hắn cười nhẹ nói:

"Mọi người quyết định thế nào?".

Người đàn ông trung niên lên tiếng nói:

"Chúng ta xin lỗi vì đã làm thương sủng vật của cô nương, nếu có gì mạo phạm mong cô nương bỏ qua cho, chúng ta bây giờ xin được phép cáo từ".

Biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên nói:

"Mọi người sao lại bỏ đi, ta sẽ kêu gia gia thưởng cho các người mà".

"Không cần phiền đến gia gia cô nương, chúng ta cáo từ trước" Lăng Thiên chắp tay một cái rồi xoay người bước đi.

"Khoan đã!"

"Cô nương có gì chỉ giáo?" Lăng Thiên quay lại nói.

"Thế này đi, mọi người cùng ta về Thanh Sơn Trấn trước, gia gia ta có nói là sẽ đợi ta ở đấy" Hắn giả vờ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

"Chuyện này..." Lăng Thiên ngần ngại đáp.

"Chuyện này được mà, vị tiểu muội đây đã có ý muốn thì chúng ta rất vui lòng" Thị Lam ngắt lời Lăng Thiên nói.

Lăng Thiên liếc mắt nhìn Thị Lam một cái, cái con mụ này ngoài ngực to mông nở ra thì chả được việc gì cả. Khẽ hắng giọng nói cái, Lăng Thiên đưa mắt ra hiệu cho Lăng Bạch và Trúc Anh, thấy hai người không có ý kiến gì mới gật đầu một cái nói:

"Nếu vị cô nương đây không chê thì chúng ta sẽ đồng hành cũng nhau, ta tên là Lăng Thiên"

"Đây là Trúc Anh, đệ đệ ta Lăng Bạch và..."

"Ta tên là Thị Lam, xin hỏi quý tính đại danh của vị tiểu muội này?" Thị Lam tiếp tục ngắt lời Lăng Thiên nói.

Hắn mỉm cười đáp:" Lam Nguyệt".

"Nguyệt muội, chúng ta đi chứ!" Thị Lam tiến một bước sát gần hắn, rồi đưa tay lên ra vẻ thân mật định kéo vai hắn một chút.

Thấy như vậy, tuy mặt hắn vẫn treo một nụ cười hồn nhiên, nhưng chân thì âm thầm đạp lên đuôi Lang Vương một cái, Lang Vương vốn đang yên lành đột nhiên bị đánh lén, liền tru lên một cái rồi nhảy bật lên trời. Hắn đưa mắt ra hiệu cho Lang Vương, Lang Vương thấy vậy liền ngay lập tức lẩn mất tăm mất tích, chả biết nó chạy đi đâu nữa.

Hắn giả bộ kêu lên rồi chạy theo Lang Vương, liền tránh được cái kéo "thân mật" của Thị Lam, vừa chạy hắn vừa hét lên: "Tiểu Bạch, đừng chạy, này đừng chạy nữa, nếu ngươi chạy ta sẽ kêu gia gia phạt ngươi, này...".

"Nguyệt muội đừng buồn, dù gì thì nó cũng chạy mất rồi, hay là bây giờ muội cứ theo chúng ta về Thanh Sơn Trấn trước, sau đó báo với gia gia muội bắt nó sau nhé" Thị Lam cười "dịu dàng" nói.

"Ừ" Hắn "buồn bã" đáp.

*********

Vậy là đoàn người của Lăng Thiên liền nhiều thêm một người nữa, chẳng mấy chốc mà đã đến buổi tối, mọi người liền dừng lại rồi đốt lửa nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi trời sáng sẽ đi tiếp.

Trong buổi sáng ngày hôm nay, mọi người đã nhận định rằng, vị tiểu muội mới vào này chắc chắn là một con ngốc, khờ dại đến cực điểm, cái gì cũng không biết, cái gì cũng tỏ ra không hiểu và lạ lẫm, đến những chuyện cuộc sống thường ngày cũng không rõ một cái gì cả, cũng hứng thú lắng nghe mọi người nói.

Lăng Thiên cũng âm thầm quan sát đánh giá vị tiểu muội xinh đẹp này cả buổi, nhưng cũng phải gật đầu xác nhận, vị "Nguyệt muội muội" này đích thực là một con ngốc, không phải là giả dối.

Nếu hắn biết được những điều này thì chắc chắn sẽ cười khổ không thôi, cái này chả liên quan gì đến khả năng "diễn xuất" thần thánh mà Tử cho hắn cả, mà là hắn thực sự không hiểu! Hắn là người từ thế kỷ hai mươi mốt, sống hơn hai mươi năm ở thế giới hiện đại rồi xuyên không đến đây, bảo hắn không hiếu kỳ mới là lạ.

Trúc Anh vốn ít nói nhưng trước những câu hỏi đầy "hóc búa" và "kỳ dị" của hắn cũng phải lắc đầu cười khổ, chả biết giải thích ra sao. Nhờ vậy mà bầu không khí vốn khẩn trương liền hòa hoãn xuống, mọi người cũng bớt cảnh giác với hắn hơn.

"Nguyệt muội, muội ăn tạm đi, cái này là do tỷ mất công nấu từ nãy đến giờ đó" Thị Lam ân cần đem một bát cháo đến cho hắn rồi cười nói.

Hắn cũng cười rồi nhận bát cháo sau đó húp một ngụm, thức ăn vừa xuống bụng, ngay lập tức đầu hắn vang lên cảnh cáo:

"Thông báo, có dấu hiệu chất độc lạ xâm hại cơ thể, chi tiết như sau".

"Chất độc thứ nhất, có nhiều tên gọi khác nhau, ở vị diện này thì có tên là: Nhuyễn cân tán, đánh giá chung: không màu, không mùi, không vị, có tác dụng phong tỏa đấu khí, phong tỏa giác quan, làm người khác tạm thời mất đi thị giác, vị giác và khả năng nói chuyện. Đánh giá chi tiết...".

"Chất độc thứ hai, có nhiều tên gọi khác nhau, ở vị diện này thì có tên là: Mạc Cổ Độc, đánh giá chung: không màu, không mùi, không vị, độc chất cực hại, làm người bị nhiễm sẽ chết sau ba mươi ngày nếu không có thuốc giải.Đánh giá chi tiết: Được bào chế từ ba mươi mốt loại độc dược khác nhau nên sẽ có mỗi loại thuốc giải khác nhau....".

Hắn ngừng lại một giây nhưng ngay lập tức lại trở về bình thường như cũ, mặt không thay đổi gì cả, từ tốn húp hết bát cháo.

Chất độc vào cơ thể hắn, chưa kịp phát tác đã bị long khí và tiên khí đánh tan, hoàn toàn chả có chút tác dụng nào cả.

Nếu nói cái gì làm hắn yên tâm nhất, thì đó chính là cơ thể hắn, cơ thể hắn chưa có thể nói là "vạn độc bất xâm" nhưng để đối phó với mấy loại độc này thì thừa sức. Ngoài ra còn có hệ thống nữa nên hắn càng như điếc không sợ súng, độc nào cũng "chấp" hết.

Hắn đưa mắt nhìn mấy người khác, thấy mọi người đều húp hết bát cháo, lòng thầm cầu nguyện mấy câu cho mấy tên xấu số, sau đó liền nằm xuống và... ngủ.

Đang nhắm mắt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên cười nhẹ một cái khó thấy, miệng lẩm bẩm như có như không: "Chuyện thú vị sắp bắt đầu...".

************

"Có ma thú" Lăng Thiên vốn đang nhắm mắt dưỡng thần liền đứng dậy hét lớn, rồi nhìn chằm chằm vào bụi cây trước mắt.

Từ trong bụi cây ló ra một cái đầu sói to đùng, chính là Lang Vương đã mất tăm mất tích cả ngày, nó hú dài một tiếng rồi tiếp tục chạy mất.
"Có đuổi theo không?" Lăng Bạch đứng sau lưng Lăng Thiên hỏi nhẹ.

Lăng Thiên lắc đầu đáp: "Rất nguy hiểm".

Đúng lúc này, tiếng nói của vị "ngốc muội" kia vang lên: "A! Tiểu Bạch, đừng chạy đợi ta".

Và chưa kịp để mọi người phản ứng, vị "Nguyệt muội" này đã chạy nhanh về phía trước, đi qua bụi cây và đuổi theo hướng Lang Vương vừa biến mất.

"Không cần đuổi theo!" Lăng Thiên ra dấu nói.

"Nếu thực sự nàng ta có một vị gia gia cường đại, thì sẽ không có nguy hiểm gì cả".

"Nhưng.." Trúc Anh vốn lạnh lùng nay lại đột nhiên lên tiếng.

"Sao vậy? Muội lo lắng cho nàng ta" Lăng Thiên quay sang kỳ quái nói.

"Không có gì" Trúc Anh vốn định nói khác nhưng lại thôi.

********

"Ai?" Lăng Thiên một lần nữa đứng dậy, hét lên một tiếng.

"A? Vậy mà phát hiện ra chúng ta?" Giọng nói ngạc nhiên của một người đàn ông trung niên vang lên. Sau đó từ phía xa có loáng thoáng bóng người xuất hiện.

Có bốn người, tất cả đều là nam, người đi đầu là một thanh niên khá anh tuấn, nhưng lại có con mắt thâm độc. Trong ba người còn lại thì có đến hai người đàn ông trung niên giống hệt nhau, nhưng đôi mắt lại có nét dâm tà rõ rệt, người còn lại thì mặc một bộ áo choàng đen, nhìn không rõ khuôn mặt.

"Mộc Thạch? Ngươi đến đây làm gì" Lăng Thiên nhìn rõ bốn người trước mắt, sắc mặt hơi biến đổi, liền ra hiệu cho mấy người phía sau cẩn thận rồi gằn giọng nói.

"Thiên huynh lâu ngày không gặp, sức khỏe vẫn tốt chứ" Mộc Thạch cười cười chắp tay nói.

"Ngươi đến đây có việc gì" Lăng Thiên chả rảnh để nói mấy vấn đề sáo rỗng, nắm tay thành quyền đáp.

"Còn nhớ phong thái của huynh năm đó thật khiến ta ngưỡng mộ, nhưng bây giờ thì...ôi" Mộc Thạch ra vẻ tưởng nhớ nói.

"Thì sao?" Lăng Thiên nhếch miệng cười nói.

"Thì không đáng làm con chó để cho tiểu đệ đây giết nữa" Mộc Thanh cười to nói.

"Muốn lấy mạng ta e rằng khó lắm" Lăng Thiên nắm tay nói, đấu khí bắt đầu vận chuyển.

Đúng lúc đó dị biến xảy ra, Lăng Thiên liền biến sắc mặt, miệng hộc ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất. Lăng Thiên chống một tay xuống đất, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Thị Lam nói: "Là ngươi hạ độc phải không! Tại sao?".

"Tại sao ư?" Thị Lam cười rất vui vẻ: "Cái loại phế vật như ngươi, không có tư cách đặt câu hỏi cho ta".

"Tiên nhân" Trúc Anh mắt phượng ánh lên nét giận dữ nói.

"Ngươi còn dám mở miệng?" Thị Lam quay lại nhìn Trúc Anh, ánh mắt khinh miệt nói.

Lời vừa dứt, Thị Lam đã hung hăng đá Trúc Anh một cái. Tội nghiệp cho Trúc Anh đã bị phong tỏa đấu khí, ăn một đá của Thị Lam liền bay thẳng ra xa, đập người vào thân cây rồi bất tỉnh nhân sự.

"Dừng tay!" Lăng Thiên hét lên, vừa định liều mạng vận chuyển đấu khí thì tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, lần này thì Lăng Thiên gục hẳn xuống đất, không cựa quậy gì nữa.

"Chàng đã đến rồi à, Mộc ca ca" Thị Lam giọng nói lả lơi, thân hình uốn éo tiến lại gần Mộc Thạch nói.

"Tiểu bảo bối, lang vương đâu?" Mộc Thạch quan sát một hồi rồi cười nói.

"À cái này, không may mắn làm nó chạy thoát mất rồi!" Thị Lam cười cười đáp.

"Vậy hả? Ha ha ha.." Mộc Thạch nghe thấy vậy, liền cười rất vui vẻ. Sau đó trong ánh mắt khó tin của Thị Lam, liền tặng ả một quyền vào đan điền, phế hết đấu khí rồi ác độc nói:

"Hắc hắc, đồ yêu tinh dâm đãng, phế vật vô dụng, có việc cỏn con như vậy còn không thực hiện được, ngươi quả thật không bằng phế vật, đừng làm vướng chân vướng tay bổn công tử đây nữa!".

"Ngươi...!" Thị Lam vẻ mặt khó tin, nhưng ngay sau đó chuyển sang độc địa nói:

"Ngươi chắc chắn phải chết! Ha Ha Ha".

"Vậy hả? Ngươi giết được ta sao?" Mộc Thạch cười nhạt nói.

Giữa lúc đôi bên đang căng thẳng xung đột, tự nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, phá hỏng hết cả bầu không khí đang khẩn trương này.

"A! Sao nhiều người thế!".

Mộc Thạch cả kinh, có một người áp sát hắn mà hắn không hề hay biết gì cả, nghĩ vậy nên Mộc Thạch liền vội vàng quay đầu lại quan sát, thì thấy một "bé gái" cực kỳ đáng yêu đứng nhìn Mộc Thạch tò mò hỏi:

"Ồ! Thúc thúc là ai thế!".