Chương 7: Tai Họa Ập Tới

The Dream Road ( Con Đường Mơ Ước )

Chương 7: Tai Họa Ập Tới

Trên đường đi Wind hơi bất ngờ khi hoang mạc khô cằn là vậy ấy nhưng vẫn có rất nhiều con vật tồn tại, rất nhiều chủng loại có chủng loại rất nhỏ bé nhưng có chủng loại lại rất to lớn. Đa số đều là những chủng vật Wind chưa nhìn thấy bao giờ.
Đi được khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy địa điểm cầ tới Wind tỏ ra nghi ngờ: " liệu tên này đang lừa mình chăng? Có thật là cái xa mạc rộng lớn, nóng như thiêu như đốt này mà có làng mạc không? Hay là hắn lừa mình để mình chết khô cùng hắn???"
Những dấu chấm hỏi, nghi vấn liên tục được đặt ra trong đầu của Wind khiến hắn càng trở nên hoang mang, cảm giác "mông lung như một trò đùa".

Ting!

Chỉ số nước: 20

Bạn đang khát nước cần phải bổ sung ngay. Nếu để chỉ số nước giảm xuống còn 10 thì máu sẽ bị trừ 2 hp mỗi giây.

Cổ họng Wind khô cứng, hắn vội vàng uống nốt chỗ nước còn lại trong chai, cầm cự thêm giây nào hay giây đó. Wind quay sang nhìn A Lưu vẫn đang chăm chũ nhìn đường và bước đều bước, điều này khiến Wind càng khó chịu.
- A Lưu huynh đệ chúng ta tới chưa ta e là mình sắp chết khô rồi. huynh biết rồi đấy ta cơ thể tố chất bình thường, cũng không phải dân ở vùng này.
A Lưu như để ngoài tai những lời Wind nói hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm và đi về phía trước.
- Kia rồi, ngôi làng của ta chúng ta mau cước bộ để kịp về tới nơi trước khi cơ thể hai chúng ta suy kiệt vì thiếu nước và say nắng.
- Thế hử? Đâu … Đâu??? Haha đúng thật.!!!

Ting!

Bạn đã nhìn thấy một ngôi làng, tinh thần tăng cao, may mắn tăng cao.

Ting!

Chỉ số nước: 20

Bạn cần bổ sung thêm nước!


Mặc dù đã nhìn thấy ngôi làng nhưng bởi cả hai đều bị thương và dính hiệu ứng say nắng nên cơ thể bước đi rất chậm chạp.
- Không kịp rồi! A Lưu huynh đệ ta tính rồi từ chỗ này cho tới ngôi làng kia chúng ta cũng hết sạch chỉ số nước và chết khô. AHuhu, ta không muốn chết khô như mấy con thạch sùng đâu. Ây da khóc cũng không ra nổi nước mắt, kuku.
- A Lưu cũng đoán vậy. Hai ta mặc dù mới quen biết chưa lâu nhưng ta thấy Wind huynh đệ quả là người tốt, được chết cùng Wind huynh đệ A Lưu không hối tiếc.
- A Lưu chúng ta không thể bỏ cuộc như vậy được hãy cố gắng tới hơi thở cuối cùng. " lão tử còn lâu mới chết với mi, chết thì đi chết một mình đi, ta vẫn tiếp tục cố gắng. không thể uổng phí cái mạng này được. Npc như các ngươi thì nhiều nhưng mạng nhân vật của ta thì ít không thể lãng phí được."
- Ahuhu thật cảm động! Vậy chúng ta hãy cùng nỗ lực nào Wind huynh đệ.
Trên khóe mắt của A Lưu chợt xuất hiện một giọt nước, có lẽ là giọt nước mắt của A Lưu vì quá cảm động.
- Vù…..

Ting!

Bạn đã thu thập được một giọt nước mắt của một chàng trai lương thiện!

Chỉ số nước tăng thêm 0,3


- Hử! Wind huynh đệ vừa làm gì vậy?
- A đâu có ta thấy mặt huynh hơi bẩn chỗ đó nên liếm cho sạch mà.
Câu nói của Wind nói ra khiến hắn cũng phải sởn gai ốc, thế quái nào hắn có thể làm cái việc liếm giọt nước trên mặt của người khác để sống như thế này chứ. Wind vẫn chưa thể tin nổi điều hắn vừa làm….
Gạt bỏ suy nghĩ này qua một bên cả hai tiếp tục khoác vai nhau tiến về phía ngôi làng.
- Bên này có hai người sắp chết, mau cứu họ.
Một giọng nói vang vảng nơi phía bên trái Wind. Hắn quay sang nhìn thì lập tức thấy có hai người đang cưỡi trên lạc đà tiến tới.
" A ta được cứu rồi".Wind vui mừng khôn xiết.

Ting!
Chỉ số nước chỉ còn 15, máu của bạn bắt đầu bị trừ theo giây.

Chợt khung cảnh xung quanh tối xầm lại. Wind hốt hoảng.
" hả mình chết rồi sao? Rõ ràng chỉ số nước vừa mới báo còn 15 mà sao có thể chết nhanh như vậy được.? Kì lạ nếu mình chết rồi thì đã bị đẩy ra rồi chứ. Thôi cứ đợi một chút xem sao"
15 phút sau.
Wind đã hết kiên nhẫn rõ ràng không phải chết mà tại sao hắn lại chỉ nhìn thấy bóng tối bao trùm. Đợi chờ trong bóng tối khiến Wind cảm giác tù túng, hắn quyết định thoát game để nghỉ ngơi.
*****
- CRắc… crắc…
Phong rời khỏi hộp đăng nhập, tháo bỏ dụng dụ đăng nhập khỏi người rồi vươn vai bẻ người dãn gân cốt, tiến lại cửa sổ Phong kéo chiếc rèm cửa ra và hít một hơi thật sâu. Bầu trời đã ngả về chiều, ánh mặt trời không còn gay gắt như ban ngày nữa mà bây giờ nó đã dịu đi nhiều.
- Ọc …. Ọc…. chiếc bụng của Phong vang lên báo cho hắn nhớ là trưa nay hắn đã không ăn gì cả và bây giờ phải ăn bù số đó.
Phong lục trong đống đồ ăn vặt lấy ra hai cốc mì hảo hảo ăn liền, hắn chạy xuống dưới nhà bắc ấm nước lên bếp gas đun để lấy nước pha mì tôm. Nhưng hắn cũng không chịu ăn mì tôm không, hắn lục lọi lấy từ trong tủ lạnh ra 2 quả trứng gà chuẩn bị khi cho nước nóng vào mì là đập lòng đỏ cho vào ngay.
- Reng…. Reng….
Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phía ngoài phòng khách. Phong bận rộn đặt hai quả trứng vào cái rổ cạnh đó, vặn nhỏ lửa bếp gas rồi tiến ra ngoài.
- Alo. Con chào bố!
- Alo! Đây có phải cháu Phong không? (giọng nói gấp gáp của một người đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia)
- Vâng cháu là Phong đây chú là ai ạ? Sao chú lại cầm điện thoại của bố cháu?
- Ta là người qua đường…. bố và mẹ cháu đang trên đường tới bệnh viện… à… à… chú đang ngồi trên xe cấp cứu với bố cháu, còn mẹ cháu ở xe bên cạnh… họ bị tai nạn giao thông hiện đang nguy kịch. Cháu mau tới bệnh viện Bạch Mai!!!
Giọng người đàn ông gấp rút câu cú không rõ ràng nhưng ngay khi nghe câu cuối cả người Phong lạnh toát, khóe mắt hắn cay cay. Cơ thể hắn cứng đơ, chân tay run run: " đây là trò đùa hay là mơ? Đây là trò đùa do bố bày ra, chắc chắn vậy rồi hồi trước bố cũng hay trêu đùa với mình nhiều trò tương tự. Làm gì có chuyện bố bị tai nạn được bố là người lái xe siêu giỏi mà, làm gì có chuyện đó."
- Alo …. Alo …. Phong cháu đâu rồi.
- Thôi anh hãy để thằng bé được yên đi đây là cú sốc tinh thần rất lớn của nó hãy để nó tĩnh lặng để có thể vượt qua.(người phụ nữ bên cạnh mặc quần áo blu trắng đang sơ cứu vết thương cho bố của Phong lên tiếng)
- Cô ấy nói đúng đấy anh gì ạ!(một người đàn ông mặc áo trắng blu khác cũng lên tiếng)
- Ừ! Vậy tôi cúp máy.
- Bộp…
Phong khụy gối xuống sàn nhà cơ thể hắn nặng trĩu, đôi môi mím chặt lấy nhau hai hàng nước mắt từ từ tuôn xuống trên đôi gò má. Trong thoáng chốc cả thế giới như sụp đổ xuống dưới chân của Phong. Hắn vung tay lên cao rồi vụt xuống đấm những phát đấm thật mạnh lên nền nhà. Không biết qua bao nhiêu phát đấm đôi bàn tay hắn và sàn nhà nơi hắn đấm đã dính đấy máu.

- Eooo…. Èooooo….. eooo….. èooo…
- Mau, mau!!! Đưa bệnh nhân vào trong. Phòng cấp cứu đã sẵn sàng chưa?
- Bác sĩ Khang đâu? Gọi ngay ông ấy đến nhanh!!!
- Không kịp nữa rồi bệnh nhân đã ngừng thở, tim ngừng đập!.
- Mặc kệ!!! Đưa bệnh nhân vào sốc điện mau lên!!!!
- Bác sĩ Khang đây rồi! Bác sĩ mau trở vào cứu người.!!
Những âm thanh ồn ào, vội vã, khẩn thiết của các bác sĩ trong phòng cấp cứu vang lên không ngớt từ khi bệnh nhân được đưa vào. Nhưng cho dù là nỗ lực bao nhiêu cơ bản với một người đã chết cũng vô dụng, thời gian trôi những âm thanh của các bác sĩ dần nhỏ rồi như hòa vào sự tuyệt vọng. Tất cả họ đành phải để thần chết một lần nữa đưa bệnh nhân xấu số của họ đi.
Nhìn những gương mặt của họ ai cũng biết là họ đã cố gắng hết mình, những gương mặt thẫn thờ của các bác sĩ thực tập viên, cõ lẽ đây là lần đầu tiên họ chứng kiến cảnh một người chết trong phòng cấp cứu dưới sự bất lực của các bác sĩ. Những gương mặt mang sự áy náy, tội lỗi.
- Còn một bệnh nhân nữ nữa đâu? (vị bác sĩ Khang kia lên tiếng)
- Xe của họ đi sau xe của chúng tôi đáng lẽ phải tới rồi chứ? Cô kia gọi điện ngay cho tôi tới xe cấp cứu kia. Sao lại có chuyện chậm trễ như vậy, nếu chuyển tới bệnh viện khác cũng phải báo cáo chứ.
- Vâng! Alo ……

- Báo cáo xe cấp cứu đó bị cưới bệnh nhân giữa đường, người phụ nữ đã bị một nhóm người bịt kín toàn thân đưa đi!!!

- Cái gì!!! Có cả chuyện này!!! Báo ngay cho công an để họ điều tra, tìm kiếm ngay, cô gọi điện cho người nhà bệnh nhân chưa?