Chương 8: Trở Về Nhà

The Dream Road ( Con Đường Mơ Ước )

Chương 8: Trở Về Nhà

- Có thật là bố tôi đã ….
Phong xuất hiện phía sau các bác sĩ tự bao giờ, giọng của hắn nghẹn ứ, hai hàng nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Đôi bàn tay đầy máu của hắn đưa lên lau đi hàng nước mắt để lại vệt máu nhem nhuốc trên khuôn mặt tái nhợt của hắn.
- Mau mau!!! băng bó vết thương lại cho cậu thanh niên đó, mặt nó tái nhợt vì mất máu quá nhiều đó.
Những âm thanh đó văng vẳng bên tai của Phong lần cuối trước khi hắn ngất đi.

*****
Hai ngày sau.
- Các anh có thể ra ngoài được rồi đã đến giờ thay băng cho cậu thanh niên.
- Bác sĩ Khang, ngươi cứ làm việc đi bọn ta sẽ vẫn ở đây trông chừng nó tránh việc nó bỏ chạy làm mất đầu mối.
Dường như bỏ ngoài tai lời của vị bác sĩ mấy người cảnh sát vẫn ở trong phòng, ánh mắt chăm chăm nhìn vào Phong.
- Nó có phải tội phạm đâu mà các người canh chừng nghiêm ngặt và nhìn nó bằng ánh mắt thiếu thiện cảm như vậy. Đó là một người vừa mất bố lại không có tin tức từ người mẹ mất tích không rõ sống chết nữa đó. Giờ cậu ta chẳng khác gì một tên có nhà nhưng cái nhà thì trống rỗng cả, các ngươi có hiểu được không?
Vị bác sĩ trung tuổi lên tiếng quát nạt dọa dẫm nhưng không tác dụng. Cũng chẳng trách được họ bởi những người cảnh sát kia cũng chỉ là làm theo lệnh cấp trên theo dõi điều tra vụ án mà thôi. Mà Phong có lẽ lại là đầu mối của vụ án mạng này.
- Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?
Phong tỉnh dậy khi người bác sĩ đang thăm khám và thay băng cho cậu, thật ra với các bệnh nhân khác ông sẽ không tận tình như vậy nhưng với cậu thanh niên này lại khác. Ông nhìn thấy mình trong bóng dáng của cậu thanh niên bởi chính ngày trước ông cũng từng đã mất gia đình trong một vụ tai nạn ô tô thảm khốc và người sống sót duy nhất đó là ông. Để điều thương tâm đó không tái diễn thêm lần nào nữa nên ông đã quyết tâm trở thành một bác sĩ thật giỏi. Thế nhưng ông vẫn không thể ngăn cản được điều đó xảy ra. Cậu thanh niên này với bàn tay đầy máu khiến ông nhớ lại cái hồi mình ngày trước.
- Đây là bệnh viện! Ngươi bị mất máu quá nhiều nên đã ngất đi khi tới đây.
- Bố! Bố của tôi đâu, cả mẹ của tôi nữa? Các người đã cứu sống họ chưa?
- Ta ….!!!
- Vậy là…. Hãy đưa tôi tới chỗ xác của bố tôi.
- Cái này ngươi phải hỏi vị cảnh sát ở kia. Xác của cha ngươi đã được đưa đi khám nghiệm ở bệnh viện quân y.
Phong hướng mắt đưa tới hai người cảnh sát ở cửa ra vào với ánh mắt cầu xin. Ánh mắt của hai người đó cũng nhìn lại Phong nhưng ánh mắt lại không có chút thiện cảm gì cả. Phong thở dài biết chắc họ sẽ không cho hắn thấy xác của cha hắn vì xác đang phục vụ điểu tra.
Ngày hôm sau Phong được ra viện trở về ngôi nhà của hắn. Thằng Khải bạn thân Phong vì mấy ngày mải cày quốc game nên cũng không biết được tin bố Phong mất, phải đến tận chiều hôm nay sau khi nó ra khỏi phòng nghe mẹ nó báo thì nó mới biết. Sau khi nghe tin dữ này Khải ngay lập tức phi tới nhà của Phong. Hắn tới nơi thấy cửa nhà Phong mở tang hoang, âm thanh đổ vỡ vang lên, lo lắng có chuyện gì hắn vội chạy vào.
Căn nhà đầy những mảnh bát đũa đồ dùng vương vãi, theo phía tiếng động phát ra Khải tiến tới phòng khách thì thấy Phong đang cầm bình hoa trên tay định đập xuống.
- Dừng lại Phong! Mày đang làm cái trò gì vậy? Mày bị điên rồi à?
- ….
Phong không nói gì hắn vẫn lẳng lặng ném bình hoa bằng sứ xuống đất.
- Choang…..
Những mảnh vỡ của bình sứ văng tứ tung, nhưng không chỉ có mảnh vỡ của bình sứ văng ra mà còn có cả một mảnh giấy ép plastic lấp ló dưới miếng sứ. Mảnh giấy đó được dán keo dính chặt vào một mảnh sứ xung quanh có rêu xanh mọc, có lẽ nó đã có ở trong bình sứ này khá lâu.
Phong tiến lại gần cầm tờ giấy nhỏ lên lau qua mấy vết rêu mọc trên đó hắn nhìn vào tờ giấy rồi thở dài. Sau khi tỉnh dậy hắn đã ngay lập tức được bác sĩ tâm lý đến trấn an vì vậy tinh thần hắn đã ổn định ngay lập tức, nhưng thật ra cũng phải kể đến ý chí tinh thần sắt đá của hắn, nhờ có nó mà hắn đã vượt qua được nỗi đau một cách nhanh chóng.
Trưa hôm qua sau khi được bác sĩ tâm lý học tới điều trị, Phong liền bị hai người công an kia tra hỏi kĩ càng về gia đình cũng như công việc mà bố hắn đang làm. Quả thật hắn cũng chỉ biết là bố của mình đi làm xa kiếm tiền về cho hai mẹ con hắn chứ không rõ ông ấy làm gì. Sau một thời gian tra hỏi khá lâu không thu được tin tức gì hai người cảnh sát liền thả tự do cho Phong, nhưng họ không rời đi hết mà vẫn có một người gác để phòng trường hợp Phong bị kẻ xấu bắt đi. Trước khi xuất viện hôm nay vị công an dặn dò Phong nếu có phát hiện gì thì báo lại ngay cho họ.
- Có chuyện gì vậy Phong, ta thấy ngươi lạ lắm.
Phong đút tờ giấy vào túi quần rồi đáp.
- Không có gì! Ta chỉ là đang tìm cái mật khẩu tài khoản ngân hàng của mẹ. Bây giờ bố đã mất tài khoản ngân hàng bị nghiêm phong điều tra, mẹ ta thì không rõ tung tích ta chẳng biết làm gì chỉ có cách lấy số tiền trong tài khoản của mẹ để sống qua ngày mà thôi. Chẳng biết bà ấy giấu đâu nữa, không có nó chắc ta nhịn đói luôn quá.
- Yên tâm ngươi còn có huynh đệ tốt ta đây, ta sẽ trích tiền ăn hàng tháng cho ngươi vay. Nhưng nhớ là sau này phải trả đó.
- Được ta sẽ trả! Cảm ơn Khải thằng bạn tốt của ta!
- À về tình hình game sao rồi, hôm trước vào game thuận lợi chứ.
- Ừ…. Đen lắm, bị game nó hành cho sấp mặt, ta vừa vào đã xuất hiện ở rìa một hoang mạc…. đấy cuối cùng ta vượt qua bao khó khăn mới tới được ngôi làng nơi hoang mạc đó.
- Ây da! Vậy là ngươi nằm trong số những người đen đủi của game rồi. Ta cũng mới nghe tin là trên mạng có rất nhiều người than vãn bị chuyển tới nơi có độ khó cao chết ở đó. Nhưng nhờ những người chết nhiều lần sờ đó mà tự dưng game lại thay đổi cách chơi: có thể chết nhiều lần nhưng có hình phạt khi chết sẽ rơi hết đồ đang mặc trên người ra và thứ hai là bị phạt một ngày không được vào game nếu chết một lần, chết lần hai phạt 2 ngày, chết lần ba phạt 3 ngày…. Cư thế tăng lên.
- Vậy sao mấy hôm nay ta nằm viện nên không có biết việc đó a! Còn ngươi thì sao đang ở đâu?
Khải mỉm cười ưỡn ngực tự hào trả lời:
- Hehe lão tôn may mắn xuất hiện ở thành Truaria một thành thuộc lục địa phía nam, ở đó có rất nhiều người chơi như chúng ta. Nơi đó bắt người chơi 3 ngày đầu tiên phải ở trong thành và làm nhiệm vụ tân thủ. Ta may mắn làm xong trước nên đã được ra ngoài trước 1 buổi, may mắn cho ta làm số nhiệm vụ đó xong cũng đủ ngân lượng để mua 1 thanh kiếm. Ngay sau đó ngươi cũng đoán được rồi, đó là ta ra ngoài thành đánh nhau với quái để lấy kinh nghiệm.
- Ô thật tốt! Ngươi hên hơn ta rồi, ta còn chưa biết mình đang ở đâu trên bản đồ lục địa, chứ đừng nói đến việc đánh quái. Mà khoan nhân vật của ta còn đang bị tối đen màn hình ngươi biết tại sao không ta nghĩ là máy bị hỏng!
- Không phải đâu chắc do ngươi đang bị bắt cóc và bị bịt mắt chẳng hạn, ta cũng bị như vậy khi trong thành.
- Có lẽ vậy! À quái có dễ đánh không? Ngươi lever bao nhiêu rồi?
- Ờ thì… ta vẫn cấp độ 1, và hầu như mọi người chơi khác cũng cấp độ 1 hết. cũng tại bọn quái khỏe bất thường với lại nếu lập nhóm giết bọn chúng xong kinh nghiệm cũng tăng chẳng là bao chẳng giống game chúng ta từng chơi, lên lever game này khó hơn một chút.
Khải gãi đầu cười trừ rồi nhìn Phong.
- Không sao game càng khó ta càng thích chơi kaka.
Khải vui vẻ ngoắc tay cùng Phong rồi hai người dọn dẹp lại đống đồ đạc vương vãi do Phong bày ra.