Chương 6: Gặp Gỡ A Lưu

The Dream Road ( Con Đường Mơ Ước )

Chương 6: Gặp Gỡ A Lưu

- Hự, khụ khụ…
Gần đó vang lên tiếng thở gấp, của một người đàn ông. Wind đang thẫn thờ bơ vơ vì bị trò chơi ngược đãi bỗng bình tĩnh trở lại, đôi tai hắn vểnh lên như tai của con chó sói đang săn mồi, tìm kiếm xung quanh thu lại âm thanh từ tứ phía. Sau một vài tính toán nhỏ Wind tiến về cái đồi cát hướng tây, bước đi của hắn thận trọng từng li từng tý một, hắn sợ rằng gần đó lại có bầy quái giống như lúc đầu game.
Lăn lê bò xoài cuối cùng hắn đã lên được cái đồi cát hướng tây. Xung quanh không có một con quái nào ngoài một người đang nằm dưới chân đồi cát. Vội vã Wind lao xuống dưới đồi, hắn mong rằng người dưới đồi kia cũng chuẩn bị cho hắn cái gì đó ví dụ nước hoặc lương thực gì đó giống người đàn ông ở đầu game.
"keke! Quả này lại có đồ tiếp tế rồi, có khi may mắn mình còn có cả băng cứu thương hoặc cái gì đó tương tự để chữa trị bệnh." Wind lẩm nhẩm trong miệng của hắn.
- Khụ khụ…. Cứu ta!
Âm thanh vang lên khô khốc từ miệng của người đàn ông.
- Ông ta chắc chắn là NPC rồi! keke, chắc lại sắp toạch và truyền lại cho mình đồ gì đó ngon ngon.
- … thiếu… hiệp… nói …gì… cơ?
- Không không!!! Ta đang hỏi là ngươi sao lại ở đây, và ngươi không khỏe chỗ nào hả?
Wind nhìn người đàn ông người đầy máu me, toàn thân đều là vết chém máu me dọc ngang. Người đàn ông ngước mắt lên bằng con mắt mệt mỏi, cầu cứu Wind.
- Khụ khụ!!! Thiếu hiệp, ngươi có thể cho ta ngụm nước được không?

Ting!

Một người đàn ông lạ mặt đáng thương đang sắp chết khát vì thiếu nước bạn có thể cho ông ta một ngụm nước? Nếu cho người đàn ông đó nước độ thân thiện sẽ tăng cao.



Wind nhìn lại số lượng nước còn lại của hắn, 1 chai đó là số nước còn lại của hắn
" chẳng nhẽ ta lại phải tốn nước cho một kẻ sắp chết này ư? Có phí phạm quá không nhỉ? Hay cho hắn hớp một tý, mà hay là bỏ đi đợi hắn chết rồi quay lại nhặt đồ?".
Hồi còn học trung học các môn học Wind đều đạt điểm khá giỏi nhưng chỉ riêng môn đạo đức hắn luôn phải thi lại. Hắn luôn đắn đo, ưu tiên việc chơi game và bản thân lên trên hết còn lại các thứ khác có hay không không quan trọng. Trong một lần làm bài kiểm tra môn Giáo Dục Công Dân, trong một câu hỏi có đề bài là: nếu gặp một người ăn xin rách rưới trên đường đi, người đó bị bỏ đói nhiều ngày qua thì anh/chị sẽ làm gì? Trong trường hợp đó anh/chị đang có vài chiếc bánh mì trên tay.
Wind đã rất tự tin trả lời câu hỏi:
"Tạm biệt...tạm biệt...
Lúc ta đi qua nhau lúc tan trường
Tạm biệt...tạm biệt...
Cứ nhịn đói thế nhé!
Tạm biệt...tạm biệt...
Không cho rồi bạn đừng quên tôi!
Xin chào tạm biệt...tạm biệt
Tạm biệt bạn ăn xin nhé
Bye...bye..." *
Tất nhiên cả lớp của Wind đều đạt được điểm tối đa câu đó, nhưng riêng Wind không được điểm nào lại còn bị cô phê: " Em Phong không tôn trọng cô giáo, làm bài kiểm tra không nghiêm túc. Yêu cầu tự kiểm điểm bản thân.".
Wind không hiểu tại sao mình lại bị phê như vậy, rõ ràng hắn đã làm bài rất tốt.

- Khụ… khụ…
Âm thanh ho khô khan của người đàn ông lại vang lên.
- Ê ông bạn tôi cho ông nước này. Nhớ uống ít thôi nhé không là hết sạch sước đấy.
Wind đưa cho người đàn ông chai nước mà "lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa" trong lòng Wind lúc này chỉ còn biết cầu nguyện: " uống ít thôi mà, 1/20 thôi cũng được hoặc khát quá thì 1/10 cũng được.".
Người đàn ông kia uống ực ực. 1 ngụm rồi 2 ngụm, 3 ngụm, 4 ngụm,…
Wind đếm từng lần nuốt nước của người đàn ông mà lòng nhói đau.
Sau khi uống xong người đàn ông trả lại chai nước cho Wind, lúc này tay hắn run run cầm lấy chai nước, ngay lập tức Wind kiểm tra lại số nước trong chai.

Ting!

Số nước còn lại trong chai nước của bạn là 1/20.


Wind hắn muốn khóc nhưng hắn chợt định thần lại an ủi bản thân khi thấy người đàn ông kia hồi phục khá nhanh thoáng cái đã khỏe hơn nhiều đứng dậy đi lại rồi. Tuy vậy người đàn ông đó vẫn ôm cánh tay bị thương và bước đi hơi tập tễnh bởi các vết thương.
- Tại hạ A Lưu! Cảm ơn thiếu hiệp đã cứu giúp! Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ơn huệ này ta sẽ không bao giờ quên. Giờ ta phải mau chóng trở về gia quyến của mình thiếu hiệp có thể đi cùng ta không? Tiện thể ta có thể tận tâm báo đáp ân tình này.

Ting!

Bạn được mời trở về nhà của A Lưu. Bạn có đi không?

Wind nghĩ tới nhiệm vụ chính tuyến của hắn là phải tới một ngôi làng hoặc trấn nào đó hắn vội vàng mỉm cười gật đầu lia lịa chấp chận. " quả không uổng phí chai nước của ta, ngươi cứ chờ đó A Lưu ta sẽ còn hành ngươi dài dài để đòi gấp nhiều lần chai nước kia. Kuukuuku!" cái điệu cười giảo hoạt hiện lên trên môi của Wind
- Có chứ! Hiện tại ta cũng đang rất rảnh rỗi tiện ghé qua gia quyến của ngươi cũng không sao. Nào chúng ta cùng đi.
Theo hướng mà A Lưu chỉ hai người cùng tiến về phía đó một cách chậm dãi.
Trên đường đi Wind bị A Lưu làm cho há hốc mồm ngạc nhiên. Đầu tiên đó là về lever của A Lưu, A Lưu đạt lever 40 trong khi Wind mới chỉ lv 1 và 0% kinh nghiệm. Chỉ số máu của tên A Lưu này cũng khiến Wind phát khiếp 2100 hp, khỏi nói các chỉ số còn lại cũng cao ngất ngưởng. Thứ hai A Lưu cũng kể cho Wind về nguyên nhân bị thương.
Chả là hôm nay cũng như bao hôm hắn ra ngoài săn dã thú cùng lấy nước về để phục vụ sinh hoạt hằng ngày. Trên đường đi A Lưu chợt thấy một người bị thương nằm giữa đường nơi hẻm núi mà hắn thường đi. A Lưu xuống lạc đà tiến lại gần định giúp đỡ thì bất ngờ có hai tên bịt mặt cầm kiếm phi tới tấn công sau lưng. A Lưu vừa né sang một bên thì lập tức bị tên giả thương dưới đất một chưởng đánh vào vai bay va vào mỏm đá ngay cạnh đó. Không nao núng A Lưu bật dậy rút kiếm của mình đánh trả lại ba tên đó.
Sau một hồi trao đổi chiêu thức A Lưu đánh trọng thương một tên, hai tên kia cũng khá chật vật khi tấn công A Lưu. Nhận ra đang thất thế ba tên kia bất ngờ thay đổi thái độ, chúng bỗng nhiên cúi người chắp tay vái A Lưu.
" đại nhân chúng tiểu nhân có mắt không nhìn thấy trời cao đất dày xin ngài tha mạng."
"đúng … đúng vậy… chúng tiểu nhân xin ngài tha mạng"
"Được rồi các ngươi đứng dạy đi ta tha cho các ngươi lần này nhưng lần sau cút khỏi nơi này không được tới đây làm loạn nữa nghe chưa?"
"vâng… vâng… cảm ơn đại nhân đã khai ân."
A Lưu rủ lòng nhân từ nhưng không biết rằng những lời kia của bọn chúng đều à giả tạo và khi A Lưu vừa quay lưng đi thì chúng liền phi ám khí, tốc độ bay của ám khí rất nhanh, khiến A Lưu không kịp phản xạ. Một dao găm vào đùi, hai dao găm vào lưng, một dao sượt qua.
Ngay khi A Lưu dính ám khí chúng lao tới tấn công A Lưu với các đòn đầy sát ý, vừa bị thương vừa bị tấn công dồn dập khiến cho A Lưu không còn làm chủ tình thế được nữa hắn bị đánh trọng thương.
A Lưu bị 1 đao chém ngang trán, bị choáng rồi ngất đi, lúc sau hắn tỉnh dậy thì hành lý cùng lạc đà đã biến mất. Mặc dù rất tức giận nhưng A Lưu không thể làm được gì chúng nữa cả, với cơ thể tàn tạ hắn cố gắng trở về gia đình của hắn. Chợt nhận ra trên người không còn một giọt nước nào, đường trở về lại còn xa hắn đành nằm giữa hoang mạc chờ chết. Thật may cho hắn, hôm nay thần chết đã không gọi tên hắn bởi Wind bất ngờ xuất hiện cho hắn uống nước khiến hắn hồi phục lại tinh thần.