Chương 3: Được rồi

Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa

Chương 3: Được rồi

Lộc cộc...lộc cộc...
Đây là đâu? Động đất hay sao? Sao ở đây chật chội vậy. Mà nhìn quen quen, nhìn như một cái hộp lớn, hình như tiếng ngựa chạy, ngồi lung lay như động đất tới nơi,..đây chẳng phải là xe ngựa hay thấy trên phim sao?
" Công chúa, công chúa! Người tỉnh rồi?"
Chắc mình gặp ác mộng thôi, nhắm mắt lại, nhắm mắt lại... tỉnh dậy sẽ không sao, sẽ không sao nữa.
" Công chúa, công chúa..."
" Cô có im lặng được không, tôi phải tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này. Phải tỉnh dậy, tỉnh dậy"
" Công chúa, người nói gì vậy? Nô tì không hiểu gì hết"
" A Hương, đây không phải là thật đúng không? Là mơ, chắc chắn là mơ"
" A..", "Tôi...tôi xin lỗi...cô có sao không?"
" Công chúa, người đừng nói vậy. Nô tì gánh không nổi đâu"
" A Hương, cô nhéo tôi một cái được không?"
"Công chúa, nô tì không dám"
" Không sao đâu, cô cứ làm đi"
" N... nô...tì..."
" Cô làm nhanh đi, tôi ra lệnh cho cô"
"Dạ... Công chúa tha mạng, nô tì không dám"
" Nhanh đi"
" Tuân... lệnh...", " Ui da.."
" Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng"... bộp, bộp,....
" Cô làm gì vậy? Mau ngồi dậy", "Tôi ra lệnh cho cô, ngồi dậy mau"
" Tuân lệnh.", " Đầu cô bị thương rồi kìa"
" Đa tạ công chúa quan tâm, nô tì không sao"
" Mau lấy cho tôi cái gương", " Dạ, công chúa gương của người đây"
" Được rồi, cô ra ngoài lấy thuốc bôi đi, tôi cần nghỉ ngơi"
" Dạ, nô tì ngồi ngoài cửa có cần gì người gọi một tiếng nô tì sẽ vào ngay"
" Được rồi, đi đi"
(Từ giờ mình sẽ đổi cách xưng hô từ "tôi" sang " ta", " cô" sang "em" để thuận tiện với thân mật hơn nha)
Được rồi, không còn ai hết (nhìn trái,nhìn phải). Tự tin lên, mình chết một lần còn gì để sợ nữa chứ. " Cố lên, cố lên"
" Đây là mình sao?". Hình ảnh trong gương hiện lên một gương mặt, tuy hơi mờ nhưng có thể nhìn ra đây là một người có đôi mắt to, mũi cao, miệng nhỏ nhắn, khuôn mặt bầu bĩnh. Nếu đưa về hiện đại thì đươc gọi là siêu cấp cute, nhìn vừa quen, vừa lạ.
" Đây chẳng phải là gương mặt mình sao, mà cũng không đúng gương mặt này đẹp hơn nhiều". Cũng may gương mặt không thay đổi nhiều, mà còn đươc đẹp hơn nửa chứ, "hihi", nếu không chắc mình không dám soi gương luôn quá.
Nhưng tại sao mình lại ở đây, tại sao mình lại trở thành Ngọc Anh công chúa.Theo mình được biết, nhân vật này không có thật, chỉ là truyền thuyết thôi mà. Chính xác thì chuyện này là sao? Chuyện tình của công chúa với hòa thượng chẳng lẽ là thật?
Nếu mình trở thành công chúa, vậy thí mình phải làm gì tiếp theo. Làm sao mà sống ở đây bây giờ, điện thoại, facebook, zalo, quạt máy, tivi, internet,...không có những thứ đó mình biết làm gì trong thời gian rảnh đây, không những vậy nếu hoàng thượng biết mình chỉ là kẻ giả mạo, thì...thì...mình không dám nghĩ tới nữa.
" Công chúa, người đói chưa? Nô tì chuẩn bị đồ ăn cho người rồi"
Ọc..ọc...ọc... Nói tới là đói bụng rồi, có thực mới vực được đạo, ăn trước rồi tính tiếp. " Mang vào đi", " Dạ".Thơm quá, không biết là món gì nữa?
" Mời công chúa dùng bữa"
" A Hương, tại sao chúng ta lại ở trên xe ngựa, ta nhớ mình đang ở chùa mà?"
"Dạ, thưa công chúa, sau khi người ngất đi thì hoàng thượng có việc đột xuất nên chúng ta phải về cung trước dự định"
" À,ra là vậy.Tại sao ta lại bị lạc trong rừng?"
" Công chúa người không nhớ gì sao? Người có bị thương ở đâu không? Để nô tì mời thái y tới khám cho người"
" A Hương, ta không sao. Chỉ là ta lúc trong rừng có bị chóng mặt, bất tỉnh. Khi tỉnh dậy ta quên một số thứ, ta không sao đâu, ngươi đừng lo"
" Nếu người thấy ở đâu không khỏe thì hãy nói, nô tì sẽ mời thái y tới cho người ngay"
" Được rồi, em mau trả lời ta đi"
" Dạ, khi người cùng hoàng thượng đến thắp hương với trả ơn, người nói muốn đi thăm lại chốn xưa nên hạ lệnh không ai được đi theo. Nhưng lâu không thấy người quay về, hoàng thượng lo lắng người gặp chuyện nên sai quân lính với nô tì đi tìm người".
" Nô tì cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Mà công chúa, tại sao người lại vào rừng vậy?"
"À...ờ... chắc tại ta... nhớ lại những kỉ niệm hồi còn ở đây, đúng rồi chính là nhớ những kỉ niệm hồi còn ở đây nên ta muốn đi ôn lại, chắc chắn là vậy"
" Dạ..."
" Lần sau nếu như vậy người cho nô tì đi theo được không? Người đừng để nô tì lại mà một mình, nô tì lo cho người lắm, nô tì cầu xin người mà... công chúa"
"Được rồi, được rồi. Ta đồng ý là được chứ gì"
" Đa tạ công chúa thành toàn, công chúa người mau ăn đi thức ăn nguội hết rồi"