Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa

Chương 5:

Tại sao hoàng huynh hôm nay lại tới đây, không phải huynh ấy có nhiều việc để sử lí hay sao? Với lại sao huynh ấy biết mình bị ngất, mình chỉ nói chuyện này với A Hương thôi mà. Chuyện này là sao?
"Công chúa, người uống chút trà cho đỡ mệt"
"A Hương, em có nói chuyện ta bị ngất cho ai không?"
"Dạ không, công chúa dặn nô tì không được kể cho ai nên nô tì vâng theo không kể với ai cả"
"Công chúa, có chuyện gì sao?"
"À, không có gì, nước tí ta uống, em có việc gì thì cứ đi làm đi, ta ngồi nghỉ ở đấy tí vào sau."
"Dạ"
Nếu A Hương không nói thì làm sao hoàng huynh lại biết cơ chứ, tại sao chứ?
Ngự thư phòng.
" Thiên Đạt, ngươi mau thu hồi hết ám vệ theo dõi công chúa Ngọc Anh về đi"
" Hoàng thượng, khi không người tại sao muốn làm vậy"
"Lúc nãy ta có đến luyện võ với công chúa, tuy võ công có suy giảm nhưng ta không có nhận thấy có gì khác lạ, nếu có gì khác lạ ta đã xử lí tại chỗ rồi. Võ công của muội ấy do ta dạy, ta là người rõ nhất, cho nên ngươi không cần lo lắng có người giả mạo"
"Nếu người đã nói như vậy, thần sẽ ra lệnh thu hồi ám vệ tại phủ công chúa"
"Ừm, còn về chuyện ta nói với ngươi, ngươi chuẩn bị tới đâu rồi?’’
"Hôm nay thần đến đây cũng là vì chuyện này, hoàng thượng mong người thu hồi thánh ý"
"Ngươi mau đứng lên đi, từ từ rồi nói"
"Khi nào người đồng ý, thần mới đứng dậy"
"Bao nhiêu năm, tính khí của ngươi vẫn cứng đầu như vậy, ta ra lệnh cho ngươi đứng dậy đứng dậy"
"Thần...thần...không đứng dậy"
"Ngươi dám kháng chỉ sao? Tại sao ngươi không đồng ý với hôn sự này, Ngọc Anh có gì không tốt sao?"
"Hoàng thượng, công chúa rất tốt nhưng thần không thể đồng ý được"
" Tại sao?’’
"Bởi vì thần đã có người trong lòng, chúng thần đã hẹn ước với nhau. Thần không thể thất hứa với nàng ấy được"
"Tại sao lại không được, các ngươi chưa bái đường thành thân thì có gì mà không được, hơn nữa nàng ta chỉ là một người con gái dân dã không xứng với ngươi"
"Hoàng thượng làm sao người biết chuyện này?’’
"Có gì mà ta lại không biết, tuy ngươi là trưởng ám vệ nhưng ta mới là chủ nhân, ta muốn biết chuyện này thì không có gì khó cả"
"Hoàng thượng, nếu người đã điều tra thì người cũng biết thần đã nợ nàng ấy rất nhiều, với lại chúng thần rất tâm đầu ý hợp mong người thành toàn"
"Đúng là nàng ta có ơn với ngươi nhưng cũng không cần ngươi phải thành thân với nàng ta, ngươi có thể trả ơn bằng cách khác"
"Hoàng thượng, nếu người muốn thần phụ tấm lòng của nàng ấy thì thần thà chết còn hơn"
"Láo xược, giờ ngươi dám dùng tính mạng của mình để uy hiếp ta sao?"
"Thần không dám"
"Không dám, ngươi có gì mà không dám. Thiên Đạt, ngươi cũng biết ta xem ngươi như tiểu đệ của mình, ngươi nhất thiết phải chọc tức ta vậy sao?"
"Thần không dám"
"Được rồi, được rồi. Ngươi đứng dậy đi, ngày mai mang nàng ta vào cung gặp ta, ta có chuyện muốn nói"
"Hoàng thượng, chuyện này..."
"Có gì mà phải lo lắng, ta không ăn thịt nàng ta đâu mà sợ. Đây là lệnh"
"Thần... thần tuân chỉ"
"Không còn chuyện gì thì lui ra đi, Khụ... khụ..."
"Hoàng thượng, người có sao không? Để thần đi gọi thái y tới"
"Không cần, ta không sao. Ngươi lui ra đi’’
‘‘Dạ’’
Loạt xoạt, loạt xoạt
Bao nhiêu năm trôi qua ta vẫn không thôi nhớ nàng, mỗi khi nhìn tranh ta vẫn nghĩ nàng đang ở trước mặt ta, không đi đâu hết. Thời gian trôi qua thật mau chưa gì đã mười mấy năm rồi, Thiên Đạt lớn lên nhìn rất giống nàng.
Còn nhớ hồi xưa nó còn nhỏ chạy theo gọi ta là ca ca, ta nói gì cũng nghe, bây giờ lớn rồi không còn nghe lời nữa. Nếu hồi đó ta có đủ can đảm giống nó thì chuyện của chúng ta có khác hay không. Tiểu Dung, ta rất nhớ nàng…
Quay lại phòng công chúa, đố mọi người mình đang làm gì. Tất nhiên là làm công việc thường ngày rồi. Mà công việc thường ngày của công chúa mình đây là luyện chữ, không biết luyện tới khi nào nữa. Mình nản quá đi
‘‘Công chúa, mời người vào dùng bữa tối’’
‘‘Trời tối rồi sao? Nhanh thật ’’
‘‘Công chúa, sau khi dùng bữa trưa người chỉ nghỉ một lát rồi viết chữ cho tới giờ, người không mệt sao?’’
‘‘Ta không sao, em đừng lo’’
‘‘Hồi trước công chúa cũng hay viết sách kinh nhưng không ngồi lâu như vậy. Nhưng mà công chúa, tại sao người chỉ viết đi viết lại một câu thôi vậy?’’
‘‘ À ừ thì đây là bí mật, không thể nói, mau vào ăn thôi ta cũng đói rồi’’
‘‘Dạ’’
Một ngày nữa lại trôi qua, sáng nay quên hỏi hoàng thượng chuyện hôn sự, mai nhất định phải hỏi mới được. Không biết người mình được chỉ hôn là ai, nếu mình từ chối có bị coi là kháng chỉ không, hoàng thượng có đồng ý không? Không nghĩ nữa, ngủ thôi chuyện ngày mai để ngày mai tính, đi ngủ.
Không ngủ được, về đây lâu vậy rồi mà mình vẫn không quen ngủ sớm như vậy. Nếu là mình hồi trước là vẫn còn đang đi chơi cùng đám bạn của mình. Hôm nay sao hầm vậy chứ, mở cửa sổ ra cho mát vậy. Trăng hôm nay thật sáng, không biết giờ này bố mẹ đang làm gì, bà Ba có khỏe không?, mình thèm món hủ tiếu của bà Ba ghê. Mong sao họ không quá đau buồn khi mình ra đi như vậy. Mình chưa làm được gì cho bố mẹ mà đã làm họ buồn như vậy mình thật là bất hiếu mà. Cầu mong mọi người đều bình an...