Thay Hồn Đổi Phận Ngọc Anh Công chúa

Chương 7: Hủy hôn

"Băng Tâm quận chúa, tại sao lại xuất hiện một quận chúa vậy"
"Nô tì nghe nói quận chúa mới phong là một thường dân"
"Hoàng huynh tại sao lại phong một thường dân làm quận chúa, huynh ấy đang nghĩ gì vậy? chẳng lẽ…"
"Công chúa, người không vui sao?"
"Đâu có, ta rất vui đó chứ. Không cần thành thân với người không quen ta cảm thấy rất vui"
"Công chúa, người suy nghĩ kĩ chưa. Người không thay đổi quyết định sao?"
"Ta đã quyết định rồi, em muốn đi theo ta không"
"Công chúa, nô tì đã nói người ở đâu nô tì sẽ ở đó. Nô tì sẽ mãi đi theo người"
"Đa tạ em, A Hương"
"Công chúa đừng nói như vậy mà, nếu không có công chúa nô tì sẽ không được như bây giờ. Nô tì không thể "vong ân phụ nghĩa" được, người đã dạy nô tì vậy mà"
"A Hương, ta rất vui khi có được người bạn như em"
Quay lại sáng hôm nay, ngự thư phòng
"Bẩm hoàng thượng, Ngọc Anh công chúa cầu kiến"
Mới sáng sớm Ngọc Anh đã tìm ta, chẳng lẽ muội ấy đã biết chuyện gì sao?
"Truyền công chúa vào"
"Tuân lệnh"
"Ngọc Anh tham kiến hoàng huynh"
"Miễn lễ"
"Tạ ơn hoàng huynh"
"Ngọc Anh, muội đã dùng bữa chưa mà đã đến tìm ta"
"Đa tạ hoàng huynh quan tâm, muội đã dùng rồi. Muội tới đây để hỏi huynh một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Muội nghe nói huynh muốn gả muội cho con trai của một vị Thượng thư, chuyện này có đúng không ạ"
"Đúng vậy, tại sao muộn lại biết, muội nghe ai nói"
"Hoàng huynh, muội xin huynh hãy thu hồi thánh ý"
"Ngọc Anh tại sao muội lại nói vậy? Muội có hiểu mình đang làm gì không?"
"Hoàng huynh, muội hiểu rõ mình đang nói gì. Mong huynh thành toàn ước muốn của muội"
"Nếu ta không đồng ý, muội sẽ làm gì?"
"Nếu hoàng huynh không đồng ý thì muội (bịch) sẽ quỳ ở đây đến khi nào huynh đồng ý mới thôi"
"Ngọc Anh, muội đang uy hiếp ta"
"Ngọc Anh không dám"
"Lại thêm một người không dám, miệng thì nói không dám nhưng người nào người đấy cũng cứng đầu như nhau"
"Muội đứng dậy đi"
"Huynh chưa đồng ý với muội"
"Muội sẽ không thành thân, bởi vì cũng có một người dùng tính mạng uy hiếp ta để hủy bỏ mối hôn sự vì vậy muội không cần lo lắng, đứng dậy đi"
"Hoàng huynh, người nói thật sao. Huynh không gạt muội chứ?"
"Muội dám nghi ngờ lời ta nói sao?"
"Hihi, hoàng huynh bớt giận, bớt giận"
"Hoàng huynh, muội còn có một chuyện muốn xin huynh"
"Muội nói đi"
"Muội muốn đi ngao du thiên hạ, tiện thể thay huynh tìm hiểu cuộc sống dân tình luôn"
"Tại sao muội muốn như vậy"
"Những năm tháng lưu lạc bên ngoài, nương nhờ cửa phật muội cảm thấy rất tự do, thoải mái. Bây giờ sống trong cung tuy đầy đủ nhưng muội cảm thấy rất gò bó, ngột ngạt nên muội muốn đi đây đó để thư giãn, huynh đồng ý đi mà"
"Không được, rất là nguy hiểm. Ta không thể để muội mạo hiểm như vậy"
"Không sao đâu mà, muội đâu phải là một vị tiểu thư chân yếu tay mềm mà muội chính là Ngọc Anh công chúa đã lưu lạc bên ngoài từ khi còn nhỏ, không phải là một cô nương bình thường, muội có võ công. Cho nên huynh không cần lo lắng"
"Thôi được rồi, nếu muội muốn đi thì phải đồng ý với ta một chuyện"
"Là chuyện gì?"
"Muội phải mang theo người của ta để bảo vệ an toàn cho muội, sao đồng ý không?"
"Chuyện này, thôi được muội đồng ý. Người đó đâu?"
"Hắc Phong, ngươi đi ra đi"
"Hắc Phong tham kiến công chúa"
"Miễn lễ"
"Tạ công chúa"
"Hắc Phong, khi nào công chúa xuất cung thì ngươi hãy đi theo bảo vệ an toàn cho công chúa như bảo vệ cho ta"
"Tuân lệnh hoàng thượng"
"Hoàng huynh đây là"
"Hắc Phong là ám vệ do ta đào tạo, võ công của hắn đứng thứ hai trong đội ám vệ nên muội cứ yên tâm"
"Hoàng huynh, sao Hắc Phong lại đeo mặt nạ"
"Đây là chuyện riêng của hắn, muội muốn biết thì sau này tìm hiểu đi"
Thì ra đây là ám vệ trong truyện mình hay đọc, ngầu quá đi. Không biết hồi nãy huynh ấy ra từ đường nào ta, trên nóc nhà sao
"Ngọc Anh, muội nhìn gì vậy?"
"Dạ, không có gì"
"Vậy khi nào thì muội đi, trong khoảng bao lâu"
"Khoảng 10 ngày nữa muội sẽ đi, có thể sẽ mất nửa năm"
"Ừm, nếu thiếu thốn hay cần giúp đỡ thì hãy gửi thư cho huynh"
"Dạ"
"Muội hãy cầm theo cái này"
"Đây là gì?"
"Đây là lệnh bài đại diện cho ta thấy nó như thấy ta, khi có việc cần nó sẽ giúp ích rất nhiều. Trên đời này chỉ có hai cái như vậy thôi cho nên muội hãy cất giữ cẩn thận, đừng để làm mất, nếu rơi vào tay kẻ xấu hậu quả sẽ không nhỏ đâu"
"Món đồ quý giá như vậy muội sao dám nhận, hoàng huynh thu lại đi"
"Muội cứ cầm lấy, muội là người quan trọng đối với ta. Không có thứ gì có thể thay thế được, cho nên muội hãy cầm lấy chỉ cần không làm mất là không sao cả"
"Đa tạ hoàng huynh, muội sẽ cất giữ cẩn thận. Nếu không còn chuyện gì muội sẽ về sắp xếp đồ đạc"
"Ừm, muội lui xuống đi"
‘‘Ngọc Anh xin cáo lui ‘’
[email protected]#$%^&
« Công chúa, sao người mang ít đồ đạc vậy? »
« Ta đi ra ngoài ngao du cho nên muốn giả trang thành một thường dân, nếu mang những quần áo quý giá này chẳng phải lộ hết rồi sao »
« Chuyện ta sai em đi làm tới đâu rồi »
« Dạ, nô tì đã làm theo lời công chúa dặn mua mấy bộ quần áo dành cho thường dân, nô tì đã lấy ngân lượng gửi vào nơi uy tín có cửa tiệm trên khắp cả nước, đây là giấy chứng nhận và một ít bạc lẻ »
« Em làm tốt lắm, vậy là khâu chuẩn bị đã tương đối đầy đủ. Mười ngày sau chúng ta có thể xuất phát rồi »
« Tại sao người phải đợi mười ngày nữa ạ? »
« Sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, ăn tết xong chúng ta sẽ đi "
" Dạ. Công chúa, thời gian trôi qua nhanh thật mới đây mà đã đến tết Đoan Ngọ rồi"
"Đúng vậy! Được rồi, em dọn dẹp đi. Ta đi luyện chữ tiếp đây"
"Dạ, công chúa cứ giao cho nô tì "
"Ừm"