Kịch chiến Lôi Mặc

Thánh Cảnh Chi chiến

Kịch chiến Lôi Mặc

Keng keng keng!!


Từng đạo âm thanh kim loại vang lên, cái Kia Trương Lâm sát ý bạo phát một kiếm phi thẳng lên hét lớn!


"Sáttttt!!!!!!!!!"


Hoàng Tá lúc này ánh mắt loé lên sát ý khởi động, hai ngón tay búng ra, sáu đạo sắc bén lưỡi cung khí xuất ra hướng đám tay chân Lôi Mặc mà phi vào, lấy hắn thực lực hiện tại ngưng tụ ra sáu đạo sắc nén lưỡi cung khí là giới hạn với cơ thể.

Xoạch xoạch xoạch

Vô số huyết tinh văng tứ tung, ở một bên Hoàng Tá liền sau khi xuất chiêu, thủ chưởng nắm lại một đạo khí lập tức dẫn động lên nắm đấm thủ chưởng, thân hình khẽ động lao đến đám kia tay chân Lôi Mặc mà nhè một tên, một trọng quyền lao đến.

Ầm!!

Cái kia bị một trọng quyền của Hoàng Tá đáp xuống, thân hình kịch liệt bay ra nện gãy một thân cây, máu tươi điên cuồng phun ra, sắc mặt uể oải nhanh chóng mà hôn mê.

"Anh em chém chết tên này!!"

Thấy huynh đệ của mình bị Hoàng Tá đánh bay đi, đám kia liền gào thét đao kiếm vung ra chém xuống Hoàng Tá

"Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Tá một cước nện lên mặt đất, đạo khí dẫn động nhanh chóng tụ lại thành sáu cái lưỡi cung sắc bén khí, lập tức phi thẳng ra xung quanh hướng đám tay chân Lôi Mặc mà lướt đến

Xoẹt xoẹt xoẹt!!

Sáu cái lưỡi cung sắc bén khí phi ra xung quanh, liền sát phạt máu tươi điên cuồng bắn đầy trời, khắp mới vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Một bên cái kia Trương Lâm, tay cầm một thanh Bích Ngọc kiếm phô ra kiếm kỹ bạo phát xung quanh, vô số kiếm ảnh phi ra mấy cái thuộc hạ của Lôi Mặc trúng chiêu liền bị kiếm ảnh xẻ bạo thành huyết vụ.

Lôi Mặc cưỡi mãnh hổ trên lưng, lúc này nụ cười đã biến mất, thay vào đó với số nét mặt nhăn nhó dữ tợn sát khí hiện lên, Hàn quang quăng lên người của Trương Lâm.

"Liền bổn vương giải quyết ngươi trước!"

Tay kia gân xanh nổi lên nắm chặt đại rìu, nguyên lực bắt đầu khởi động gào thét tụ vào đại rìu, đại rìu lúc này một mực run lên đỏ thẩm ánh hào quang loé lên, mà lôi đỏ bắt đầu khởi động:

"Lôi huyết, trảm vương!!"

Gào thét nguyên lực tụ lại, hình thành nên với số đạo lôi huyết hướng Trương Lâm mà bạo đi

"Không tốt!!"

Cái kia Trương Lâm, lúc này ánh mắt nhìn cái kia gào thét lôi huyết đang đến, mà vẻ mặt kịch liệt biến sắc, một tia tử vong hiện hữu.

Một bên Hoàng Tá nhìn thấy một màn như vậy đồng tử rụt lại, một đạo khí lúc này điên cuồng mà dẫn động hoá thành cự lưỡi cung sắc bén khí mà hình thành, đối với cái kia huyết lôi lao ra ngăn cản

Bành!!

Một tiếng nổ vang lên, mặt đất bị chấn nát bay lên đất đá, cái kia Trương Lâm bị kình phong hất bay đi nện vào thân cây mà hạ xuống, bụi mù mịt văng ra một đạo ảnh, chật vật ổn định, máu tơi phun ra, không ai khác là Hoàng Tá, lúc này do đỡ một kích của Lôi Mặc hiển nhiên bị thương không hề nhẹ

"Tiểu tử này...!"

Âm trầm khuôn mặt, Lôi Mặc nhăn nhó hai chân mày, cái kia thủ chưởng gân xanh nổi lên, một lần nữa nguyên lực tụ lại thành vô số đạo lôi huyết chập chờn, lôi huyết hoá một cự đại hổ lôi huyết điên cuồng gào thét lao đến Hoàng Tá.

Hoàng Tá lúc này thấy cự đại hổ lôi huyết lao đến liền sắc mặt kịch liệt nhăn nhó, hai tay nắm chặt lại, vô số đạo khí điên cuồng dẫn động mà tụ lại hai nắm đấm, đạo khí dẫn động lại lần nữa hình thành cự đại lưỡi cung sắc bén khí, lúc này ánh mắt Hoàng Tá đỏ thẩm sát khí bạo phát

"Aaaaaaaaaaaa!!!!!!!"

Hét lớn!, Hoàng Tá nghiến chặt răng, hai cánh tay duỗi ra, cự đại sắc bén lưỡi cung khí điên cuồng bắn ra, hiển nhiên lúc giờ hắn lấy giới hạn cơ thể thúc đẩy đến cực hạn

Oanh long long kích!!!

Cự đại hổ lôi huyết với cự đại lưỡi cung sắc bén khí chạm nhau, sóng xung kích bạo phạt văng đất đá, đám tay chân của Lôi Mặc một bên không chịu được liền bị hất bay ra máu tươi điên cuồng bắn ra sắc mặt nhanh chóng uể oải xuống, Lôi Mặc cưỡi mãnh hổ, mắt thấy xung kích lực đến, liền gân xanh nổi lên hất đại rìu mang theo kình phong hất văng xung kích đi.

"Phá cho ta!!"

Âm trầm Hoàng Tá quát lớn, Hai cánh tay vội thụt lại, lập tức mãnh liệt chưởng ra đạo khí tụ ở thủ chưởng, đạo khí gào thét lao đến cự đại lưỡi cung sắc bén khí, lập tức cự đại sắc bén khí lưỡi cung điên cuồng bành trướng lên, phạt thẳng vào Cự đại lôi hổ huyết, cự đại lôi hổ huyết gào thét chống cự thì bị một phạt thẳng bạo thành hai, điên cuồng bạo nổ

"Giãy chết!!"

Sát khí đầy trời, Lôi Mặc chân đạp lưng hổ, bay lên gân xanh nổi lên tay cầm đại rìu lao tới Hoàng Tá, điên cuồng nguyên lực bạo phát, nhanh như thiểm điện một mực bổ Hoàng Tá làm hai


Hoàng Tá lúc này cơ thể bị phản phệ, trọng thương, hai mắt đỏ thẩm nhìn đại rìu vung xuống

"Không né kịp a!"

Lẩm bẩm Hoàng Tá nhắm hờ hai mắt một mực chờ chết, Lôi Mặc nhìn thấy, khoé miệng cong lên, gân xanh thủ chưởng vung đại rìu xuống mang theo bạo huyết lôi nguyên lực gào thét!

Keng!!

Âm thanh kim loại vang lên, tia lửa mang theo đó quán kình phong hất văng bạo xuống mặt đất, mặt đất bị kình phong bạo lên đất đá bay lên bụi mù tứ tung

Bành!

Hai mắt Hoàng Tá nhắm hờ lúc này mở ra, một đạo ảnh áo xanh đứng sừng sững trước mặt hắn, hai tay nhuốm máu cầm chặt chuôi thanh bích ngọc kiếm, hiển nhiên là Trương Lâm

Tách tách tách

Máu tươi nhỏ xuống, Trương Lâm ho khan ra máu, sắc mặt uể oải nhưng vẫn cầm chặt Thanh bích ngọc kiếm, dương đôi mắt chằm chằm nhìn Lôi Mặc

"Hảo bảo kiếm!"

Lôi Mặc do một kích bị Trương Lâm đỡ được, liền cũng kinh ngạc một phen, nhanh chóng sắc mặt âm trầm lại, đạp một cước về phía ngực Trương Lâm bay về lại lưng hổ, nhất thời đại rìu vung xuống

Trương Lâm bị một cước cũng thối lui mười bước, nhìn về phía Hoàng Tá hỏi

"Còn đánh được không?!"

Hoàng Tá nhất thời ngơ ngác, sau lấy lại tinh thần liền đứng dậy run run, cười khổ:" có chút còn được!"

Lôi Mặc nhìn đám tay chân của hắn, rồi quăng ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn về phía Hoàng Tá hai người

"Không nghĩ hai tên tiểu tử các ngươi lại làm cho bọn ta tử thương nhiều như vậy!"

Âm trầm Lôi Mặc quát,:" vậy liền lấy máu tươi bọn ngươi tế huyết đám thuộc hạ của bổn vương!!"

Lúc này Lôi Mặc, hai tay gồng lên gân xanh nổi lên, nguyên lực bắt đầu tụ ra vô số đạo lôi huyết phàng phất chập chờn xung quanh thân thể Lôi Mặc, hai mắt hắn lúc này đỏ ngầu, Thân thể bắt đầu bành trướng xé toác áo để lộ cơ thể rắn chắc cùng vô số vết thương sẹo, tay trái liền xuất ra một đại rìu khác

"Với bọn ngươi mà bổn vương dùng đến " Lôi Thể Huyết" thì bọn ngươi xem ra cũng chết cũng có chút hãnh diện!"

Ngập trời sát khí cùng lôi huyết, Lôi Mặc ngửa lên trời gào thét, hai tay hai rìu ngập tràn mùi máu tanh, như một con dã thú đang nhìn vào con mồi của nó.

Hoàng Tá, Trương Lâm hai người lúc này cũng là kịch liệt biến sắc, liền nhìn nhau gật đầu, Hoàng Tá hất lên một thanh kiếm, tay cầm chặt chuôi kiếm, một đạo khí lúc này xuôi về tay dẫn ra lưỡi kiếm, đạo khí cường Hoá thanh kiếm đến cực hạn

Trương Lâm nhìn Hoàng Tá xuất ra liền cũng kinh ngạc: không nghĩ ngươi có thể dẫn khí đến mức điêu luyện như vậy!", liền không nói gì nhiều một đạo khí màu Xanh cũng là bắt đầu tụ lại tại chuôi bích ngọc kiếm, đạo khí màu xanh bắt đầu dẫn ra lưỡi kiếm hiển nhiên cũng là cường hoá cực hạn