Thánh Cảnh Chi chiến

Phiền toái

Hai ngày sau, mở toang cánh cửa, Hoàng Tá mới híp hai con mắt lại, mỉm cười, hắn trong hai ngày ở quán trọ đã đột phá luyện thể cảnh tầng 9.

"Liền muốn đột phá lên linh nguyên cảnh a!"

Hài lòng Hoàng Tá cười cười, đột phá linh nguyên cảnh, cơ thể do được tôi luyện cường hãn và cứng rắn, về sau đột phá linh nguyên cảnh cơ thể bắt đầu nảy sinh ra mầm mống nguyên lực ở đan điền, mà từ đó do hấp thu được thiên địa nguyên lực chuyển vào đan điền nuôi dưỡng mầm mống.


"Mà muốn nảy sinh mầm mống nguyên lực đích chính xác là phải cần một đạo châm ngòi!!"


Hoàng Tá mới nhíu mày lại,:" liền cái đạo châm ngòi này phải trải qua chiến đấu mới phát sinh được!"


"nhưng trước hết cứ phải về nhà đã, đi hai ngày chắc Hoành Thanh về với Phụ thân nàng rồi"


Chả suy nghĩ gì thêm Hoàng Tá mới bắt xe ngựa về.

Rừng thâm

Là một cánh rừng nằm giữa Hoành Gia với Trấn Thành, lúc này xe ngựa đang chở Hoàng Tá với ba người khác, trong lúc hỏi thăm mới biết người mặc áo xanh tên Trương Lâm, người nữ tử áo hồng tên Vương Trúc, người còn lại là Vương viêm, hai người Vương Viêm và Vương trúc đang trên đường từ Trấn Thành về Vương Gia.


"Hý hý hý!!!"


"Có chuyện gì??"


Hoàng Tá mới nhíu mày lại hỏi,. Người chủ xe hét lớn:" gặp cướp rồi!"

"Bao nhiêu tên?" Hoàng Tá âm trầm hỏi,"khoảng 10 tên!!" Chủ xe nói vội vẻ mặt ngưng trọng,"làm sao đây?!!" Cái kia Vương Trúc hoảng hốt, một bên Vương Viêm liên tục trấn tĩnh Vương trúc.

Âm trầm Hoàng Tá khởi động khí quét qua bên ngoài, ngưng trọng vẻ mặt, Hoàng Tá mới đăm chiêu suy nghĩ, lúc này mới liếc qua ba người, quay sang nói với ba người


"Liền bọn chúng có 4 cái luyện thể tầng 8,5 cái tầng 9 và một cái linh cảnh, trên xe các vị một vị là tầng 6 hai vị còn lại là tầng 8 thêm chủ xe là tầng 7 thì chúng tá thua hoàn toàn..!!"


"Nhưng...!"


"Nhưng gì?" cả bốn người ngưng trọng vẻ mặt, quay sang hỏi Hoàng Tá

"Nếu có một người ngăn cản bọn chúng lại và xe ngựa phải chạy hết tốc lực mới thoát!"


"Người ngăn bọn chúng lại đồng nghĩa với chết!"


Sắc mặt Vương Trúc và Vương Viêm lúc này kịch liệt ko quắp, còn cái kia Trương Lâm thì âm trầm, nhưng hiển nhiên rất hỗn loạn trong lòng


"Mau giao hết đồ đạc kim tệ bảo vật ra đây, bổn vương còn có thể tha cho cái tính mạng rác rưởi của bọn ngươi!!!"


Năm người đang nhìn nhau, thì cái kia lão đại bọn cướp lên tiếng quát chói tai, hắn tựa là Lôi Mặc, cưỡi trên lưng một con mãnh hổ, trên tay cầm một đại rìu, khuôn mặt giữ tợn có một vết sẹo sâu kéo dài bên hai má, hiển nhiên hắn từng giao chiến với quân đội Trấn Thành không ít lần, từng bổ đôi một vị võ cảnh cường giả mà tai tiếng vang vọng!


"Hiển nhiên không nghĩ là gặp được Lôi Mặc vương sơn!!"


Cái kia chủ xe, lúc này mới xuống xe, vội chạy lại ôm quyền hướng Lôi Mặc cười cười nói

Hàn quang khởi động, Lôi Mặc nhìn cái kia đang run sợ chủ xe, liền nghiến răng nói


"Không nghĩ ta nổi danh thế, ngay cả một con chuột cũng biết tự của bổn vương sao??"


Dữ tợn khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào cái kia chủ xe đang run rẩy sát ý nổi lên, liền một tay vung lên đại rìu gân xanh nổi lên hướng tới cái kia chủ xe đang run rẩy mà một rìu bổ xuống


"Dừng tay!!"


Một tiếng nói vang lên hướng trong xe mà vang ra, bọn tay chân của Lôi Mặc cũng ồ lên kinh ngạc, hiển nhiên theo chân Lôi Mặc lâu, không một ai dám lớn tiếng như vậy với Lôi Mặc cả, cái kia Lôi Mặc cũng giật mình nhất thời đại rìu bị gân xanh tay cầm mà kìm lại, sát ý dâng lên hàn quang quăng về hướng chiếc xe ngựa.


"Làm con rùa rụt đầu lớn tiếng, chi bằng lăn ra đây để bổn vương xem mặt lớn!"


Khuôn mặt dữ tợn,Lôi Mặc cười lạnh nhe hàn răng mà lạnh cả người, liền nguyên lực phát ra gào thét hướng theo xe ngựa Oanh bạo đánh tới một chưởng


Oanh!


Chưởng lực gần đến xe ngựa, thì bị một quyền khí chấn vỡ chống đối, xung kích bạo phát tản ra mù mịt đất bụi bị chấn bay


"Khí?!"


Lôi Mặc thoáng chút kinh ngạc, dữ tợn khuôn mặt bắt đầu cười, nụ cười đậm sát ý rét lạnh, liền vung tau một cái, kình phong bạo phát oanh tới xe ngựa


"Liền giả thần giả quỷ chi bằng ra đây a..!"


Oanh!


Cỗ xe ngựa, liền bị kình phong gào thét chấn bay đi, để ra hiện lên bốn đạo ảnh, trong đó có một đạo ảnh vừa mới xuất ra quyền khí vẻ mặt ngưng trọng nhìn Lôi Mặc, hiển nhiên là Hoàng Tá, lúc này do chống đỡ một chưởng lực của Lôi Mặc mà một tia máu xuất hiện ở khoé miệng.


"Một tên tiểu gia hoả??!"


Lôi Mặc âm trầm nhìn Hoàng Tá, cái này Lôi Mặc từng nổi uy danh, liền do chém giết một tên võ cảnh cường giả, nay một chưởng sử dụng nguyên lực lại bị một tên tiểu tử chống đỡ, "cái này mà để thiên hạ biết ta còn mặt mũi nữa a!?"


Nhìn qua đám tay chân của hắn, Lôi Mặc lạnh lùng nhổ ra một chữ:"giết!"


Đám tay chân nghe được liền cười dữ tợn! Liền vung đao kiếm lên sát ý sát phạt lao thẳng vào bốn người Hoàng Tá!


"Chết tiệt!"


Mắng một câu, Hoàng Tá liền quay lại nói với ba người,:"tôi dữ chân bọn chúng, liền thắng ngựa phi hết tốc lực!"


Lúc này cả ba người nghe được liền sắc mặt hỗn loạn mà nhìn nhau,ở một bên Trương Lâm nhìn nhìn, liền một thủ chưởng nắm vai của Hoàng Tá nói:"bọn chúng đông liền hai người ngăn lại a!"


Hơi hơi ngạc nhiên liền nhìn thấy Trương Lâm đã bước lên thủ thế, Hoàng Tá liền cười khoé lên, lúc này hắn lạnh lùng quát


"Đi mau!!"


Vương Trúc, Vương Viêm lúc này nhìn nhau liền trịnh trọng ôm quyền hướng Hoàng Tá hai người, rồi một mực lên xe ngựa chạy thoát


"Liền muốn đi trước mặt bổn vương??"


Cười lạnh, Lôi Mặc thủ chưởng run lên nguyên lực bạo phát xung quanh rồi đỏ thẩm tia hào quang mà ngưng tụ lại tạo thành một quả cầu, đưa tay lên hướng hai cái kia Vương Viêm, Vương Trúc đang bỏ chạy, mà một quả cầu từ thủ chưởng của Lôi Mặc oanh ra


Oanh!


Quả cầu bay được một đoạn liền bị một đạo khí xung kích phá giải, hiển nhiên là do Hoàng Tá dẫn động,


"Liền muốn hai người đó chạy hướng tới phải bước qua ta!!!"


Lạnh lùng âm vang từ Hoàng Tá mà truyền đi, Lôi Mặc cười lạnh:" có khí phách!!",đám tay chân liền Lôi Mặc liền gào lên xông thẳng Hướng Hoàng Tá với Trương Lâm.


Trương Lâm bước một bước lên,cái kia hai thủ chưởng gân xanh nổi lên cầm chặt thanh kiếm, khuôn mặt cũng ngưng trọng mà mồ hôi bắt đầu lấm tấm chảy xuống,Hoàng Tá thủ chưởng run lên từng đạo khí bắt đầu dâng lên hoá lưỡi cung sắc bén khí, hướng tới đám tay chân mà chuẩn bị chém tới



*(thủ chưởng= tay)