Chương 67: Đại Cẩu Tử.
Kỷ Thanh Vũ biến sắc mấy lần, hàn quang lóe lên, hai đấm nắm chặt, nhịn không được bước lên phía trước một bước.
Nhạc Trọng cũng bước lên trước một bước, ngăn trước người Kỷ Thanh Vũ, mở miệng nói:
- Chậm đã!
Trần Tứ quay đầu nhìn qua Nhạc Trọng, sắc mặt trầm xuống nói:
- Nhạc Trọng, đây là chuyện trong Trường Quang Thôn chúng ta. Anh muốn xen vào?
Bảy tên phần tử vũ trang bên cạnh Trần Tứ cầm súng, nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đi lên thì đám phần tử vũ trang sau lưng cũng khẩn trương lên, lui về phía sau vài bước như lâm đại địch nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng dũng mãnh gan dạ đã truyền bá trong đám người rồi, những phần tử vũ trang vô cùng kiêng kỵ với Nhạc Trọng. Nhưng mà cả đám chỉ đang khắc chế mà thôi, không có đem họng súng nhắm vào Nhạc Trọng.
Nữ hài bên người của Nhạc Trọng lúc này vô cùng sợ hãi, nếu là như hai bên có xung đột, các nàng chỉ sợ không có bao nhiêu người có thể sống sót.
Nhạc Trọng vung tay lên, đem một cây súng ngắn 54 và sáu viên đạn ném cho Trần Tứ.
- Tôi không có can thiệp vào chuyện của Trường Quang Thôn các người. Tôi chỉ muốn làm giao dịch với các anh thôi. Nữ nhân này tôi mua, xem có đủ không?
Trần Tứ cầm lấy cây súng ngắn 54 vuốt vuốt một hồi, phất phất tay nói:
- Đủ! Đủ! Thả người!
Thế lực của Vương Quang Hổ không thiếu người, thế nhưng mà súng ống đạn dược lại rất thiếu. Cả thế lực có súng ống không quá năm mươi người, một cây súng ngắn 54 giá trị xa xỉ. Dùng để đổi nữ nhân vô dụng không thể làm gì là quá lời rồi.
Có được cây súng ngắn 54, Trần Tứ đủ để hiến cho Vương Quang Hổ, còn có thể đạt được chút ít vật tư ban thưởng.
Hai phần tử vũ trang này buông tay ra, thả nữ nhân bị thương ra.
- Anh Tử!! Anh Tử!
Đại cẩu tử thoáng cái tiến lên ôm lấy nữ nhân Anh Tử lớn tiếng khóc len.
Trần Tứ đi đến trước người Nhạc Trọng cười hỏi:
- Nhạc Trọng, trong ổ gà của chúng ta có hơn mười nữ nhân. Anh có cần hay không! Hai nữ nhân đổi lấy một khẩu súng ngắn 54, bốn nữ nhân đổi lấy một cây súng tiểu liên 79. Một người hai mươi viên đạn súng ngắn 54, hoặc là 40 viên đạn súng tiểu liên, anh thấy thế nào?
Trong Trường Quang Thôn thì nữ nhân xinh đẹp còn có chút giá trị, nữ nhân bình thường không có bao nhiêu giá trị cả.
Nhạc Trọng trực tiếp cự tuyệt nói:
- Không muốn!
Nhạc Trọng từ trong cục cảnh sát lấy được súng ống đạn dược không nhiều, hắn không có khả năng đem vũ lực quý giá đổi lấy những người vô giá trị.
Trần Tứ cười cười, đi vào trong ổ gà:
- Các ngươi dạo chơi đi, ta đi phát tiết một chút.
- Nơi này không phải căn cứ của chính phủ. Thỉnh ngăn xúc động người của cô lại, bằng không sẽ hại chết rất nhiều nười. Người cô coi trọng có khả năng cũng chết đấy.
Nhạc Trọng đi đến bên người Kỷ Thanh Vũ, cúi đầu tại nhìn qua nàng nói một câu. Một mùi thơm nhàn nhạt từ trên người Kỷ Thanh Vũ truyền vào trong mũi của hắn.
Kỷ Thanh Vũ cắn răng nhìn Nhạc Trọng nói:
- Tôi biết rồi!
Thôn dân đại cẩu tử kéo theo Anh Tử tới trước người Nhạc Trọng quỳ xuống nói:
- Anh Tử, dập đầu cảm tạ Nhạc đại ca đi. Là ngài cứu em đấy!
Đại cẩu tử tuổi mặc dù lớn hơn Nhạc Trọng gần một giáp, nhưng mà bây giờ ai có bản lĩnh người đó làm đại ca. Đại cẩu tử nhìn thấy phần tử vũ trang trong Trường Quang Thôn còn phải kính sợ hắn, hiển nhiên là người có năng lực mạnh mẽ.
Anh Tử thoáng quỳ gối trước người Nhạc Trọng thành tâm thành ý dập đầu:
- Cảm ơn Nhạc đại ca!
Ổ gà trong Trường Quang Thôn với nữ nhân là địa ngục, mỗi một ngày không sai biệt lắm đều có một nữ nhân không chịu nổi tra tấn mà chết đi. Chỗ đó không phải là nơi cho người ở. Anh Tử thành tâm thành ý cảm tạ Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Anh Tử, chỉ thấy nữ nhân này chừng ba mươi tuổi, dáng người bình thường, tướng mạo cũng bình thường, sắc mặt hơi đen, hiển nhiên là con gái nhà nông.
Nhạc Trọng nói:
- Đứng lên đi!
Đại cẩu tử lúc này mới lôi kéo Anh Tử cùng đứng lên.
Nhạc Trọng từ trong túi áo lấy ra một cái bánh quy áp súc đưa cho đại cẩu tử.
- Anh dẫn theo tôi đi dạo thôn này một vòng.
Đại cẩu tử tiếp nhận bánh quy áp súc, trên mặt lập tức cười không ngậm miệng được, không ngớt nói lời cảm tạ:
- Cám ơn đại ca! Cám ơn đại ca! Trường Quang Thôn tôi rất quen thuộc, ta nhất định mang ngài đi dạo thật tốt.
Đem khối bánh quy áp súc này ngâm vào trong nước thành cháo, lại kiếm chút ít rau dại rễ cỏ cũng đủ ột nhà đại cẩu tử ăn hai ngáy.
Lúc này Lộ Văn đi tới, kéo kéo quần áo của Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng ca ca, em cũng đói bụng! Chúng ta đi ăn ít đồ đi.
Bát cháo rau dại kia hoàn toàn không phải cho người ăn, Lộ Văn các nàng đều không ăn cái gì. Đã đói suốt hai bữa.
Nhạc Trọng nói:
- Tốt! Đại cẩu tử, chờ một lát, một lúc sau anh đi ra quảng trường gặp tôi.
Đại cẩu tử liên tục gật đầu, lôi kéo Anh Tử đi vào tron nhà của mình.
- Biết rõ, Nhạc đại ca!
Đường đi trong Trường Quang Thôn khắp nơi đều có người nhìn qua đoàn người Nhạc Trọng, dò xét hộ gia đình vừa tiến vào Trường Quang Thôn này.
Mấy nữ nhân Trương Tâm các nàng ngày hôm qua phát đồ ăn cho hài tử Trường Quang Thôn, rất nhanh có một đám hài tử tụ tập sau lưng Trương Tâm các nàng, lớn tiếng nói:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, van cầu các người cho chúng em chút gì ăn! Chúng em đói!
Trương Tâm có chút chật vật nói ra:
- Không có! Trên người của chị không còn đồ ăn! Thật không có!
Những hài tử Trường Quang Thôn làm sao chịu tin, bọn chúng đều vây quanh Trương Tâm, Lộ Văn mấy nữ hài cầu khẩn không ngừng:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, van cầu các người cho chúng em đồ ăn đi, chúng em đói!
Nhìn thấy những đứa bé này Nhạc Trọng nhướng mày.
Trì Dương đứng bên người Nhạc Trọng trực tiếp móc súng ngắn 54 ra chỉ vào những đứa trẻ kia, quát lạnh nói:
- Cút!
Nhìn thấy Trì Dương hung hãn như thế, cả súng ngắn cũng móc ra, những hài tử Trường Quang Thôn lập tức sợ tới mức tán đi. Bọn chúng không sợ những nữ sinh thiện lương. Nhưng mà những phần tử vũ trang hung tàn thì chúng rất sợ.
Nhìn thấy những đứa bé kia tán đi, trong nội tâm Trương Tâm hơi buông lỏng, nàng nhìn qua Trì Dương nhíu mày và lên tiếng:
- Trì Dương, anh làm sao bậy? Bọn chúng chỉ là hài tử mà thôi, anh hù dọa một chút là được rồi, tại sao phải lấy súng ra làm gì?
Nhạc Trọng nhướng mày, đi lên bạt tai Trương Tâm một cái.
Trương Tâm lúc này bị Nhạc Trọng đánh một cái, nàng bụm mặt lại, gương mặt xinh đẹp của nàng có chút không dám tin nói ra:
- Anh đánh tôi! Anh vậy mà đánh tôi!
- Đúng! Tôi đánh cô đấy! Nếu như không phải cô phát thiện tâm chó má gì đó, chúng ta cũng không bị những đứa bé này dây dưa như vậy. Cô thiện tâm phát vật tư của chúng ta cho chúng cũng không tính, tôi cũng không muốn nói gì cô. Nhưng mà Trì Dương giúp các người giải vây, cô còn nói anh ta như vậy, cô thật sự là cái gì. Cô nên quản tốt cái miệng của cô lại! Tiếp theo tôi còn nghe cô nói như vậy với bạn của tôi thì xin mời cô rời khỏi đoàn đội của chúng tôi!