Chương 66: Màn Thầu
Nhạc Trọng nói ra lời này làm cho các nữ hài vui vẻ, sau đó kế tiếp hắn đánh nát hy vọng của các nàng ngay.
- Nhưng mà trừ tôi, Trì Dương, Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao, Lộ Văn ra thì trong các người chỉ có một nửa còn sống sót mà thôi.
Đúng lúc này ở cửa truyền ra âm thanh tràn ngập cầu khẩn.
- Không nên đánh! Không nên đánh, van cầu anh không nên đánh!
Bị âm thanh kia hấp dẫn, cả đám Nhạc Trọng đi ra bên ngoài.
Ở bên ngoài Trần Tứ đang cầm roi quát một nữ nhân đang ôm mặt co người thành một đoàn nằm trên mặt đất.
Chung quanh Trần Tứ này có năm bảy tên tên phần tử vũ trang và bảy tám nam nhân mặc đồ có dấu vết thức ăn.
Vương Quang Hổ có được súng ống đạn dược cũng không nhiều. Hắn chọn lựa phần tử võ trang có thân thể cường tráng và dám chiến đấu với tang thi. Trong những người sống sót có không ít nam nhân không dám chiến đấu, chỉ có thể đưa đi đào đất tìm rau dại, rễ cỏ làm thức ăn. Bọn họ là nhân vật tầng dưới chót bị thống trị.
Nhạc Trọng nhìn thấy trên thân thể của nữ nhân này có mấy vết roi dài, nói:
- Chuyện gì xảy ra?
- Nhạc Trọng ah!
Trần Tứ đưa roi ột tiểu đệ của hắn, nhìn qua Nhạc Trọng đi tới cười nói:
- Không có gì. Con nhỏ này tay chân không sạch sẽ, trộm một cái màn thầu của chúng ta ăn. Bị huynh đệ bắt được tại chỗ nên đẩy ra đây hành hình, cho những kẻ tay chân không sạch sẽ thấy kết cục của ăn cắp là gì.
Lúc này trên người nữ nhân này đầy vết roi và co rút nằm trên đất, không ngừng đau khổ cầu khẩn, âm thanh cực kỳ thê lương.
Nữ nhân bên người Nhạc Trọng cực kỳ không đành lòng nhìn qua.
Quách Vũ, Vương Lan nhìn qua nữ nhân nằm trên mặt đất, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi. Các nàng không muốn trở thành người đáng thương như vậy.
Trương Tâm đứng bên người Nhạc Trọng không nhịn được nói ra một câu:
- Chẳng qua là một màn thầu, có cần phải như vậy không?
Trần Tứ nhíu mày lại, nhìn qua Trương Tâm hung ác nói ra:
- Chỗ nam nhân chúng ta nói chuyện, nữ nhân các ngươi xen vào làm gì, muốn bị đánh à?
Sát khí trên người Trần Tứ rất nặng, Trương Tâm bị hắn làm giật mình, vội vàng lui về phía sau vài bước, không dám nói thêm cái gì nữa.
Trần Tứ nhìn qua Nhạc Trọng, hướng truyền thụ kinh nghiệm dạy dỗ nữ nhân:
- Nhạc Trọng, thân thủ của anh rất tốt. Nhưng mà bổn sự dạy dỗ nữ nhân hơi kém đấy. Bây giờ là thế đạo gì rồi? Nữ nhân chính là cần phải đánh. Đánh cho các nàng thành thành thật thật dễ bảo. Bằng không chúng ta đi ra ngoài đánh sống đánh chết tìm kiếm vật tư, các nàng còn ở trong nhà lải nhải, nhìn thấy là tâm phiền. Trong đám nữ nhân của lão tử có một làm đổng sự trưởng lúc trước. Thời điểm lão tử cần thì không muốn, lải nhải quở trách lão tử, rất là cao ngạo đấy, bị lão tử đánh mấy lần và bỏ đói, hiện tại cũng thành thành thật thật dễ sai bảo như con chó.
Nghe Trần Tứ truyền kinh nghiệm dạy dỗ nữ nhân cho Nhạc Trọng thì những nữ nhân bên người Nhạc Trọng trừ Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao, Lộ Văn ra, sắc mặt đồng loạt khó coi.
Trong đoàn đội này, vũ lực của Nhạc Trọng vô cùng inh, Trì Dương cũng là bạn bè của Nhạc Trọng, nếu như hắn thật sự biến thành Trần Tứ này,cơ hồ không có nữ nhân nào có thể ngăn cản hắn xâm phạm. Trong thế giới trật tự đã sụp đổ này, các nàng đúng là không biết Nhạc Trọng sẽ biến thành cái dạng gì.
Những nữ hài này trong lúc tận thế vẫn được Nhạc Trọng bảo hộ, tuy các nàng biết trong thế giới này phải được cường giả bảo hộ mới sống được. Tuy nhiên không ngờ bên ngoài lại trở nên đáng sợ như vậy, những hắc ám trong lòng của những nhân loại này không ngờ đã bộc lộ ra bên ngoài rất rõ ràng.
Chỉ có Kỷ Thanh Vũ, Trần Dao là hai nữ hài lúc trước cùng Nhạc Trọng chiến đấu là không có cảm giác ngoài ý muốn, các nàng trước kia ở trong thành phố Lôi Giang gặp được đám côn đồ kia, biết rõ trong tận thế tư tưởng không ít người cũng bắt đầu vặn vẹo, điên cuồng, biến thái.
Nhạc Trọng trầm mặc cũng không có đánh gãy sự Trần Tứ hào hứng.
- Đưa nó vào trong ổ gà!
- Đúng rồi, đưa vào trong ổ gà!
Một phần tử vũ trang quất mệt mỏi, lúc này mới dừng tay. Đám phần tử vũ trang bên cạnh hét lên.
Nữ nhân ở trong Trường Quang Thôn này được chia ra làm năm loại. Loại thứ nhất chính là trẻ tuổi xinh đẹp nhất đều bốn đại thủ lĩnh chia cắt, với tư cách một mình hưởng dụng. Loại thứ hai là phần tử vũ trang có được nữ nhân của mình, nếu như lập nhiều đại công, còn có thể được Vương Quang Hổ ban thưởng nữ nhân, những nữ nhân này là tư sản của phần tử vũ trang, cho dù thủ lĩnh cũng không thể dùng loạn. Loại thứ ba chính là nữ nhân ở Trường Quang Thôn giao nạp rau dại, tôm cá tươi, nuôi gà, chăn heo. Những nữ nhân này sẽ nhận được lương thực mốc meo để sinh tồn. Phần tử vũ trang cũng không được dễ dàng động vào nữ nhân này. Loại thứ tư chính là lão bà của thôn dân ở Trường Quang Thôn, Vương Quang Hổ và phần tử vũ trang cũng không dễ dàng đụng vào được, nhưng mà thôn dân Trường Quang Thôn mỗi ngày nhất định phải giao nạp rau dại, cỏ xanh với tư cách thuế má. Loại thứ năm chính là nữ nhân trong ổ gà, tất cả phần tử võ trang đều có thể tùy ý lăng nhục, địa vị thấp nhất.
Đúng lúc này một gã nam tử chừng ba mươi tuổi xông vào trong đám người, thoáng cái quỳ xuống trước mặt đám phần tử vũ trang, không ngừng dập đầu với mọi người:
- Không nên! Không nên! Các vị đại gia, van cầu các người thương xót! Không nên đem vợ tôi đưa vào ổ gà! Tôi ở chỗ này quỳ dập đầu với các vị! Vợ tôi cực đói mới phải làm như vậy! Van cầu các người buông tha cho vợ của tôi đi!
Hàn quang trong mắt Trần Tứ lóe lên, đi đến trong đám người, một cước đạp tên nam nhan chừng ba mươi tuổi trên áo có màu sắc thức ăn, lạnh như băng nói ra:
- Người trộm đồ vật, nữ đưa vào gà ổ! Nam chém mất hai tay đuổi ra khỏi thôn. Đây là quy củ do Hổ ca định ra. Không có quy củ sao thành được vuông tròn. Đại cẩu tử, cho dù ngươi dập đầu nát đầu cũng không thể thay đổi được.
Đại cẩu tử quỳ bò cuống quít dập đầu trước người Trần Tứ, dập đầu tới chảy máu tươi, đau khổ cầu khẩn nói:
- Tứ ca! Tứ gia gia, van cầu ngài, xin thương xót! Không nên đem vợ tôi đưa vào trong ổ gà! Tôi cam đoan, nàng không dám. Nàng cũng không dám nữa. Cầu ngài!
Trần Tứ trực tiếp cầm lấy súng trường 81 trong tay chỉ vào đầu của đại cẩu tử, hung dữ nói ra:
- Cút! Hoặc là chết!
Nữ nhân vô cùng suy yếu trên mặt đất vô lực nói ra:
- Cẩu tử... Anh đi mau!
Phần tử vũ trang trong Trường Quang Thôn đều là nhân vật hung ác, chẳng những dám chém giết tang thi, giết người cũng không có nương tay. Những ai trong Trường Quang Thôn phạm tội đều có khả năng bị xử bắn.
Đại cẩu tử quỳ trên mặt đất, lên tiếng khóc lớn:
- Anh Tử... Anh thật sự xin lỗi em! Anh Tử...
Trần Tứ lạnh lùng nói:
- Kéo đi!
Hai tên phần tử vũ trang lập tức kéo nữ nhân đang co rút trên mặt đất đi.