Chương 70: Phát Cháo Miễn Phí.
- Chờ một chút!
Đúng lúc này ở ngoài cửa có âm thanh truyền tới, Nhạc Trọng bước đi vào.
Nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới, sắc mặt Hứa Nguy đại biến, thoáng cái cầm chặt súng trường 81 trong tay, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, anh muốn làm gì?
San San trong ngực Lý Huyên đưa mắt nhìn qua người của Nhạc Trọng.
Lời nói của Nhạc Trọng băng hàn, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguy, mỗi chữ mỗi câu hỏi:
- Anh lại muốn làm gì?
Hứa Nguy bị khí thế của Nhạc Trọng chấn nhiếp, lui ra phía sau hai bước, đợi tới khi lòng dũng cảm tăng thêm thì hắn mói nói tiếp:
- Tôi đang giao dịch với các nàng, dùng hai cái bánh bao đổi lấy chơi cả hai cả ngày. Tôi và các nàng giao dịch là tự do, cho dù náo tới chỗ Hổ ca tôi cũng không sợ.
Lộ Văn đứng bên người Nhạc Trọng không nhịn được mắng một tiếng:
- Vô sỉ!
Nữ hài khác không nghĩ tới Hứa Nguy cũng dám quang minh chính đại nói ra những lời như thế này.
Sắc mặt Trì Dương lúc này nhìn Nhạc Trọng, trong mắt sát khí hiện ra.
Nhạc Trọng nhìn qua Trì Dương lắc đầu, bây giờ không phải là thời điểm trở mặt với Vương Quang Hổ. Một khi động thủ thì cục diện của song phương là ngươi sống ta chết.
Nhạc Trọng từ trong túi áo móc ra hai cái bánh quy áp súc, nhìn qua mẹ con Lý Huyên lãnh đạm nói ra:
- Đây là hai cái bánh quy áp súc. Tôi dùng hai cái này mua hai người! Sau khi đi theo tôi thì tôi sẽ giúp các nàng sống sót, cũng không sợ chết đói. Nguyện ý thì lấy, không thì thôi.
Lý Huyên vội vàng bước lên tiếp nhận hai cái bánh quy áp súc của Nhạc Trọng, xem như bán mình và con gái cho Nhạc Trọng:
- Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý!
Lý Huyên trước tận thế là cường nhân giỏi giang và kinh nghiệm phong phú, nàng nhìn thấy nhiều nữ hài xinh đẹp đi sau lưng Nhạc Trọng thế kia, bộ dáng dường như không có ăn chút khổ nào, đã biết rõ Nhạc Trọng tối thiểu nhất trong tận thế còn giữ được một tia tính người.
Nhìn qua con vịt trong nồi lại bay mất, trong mắt Hứa Nguy hiện ra một tia oán độc, thấy bên người Nhạc Trọng có bạch cốt đang đứng, sau khi ném một câu ngoan thoại rồi rời đi.
- Nhạc Trọng mày lợi hại, tao nhớ kỹ!
Hứa Nguy vừa đi thì cái miệng nhỏ nhắn của San San cắn vào cái bánh quy. Nàng tuổi còn nhỏ cũng đã biết rõ lương thực đạt được rất gian nan, tuy đã đói tới cực điểm, cũng không có thoáng cái ăn xon cái bánh quy áp súc.
Trâu San San dùng bàn tay nhỏ bé đặt bên dưới khối bánh quy áp súc xuông, vừa ăn vừa duỗi bàn tay hứng lấy vụn rơi lả tả, vừa đáng yêu lại đáng thương.
Ở trong thôn này cũng có chút người không có đi ra ngoài, mấy tiểu hài tử nhìn qua Trâu San San đang ăn bánh quy, trong mắt hiện ra ánh mắt vô cùng hâm mộ.
Nhạc Trọng đi vào một gian phòng trước kia là một kho hàng, trong nhà kho lớn này có âm thanh nữ nhân rên rỉ, thút thít nỉ non cùng âm thanh nam nhân hứng phấn chửi bậy.
Nghe được những âm thanh này Quách Vũ, Vương Lan hai nữ hiện ra thần sắc hoảng sợ.
Đại cẩu tử nhìn qua ổ gà này, hắn lại mím môi nhìn qua Nhạc Trọng giải thích:
- Chỗ đó là ổ gà! Nữ nhân chỗ đó chỉ cần là thủ hạ của Hổ ca đều có thể tùy tiện chơi.
Nhạc Trọng trực tiếp quay đầu nhìn qua nơi khác. Lực lượng của hắn có hạn, bảo vệ người mình đã cố hết sức. Trong lúc này chuyện gì xảy ra hắn cũng không biết. Hắn sợ xảy ra chuyện gì thì khó mà trở tay kịp.
Nhạc Trọng đi đến cuối thôn, chỉ vào một con sông đang chảy vào mương rãnh, nói:
- Đại cẩu tử! Bên kia không phải có sông sao? Vì sao các người không bắt cá tôm trong đó.
Trong sông nhỏ còn có cá có tôm, chỉ cần thôn dân động chút đầu óc thì tìm chút cá tôm là không thành vấn đề, như vậy mọi người sẽ có đồ ăn, chẳng phải cũng đỡ đói bụng sao?
Đại cẩu tử cười khổ một tiếng nói:
- Nhạc đại ca, chuyện này cũng có người nghĩ tới rồi. Nhưng mà trong sông sau khi có tang thi xuất hiện, có hơn mười đầu cự mãng, một khi có người tiếp cận nhánh sông đó thì chúng sẽ lên bờ ăn người. Đã có mười mấy người rơi vào trong miệng của cự mãng rồi. Đến bây giờ nếu như không phải thật sự sống không nổi, không ai dám tiếp cận cái hồ đó. Bọn người Hổ ca cũng từng chém giết cự mãng rồi, chết bốn người, sau đó bọn họ cũng buông tha chuyện vây giết mười con cự mãng.
Nhạc Trọng hỏi:
- Vậy các người lấy nước thế nào?
Đại cẩu tử giải thích nói:
- Bên cạnh nhánh sông này có nhiều khu nước cạn, chúng ta lấy nước từ chỗ nước cạn mà dùng. Những chỗ nước cạn này cũng có tôm cá nhỏ, nhưng mà không ai dám xuống bắt cả, mỗi một lần đi múc nước đều là chạy. Không dám ở lâu.
Nhạc Trọng nhìn qua nhánh sông kia, suy nghĩ một hồi thì quay người trở vào trong thôn. Mục tiêu hiện tại của hắn là lấy súng và đạn dược trong kho đạn, sau đó mang những nữ sinh Trương Lệ này đưa đến căn cứ người sống sót ở thành phố Lũng Hãi tìm người thân, không muốn lại phức tạp.
- Trương Lệ, cô dẫn theo người đi nấu cháo đi, nhớ rõ phải đổ nhiễu nước đấy.
Trở lại bên cạnh xe Đông Phong kilocalo, Nhạc Trọng nhìn qua Trương Lệ nói ra.
Nói xong Nhạc Trọng nhìn qua đại cẩu tử nói ra:
- Đại cẩu tử, anh đi thông tri người trong thôn, tiểu hài tử từ mười sáu trở xuống có thể đi tới chỗ của tôi lĩnh cháo loãng. Đàn ông và phụ nữ mỗi ngày có thể tới lĩnh cháo loãng một lần. Nhớ rõ bảo bọn họ mang theo chén tới.
Đại cẩu tử nghe vậy thì sững sờ, sau đó trên mặt hiện ra thần sắc vui mừng nhìn Nhạc Trọng không ngừng nói lời cảm tạ:
- Cảm ơn! Nhạc đại ca!! Cám ơn! Tôi thay mặt thôn dân cảm tạ ngài. Ngài đúng là người tốt.
Nói xong đại cẩu tử lại phóng nhanh vào trong thôn.
Nhạc Trọng quyết định thì người trong đoàn xe không có ý kiến gì cả, bọn họ cùng đi tới nhìn thấy hài tử trong thôn quá đáng thương, so với tránh né chiến loạn chết nơi tha hương còn đáng thương hơn.
Giống như một cơn gió, rất nhanh bọn họ trong thôn chạy nhanh như gió tới nơi này.
Trì Dương nhìn những hài tử kia lãnh đạm nói:
- Xếp thành hàng! Không xếp hàng thì ra khỏi đoàn người, không được lĩnh cháo! Mỗi người chỉ lĩnh được một chén, không thể lĩnh nhiều. Nếu như lĩnh nhiều lần một khi bị phát hiện thì tiếp theo đứng có tới đây.
Nghe Trì Dương nói thì những hài tử kia nhanh chóng xếp hàng, chỉnh tề không ai dám chen lấn hay nháo. Mỗi người đi tới chỗ Trương Lệ lĩnh một chén cháo hoa, đều cẩn thận từng li từng tí uống cạn. Thế đạo tàn khốc cho nên mỗi một hạt gạo đều vô cùng quý giá.
- Mụ mụ, uống đi!
Một tiểu hài tử chừng mười ba mười bốn tuổi một đường chạy chậm trở về trước một phụ nữ chừng ba mươi thiếu đói vàng vọt, đem chén cháo hoa cho phụ nữu này uống.
- Tiểu Lỗi cũng uống!
Vành mắt phụ nữ đỏ lên, ôm lấy đứa con hiểu chuyện của mình, cẩn thận uống một ngụm, nước mắt lả chả.
Cảnh này làm người thấy cảm động.