Chương 192: Viện binh.
- Bộ đội thật hung hãn, đúng là nhờ có bộ đội như vậy mà hắn thu phục được hai cái trấn.
Viêm Vương Cố Chi Hành nhìn qua Nhạc Trọng thống soái hai tiểu đội cận chiến số một số hai điên cuồn chém giết tang thi thì chấn động mạnh mẽ.
Nếu bàn về thực lực thì Viêm Vương Cố Chi Hành vượt qua bất cư sbooj hạ nào của Nhạc Trọng, nhưng mà hắn chỉ là người cô đơn, dưới trướng của hắn có sáu người cường hóa, nhưng mà sáu người cường hóa này là do hắn chộp tang thi tới cho bọn họ chém giết. Những người cường hóa được hắn bồi dưỡng như đóa hoa trong nhà kính so với bộ hạ thân kinh bách chiến của Nhạc Trọng thì cách biệt một trời một vực, căn bản không cần so sánh.
Nhìn thấy Nhạc Trọng bưu hãn như thế, năm đầu kẻ săn thú trong nhà giân có bốn con không nhịn được lao ra, dùng đầu lưỡi bắn về phía Nhạc Trọng.
Bốn cái đầu lưỡi bén nhọn bắn thẳng về phía Nhạc Trọng bên này.
Thân hình bạch cốt lóe lên, ngăn cản trước người của Nhạc Trọng, bốn cái đầu lưỡi đâm lên ngời của nó và rút lại.
Nhạc Trọng nhìn qua bốn kẻ săn thú kia, giơ gai độc lên bắn hai phát.
Hai phát gai độc tinh chuẩn bắn xuyên qua đầu của hai con kẻ săn thú.
Bạch cốt nhìn qua hai con kẻ săn thú còn sót lại, linh hồn ma hỏa trong mắt của hắn bén nhọn và huy động búa lên chém giết hai con này, máu tươi, óc bay ra bốn phía.
Thừa dịp Nhạc Trọng công kích hai con kẻ săn thú kia, hai đầu S2 như ảnh tùy hình hiện ra trước người của Nhạc Trọng, một trảo chộp lên thân thể của Nhạc Trọng
Bên ngoài thân thể Nhạc Trọng mặc một bộ áo khoác, bên trong mặc áo da rắn nước, bên trong còn mặc một bộ áo da chuột vương, bên trong da chuột vương là áo phòng hộ cấp ba, dưới phòng hộ trùng điệp như vậy cho dù đại lượng viện đạn bắn tới cũng không sợ, nói gì là công kích của S2.
Nhạc Trọng mặc cho S2 chộp vào trên người hắn, hắn trở tay một đao trực tiếp chặt bỏ đầu của hai con S2, hai luồng linh quang chui vào trong thân thể của hắn.
Không có kẻ săn thú kiềm chế, Nhạc Trọng dẫn hai tiểu đội cận chiến xung phong liều chết, ngạnh sanh sanh dẫn theo người giết lên tường thành, đem tang thi chặn đường giết sạch sẽ.
- Thật là lợi hại!
Lôi Thắng nhìn thấy Nhạc Trọng dẫn đầu hai tiểu đội cường hóa chém giết tang thi xông lên tường thành, trong mắt dị quang chớp động, một tia sát ý hiện ra. Quan hệ với Nhạc Trọng hiện giờ chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nhạc Trọng càng lợi hại thì uy hiếp với bọn họ càng lớn.
Sát ý trong lòng Lôi Thắng vừa mới hiện ra, một tia sát ý mãnh liệt bên cạnh cũng ập tới. Trong lòng của hắn nhất thời cả kinh, nhịn không được nhìn qua Trình Ngọc bên cạnh. Chỉ thấy Trình Ngọc dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn qua hắn, nếu như hắn có dị động nào thì sẽ chết trước tiên.
- Lên thành!
Lôi Thắng tâm niệm thay đổi thật nhanh và bỏ sát ý trong đầu, cũng ra lệnh cho người của mình.
Hiện tại cũng không phải là thời điểm trở mặt với Nhạc Trọng, Lôi Thắng tuy ương ngạnh hung hăng càn quấy, thực sự tinh tường điểm này. Nếu thành phá thì Lôi Thắng cũng không sống được.
Một trăm danh thủ cầm Đại Khảm Đao cùng áp giải chiến sĩ mang súng máy đi lên tường thành.
Người cường hóa chết tổn thương thảm trọng, Lôi Thắng binh lực không đủ, cũng chỉ có thể sử dụng đám ngươi sống sót tân binh này đi lên chiến đấu mà thôi.
Mọi người vừa tiến lên thì một con kẻ săn thú từ trong phòng lao ra ngoài, tốc độ toàn bộ triển khai, giống như mũi tên nhào vào trong nội thành.
Kẻ săn thú này vừa hiện ra, mọi người kinh hãi, lập tức giơ súng lên bắn phá điên cuồng.
Chỉ thấy con kẻ săn thú này xuất hiện quá mức đột ngột, hơn nữa không có một tia chiến ý, vô số viên đạn đều bắn hụt, chỉ có rải rác mấy viên đạn bắn vào người của kẻ săn thú.
Thân hình kẻ săn thú chớp động, nhảy lên xuống mấy cái đi vào trong nội thành.
- Anh không đi đuổi theo nó?
Lôi Thắng nhìn qua kẻ săn thú, nhìn qua Trình Ngọc bên cạnh hắn và hỏi. Hắn có thể cảm giác được thực lực của Trình Ngọc bên người cũng là người cường hóa cường đại.
Trình Ngọc xuất thân sát thủ đỉnh cấp, tinh thông các loại kỹ năng chiến đấu, gia nhập đội ngũ của Nhạc Trọng và trải qua vô số lần chiến đấu, lúc này đã là người cường hóa cấp 13, chống lại kẻ săn thú cũng có lực chiến một trận.
Trình Ngọc lạnh lùng nói:
- Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh. Chuyện khác tôi không quản.
- Không tốt, đó là đặc khu!
Lôi Thắng nhìn qua phương hướng tiến lên của kẻ săn thú, nhướng mày, sắc mặt hơi đổi, đi nhanh về phía tường thành.
Trên tường thành, Nhạc Trọng đã dẫn đầu hai tiểu đội chém giết sạch sẽ đám tang thi, khắp nơi đều là thi thể không đầu của tang thi, bản thân của hắn đã chém giết đại lượng tang thi tăng lên cấp 34, hắn còn dựa theo lệ cũ cường hóa một điểm thể lực và một điểm nhanh nhẹn.
Những tang thi trên tường thành chưa bị chết và đứt thân thể thì những chiến sĩ này bổ thêm một đao vào đầu, nhìn thấy thi thể tan nát thì tân binh đại bộ phận sắc mặt đại biến, không ít người thậm chí nôn mửa liên tu, cũng có không ít người thậm chí sợ hãi rơi đao trên đất. Bọn họ chưa từng thấy qua một màn tàn khốc như vậy.
Lôi Thành bước nhanh đi đến trước người của Nhạc Trọng và hơi lo lắng nói ra.
- Nhạc Trọng, có một đầu kẻ săn thú xông vào đặc khu, xin anh giải quyết nó!
Nhạc Trọng nhướng mày nói:
- Kẻ săn thú? Chuyện lúc nào?
Kẻ săn thú có thể lây virus đấy, hơn nữa nó thực lực cường hoành, một khi nó tiến vào trong đám người sẽ là tai nạn.
Lôi Thành cười khổ một tiếng nói:
- Ngay vừa rồi, súc sinh này thật sự giảo hoạt, vậy mà từ trên nóc phòng lao đi.
Nhạc Trọng nhìn Lôi Thành và trầm giọng ra lệnh:
- Tiếu Minh, anh mang tiểu đội thứ hai đóng ở đây. Trình Ngọc, anh phải bảo hộ an toàn cho Lôi Thành. Tiểu đội thứ nhất toàn thể quay lại cửa đông, có chuyện gì thì báo cáo với tôi.
Lần này tang thi điều động đại bộ phận tang thi tiến hóa tấn công, trong thời gian ngắn có lẽ vô lực uy hiếp cửa tây.
Lôi Thành trông mà thèm nhìn qua hai tiểu đội tinh nhuệ dưới trướng của Nhạc Trọng, hắn còn muốn mở miệng đòi hỏi Nhạc Trọng quyền chỉ huy tiểu đội này, Nhạc Trọng nhanh chóng nhảy xuống tường thành.
Nhạc Trọng lái xe đi thẳng tới đặc khu, chỉ thấy hai tên chiến sĩ cầm sung thủ ở cửa đặc khu trái tim bị móc ra, hiển nhiên là bị kẻ săn thú tiêu diệt rồi.
Lúc này đặc khu không còn là thế ngoại đào viên cho đám người quý tộc nữa, đại lượng nam tử ăn mặc chỉnh tề săc mặt tái nhợt chạy ra khỏi đặc khu.
Trong lúc bối rối những nam nữ già trẻ giẫm đạp lên nhau, chết tổn thương thảm trọng. Đồng thời đại lượng người lách ra khỏi lối vào đặc khu nhỏ hẹp, phá hỏng cửa vào của đặc khu.
Vì có thể tranh đoạt vị trí chạy trốn, những nam nhân thân thể cường tráng vung nắm quyền đánh người chung quanh té ngã chỉ vì để mình bỏ chạy.
Rất nhiều tiểu hài tử, nữ nhân đều bị đẩy té trên mặt đất, tiếng khóc tiếng la vang lên, tràng diện đúng là hỗn loạn tới cực điểm.
- Đáng chết!
Nhạc Trọng nhìn qua đám người hỗn loạn này, khẽ chau mày, tiếp tục như vậy thì người trong đặc khu giẫm đạp nhau chết còn nhiều hơn cả kẻ săn thú.
Không có chút do dự, Nhạc Trọng lập tức phát động Khủng Cụ Thuật, một cổ tinh thần uy áp hiện ra chung quanh người của hắn, hắn nhanh chóng vọt tới đám người và hét lên:
- Đều an tĩnh rời khỏi nơi này cho tôi.
Tinh thần uy áp khổng lồ rơi vào trong đám người, những người kia bị Khủng Cụ Thuật của Nhạc Trọng ảnh hưởng, trong nội tâm cảm thấy sợ hãi Nhạc Trọng còn vượt xa kẻ săn thú, đều thành thành thật thật dựa theo lời của Nhạc Trọng mà đi ra ngoài.