Chương 197: Thi triều tạm lui. (2)
- Con chuẩn bị sắn sàng chưa?
Lôi Thắng nhướng mày nói:
- Cha, thật sự phải làm như vậy sao? Hiện tại chúng ta có lẽ còn chịu được a.
Lôi Thành nhíu mày lên, chửi ầm lên:
- Ngu xuẩn, mày còn chưa nhìn thấy sự thật hay sao? Lại chống đỡ tiếp thì mọi người sẽ chết sạch. Cho dù miễn cưỡng bảo trụ căn cứ, người của chúng ta chết hết thì có ý nghĩa gì. Hơn nữa chúng ta cũng không phải nhất định đi một bước kia, nhưng mà chuẩn bị trước cũng không phải là không được.
Thân thể Lôi Thắng co rụt lại, lập tức đi ra ngoài:
- Con đi chuẩn bị!
Lôi Thành chậm rãi thở dài một hơi, đứng lên, đi ra ngoài của sổ, sững sờ nhìn qua ánh trăng bên ngoài, trong mắt chớp động hào quang vô cùng phức tạp.
Dưới cảnh đêm che dấu, một tia sóng ngầm đang bắt đầu khởi động.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng thì tang thi như thủy triều đã tuôn qua, đem trọn thanh tòa thành bao bọc lại.
Có được kinh nghiệm chiến đấu trước đó, bốn cửa thành cũng chỉ cho bộ hạ bắn tỉa tang thi mà thôi, bắn vào đầu của tang thi. Hơn nữa cũng tăng kinh nghiệm xạ kích cho tân binh.
- Chuyện gì xảy ra? Tại sao không có tang thi tiến hóa?
Nhạc Trọng nhìn một hồi liền phát hiện không đúng. Tuy ở bên ngoài cửa đông vẫn có rậm rạp chằng chịt tang thi, tuy nhiên lại không có bóng dáng của L2 cao lớn xuất hiện a.
Không có những tang thi L2 xuất hiện thì tang thi bình thường không cách nào công kích tưởng thành. Chỉ có thể dùng làm bia ngắm cho thủ hạ của Nhạc Trọng gia tăng kinh nghiệm xạ kích a.
Thời điểm Nhạc Trọng nghi hoặc thì cửa phía tây bên kia lại rậm rạp chằng chịt tang thi tiến hóa, đột nhiên xuất hiện một trăm sáu mươi con L2, nhiều S1 cùng L1 và bảy mươi con H1.
Bảy mươi đầu H1 vừa hiện thân, chỉ cần phóng ba hỏa cầu thì ba tên tân binh ở tường thành bị đốt thành tro bụi, hai gã bắn tỉa biến thành tro tàn.
Một trăm sáu mươi đầu L2 nắm theo một đám S1 điên cuồng ném lên tường thành.
Cơ hồ trong chớp mắt đã có hơn một trăm đầu đầu S1 bị ném vào cửa thành phía tây.
Ở cửa thành phía tây chỉ còn lại ba gã người cường hóa và bốn mươi sáu tên tân binh cầm Đại Khảm Đao.
Cũng chỉ có mấy đầy S1 là đủ chém giết người bảo vệ cửa tây, số S1 lại lại nhanh như gió lao về phía ba tên người cường hóa cùng bốn mươi sáu tên cầm Đại Khảm Đao, đem những người sống sót này xé thành phấn vụn.
Những S1 kia xông về phía người sống sót, chợt dùng móng vuốt sắc bén của chúng rạch phá bụng của bọn họ, sau đó móc nội tạng của bọn họ ra từng ngụm ăn tươi. Những người bị thương chưa chết thì lúc này gào thét ầm ĩ, làm giảm sĩ khí của những người sống sót.
Nhìn thấy những con S1 hung tàn khủng bố, người sống sót trên tường thành sắc mặt đại biến, sĩ khí hoàn toàn sụp đổ, giống như thủy triều bỏ chạy xuống dưới.
- Đáng chết quả nhiên như cha sở liệu!
Lôi Thành nhìn thấy một màn này thì sắc mặt đại biến, đem Từ Chính Cương nắm tới, lớn tiếng ra lệnh:
- Từ trung đội trưởng, tôi ra lệnh cho anh mang theo những người còn sống ở đây thủ vững vị trí, không được cho những quái vật kia chạy vào nội thành, anh biết không?
Từ Chính Cương vẻ mặt kiên nghị đáp:
- Vân Lôi đại đội trưởng!
Từ Chính Cương vừa vào trong trận địa, Lôi Thành chợt cưỡi theo một chiếc xe Jeep quân dụng biến mất ở cửa tây.
Không lâu, cửa nam mở rộng ra, năm chiếc chiến xa bộ binh và mười hai chiếc xe trang bị súng máy, hai mươi sáu chiếc BMW, mười chiếc Đông Phong kilocalo, bảy chiếc xe buýt hoán cải, bốn chiếc xe dầu cỡ lớn chạy ra ngoài thành.
Nhìn thấy đoàn xe khổng lồ này thì tang thi lập tức vây lại, ý đồ ngăn cản đoàn xe này chạy đi.
Những nóng song zsl92 của chiến xa bộ binh cũng không yếu, trên đường đi những tang thi chặn đường sẽ bị chiến xa đụng ngã, sau đó nghiền nát như kiến, biến thành một đống thịt vụn. Tang thi bình thường căn bản không phá được phòng ngự của chiến xa bộ binh.
Trước mặt những trang bị chiến tranh vô cùng hiện đại, những tang thi bình thường hoàn toàn không có sức phản kháng, những chiến xa bộ binh hung hãn như vậy, lúc trước thu phục huyện Thanh Nguyên cũng thuận lợi hoàn thành.
Những chiếc xe phía sau chạy theo chiến xa bộ binh mở đường máu, chạy ra ngoài thành.
Đoàn xe này vừa trốn ra ngoài thành, lưu lại cửa thành mở toan ra, đại lượng tang thi giống như biển đi vào trong thành.
- Nhạc đội, Nhạc đội, Lôi Thành dẫn người trốn đi rồi!
Thời điểm Nhạc Trọng nghi hoặc thì âm thanh bộ đàm vang lên, từ trong bộ đàm truyền ra âm thanh kinh hãi của đội viên.
- Hỗn đãn đáng chết!
Nghe được tên đội viên báo cáo, các tin tức nhất thời như quả bom nổ tung trong đầu của Nhạc Trọng.
Tuy Lôi Thành người này nhân phẩm không tốt, nhưng mà hắn nắm giữ lực lượng quân đội không thể xem thường. Ngày hôm qua tang thi công thành, nếu không phải bộ đội của Lôi Thành toàn lực chống cự, chỉ sợ ngày đầu tiên đã bị tang thi phá thành rồi. Bằng vào lực lượng một mình Nhạc Trọng thì không thể thủ được huyện Thanh Nguyên, bộ đội tinh nhuệ của hắn vẫn còn quá ít.
- Bọn chúng đào tẩu ở cửa thành nào? Hiện thế cục ở đó ra sao?
Nhạc Trọng cưỡng chế lo nghĩ trong lòng, dò hỏi đội viên.
Nếu ba cửa thành đều bị phá thất thủ, Nhạc Trọng cũng chỉ có thể dẫn người cưỡng ép rời khỏi nơi này mà thôi.
Không có tường thành bảo hộ, không có công sự phòng hộ, không có chuẩn bị trước, người trong tay của Nhạc Trọng không có khả năng chống lại mười vạn tang thi, căn bản không có khả năng.
Tên đội viên kia lớn tiếng báo cáo.
- Cửa nam thất thủ, đại lượng tang thi cùng vào trong thành, trong thành quá hỗn loạn.
- Tôi biết rôi!
Âm thanh kia vừa dừng, trong bộ đàm truyền tới âm thanh cực kỳ lo nghĩ của Từ Chính Cương:
- Nhạc Trọng, tôi là Từ Chính Cương cửa thành phía tây báo nguy, bên này chỉ có thể chèo chống được năm phút đồng hồ. Tôi cần anh trợ giúp.
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Anh lại kiên trì năm phút đồng hồ, trong năm phút đồng hồ tôi sẽ dẫn người đi qua.
Nhạc Trọng nhanh chóng đưa ra một loạt mệnh lệnh:
- Khổng Thiên Dự, Trần Thạch Đầu, Triệu Tinh, Tiếu Minh bốn người các anh dẫn người đi qua của nam giúp Lang tử, anh mang hai tiểu đội đi qua giúp bọn người Khổng Thiên Dự, nhiệm vụ của anh là duy trì trật tự. Nếu như gặp phải kẻ nào cháy nhà hôi của, cưỡng gian phụ nữ, tranh mua vật tư giết tất cả, Kỷ Thanh Vũ, Bạch Giang cùng tôi mang theo tiểu đội cường hóa thứ nhất, thứ ba, thứ tư đi tới chỗ Từ Chính Cương. Vương Song anh là chỉ huy cao nhất lưu thủ nơi này, thủ vững trận địa nếu có dân tị nạn tới hãy tiếp thu bọn họ. Người bị thương thì trực tiếp cách ly qua, động vật thì phải giết chết.
Sau khi đưa ra một loạt mệnh lệnh, Nhạc Trọng mang theo bốn tiểu đội tinh anh người cường hóa đi tới cửa phía tây.
Trên đường đi, Nhạc Trọng nhìn thấy nội thành hỗn loạn. Những kẻ còn sống dường như trở nên điên cuồng và tuyệt vọng. Giết người, cướp bóc, phóng hỏa, cướp đoạt vật tư, cưỡng gian phụ nữ, đủ loại tội ác hiện ra trước mắt.
Nhìn thấy tang thi vào thành, cơ hồ tất cả người sống sót đều sụp đổ, bọn họ không nhìn thấy ngày mai, chỉ có thể không kiêng nể gì phát tiết hắc ám trong lòng.