Chương 200: Chiến xa bộ binh phát uy. (1)
Nhạc Trọng nhìn qua tình huống chiến đấu một chút, móc bộ đàm ra ra lệnh cho Vương Song:
- Vương Song, anh lập tức mang hai trung đội cặn bã doanh tới.
Chỉ khi hai trung đội cặn bã doanh đi tới nơi này, Nhạc Trọng mới có thể dẫn người phản công, đem cửa thành phía tây đoạt vào trong tay.
- Vâng, Nhạc đội!
Không lâu, hai trung đội tù phạm cặn bã doanh đã được xe chở tới, trang bị Phảng Chế Đường Đao cùng thép thuẫn, dưới sự chỉ huy của Nhạc Trọng thì không ngừng phản công lên tường thành.
Chiến đấu đến nay, Nhạc Trọng vẫn thể lực dồi dào, hắn và bạch cốt hai người xung trận ngựa lên trước, mang theo bốn tiểu đội tinh nhuê và hai trung đội cặn bã doanh xông lên tương thành.
Ở bên ngoài tường thành, mất đi H1 uy hiếp, Tiểu Thanh cũng không ngừng chém giết L2, dùng móng vuốt sắc bén của nó tiêu diệt L2.
Kịch chiến suốt một giờ, Nhạc Trọng mới dẫn mọi người tiêu diệt toàn bộ tang thi trong thành và thu phục cửa tây. Nhưng mà trong chiến đấu cũng có mười hai tên cặn bã doanh bị lây virus.
Bên ngoài thành L2 không ngừng bị Tiểu Thanh tấn công và nhao nhao tử vong, chết chỉ còn lại hơn hai mươi đầu, Nhạc Trọng liền cho Tiểu Thanh săn bắt tang thi.
Hai mươi đầu L2 đã không đủ uy hiếp cửa thành phía tây.
Nhạc Trọng còn chưa kịp thở ra, trong bộ đàm truyền ra âm thanh cầu viện của Khổng Thiên Dự:
- Nhạc đội, thỉnh tới cửa nam giúp chúng tôi ngăn chặn tăng thi vào thành, chúng tôi không đủ người thu phục cửa nam. Xin ngài trợ giúp chúng tôi.
- Bên ngoài cửa nam có nhiều tang thi tiến hóa không?
Nhạc Trọng cũng không có lập tức phát binh mà hỏi rõ.
Khổng Thiên Dự lập tức trả lời nói:
- Không có bao nhiêu tang thi tiến hóa cả, đều là tang thi bình thường ca,r nhưng mà số lượng quá nhiều giết mãi không hết. Chúng tôi liên tục bị bức lui lại.
Khổng Thiên Dự thống soái bốn tiểu đội đều là chiến sĩ vô cùng tinh nhuệ, nhưng mà số lượng tang thi quá nhiều, nhân số của bọn họ quá ít, tang thi không ngừng đẩy mạnh, cũng chỉ có thể liên tục lui ra phía sau.
- Tôi biết rồi, sẽ mang theo người tới giúp, trước đó anh phải tận lực làm chậm tốc độ của tang thi đã.
Nhạc Trọng nói xong thì nhìn qua chiến xa bộ binh của Từ Chính Cương, hắn chỉ vào chiến xa bộ binh và hỏi Từ Chính Cương:
- Thứ này còn chạy được không?
Từ Chính Cương nhanh chóng trả lời:
- Có thể chạy được chừng sáu mươi cây số.
- Lái xe mang chúng tôi tiếp viện cửa nam!
Nhạc Trọng dẫn theo Từ Chính Cương nhảy vào chiến xa bộ binh và ra lệnh.
Chiến sĩ trong chiến xa bộ binh khởi động cổ máy chiến đấu hạng nặng này, nhanh chóng chạy về cửa nam.
Cửa nam là đường đi chủ yếu của hai bên, khắp nơi buộc chặt các loại dây thép, những nơi đi lại khác cũng dùng dây thép ngăn cản đường đi. Chỉ để một con đường dài một ngàn mét là không có gì cả.
Con đường dài một ngàn mét này đã chật ních đại lượng tang thi bình thường.
Mà trước mặt của đám tang thi bình thường chính là bốn mươi sáu tên đội viên của Nhạc Trọng đang nhảy qua nhảy lại tiêu diệt đám tang thi bình thường kia.
Những tang thi bình thường này số lượng quá nhiều, giống như biển cả vậy, những đội viên chém giết Nhạc Trọng đều phải không ngừng giẫm lên thi thể của tang thi lui ra phía sau.
Đội viên của Nhạc Trọng không dám ham chiến, nếu như bọn họ bị thi đàn vây quanh, cho dù có da rắn nước cũng sẽ bị giẫm thành thịt vụn.
Mà chiến đấu kiểu này vô cùng tiêu hao thể lực, không ít đội viên lúc này đã thở không ra hơi, nếu không phải bọn họ đều trải qua cường hóa thể lực và lực lượng, chiến đấu cường độ cao như vậy đã sớm không chịu nổi.
Thời điểm thể lực của những người này sắp hao hết, một cỗ chiến xa bộ binh từ xa chạy tới, hung hăng đụng vào thi đàn.
Những tang thi bình thường va chạm với chiến xa bộ binh, chợt té trên mặt đất, sau đó bị chiến xa bộ binh nặng hơn mười tán này nghiền nát vụn.
Chiến xa bộ binh đâm vào trong thi đàn khổng lồ kia, một đường nghiền áp, những tang thi chặn đường đều chết hết. Chỉ còn lại tang thi ở hai bên mà thôi.
Thấy một màn này sĩ khí của binh sĩ đại thịnh.
Khổng Thiên Dự hét lớn một tiếng, xung trận ngựa lên trước và tiến lến chém giết tang thi bình thường.
- Nhạc đội dẫn người tới cứu viện các huynh đệ.
Dưới sự dẫn dắt của Khổng Thiên Dự thì đội viên bốn tiểu đội xông lên trước, điên cuồng chém giết những tang thi bình thường kia.
Chiến xa bộ binh một dường nghiền nát, đại lượng tang thi bình thường bị nghiền nát thành thịt nát và máu đen. Chiến xa bộ binh theo lệnh của Nhạc Trọng chạy thẳng tới cửa thành, hơn nữa còn một đường nghiền nát tang thi bình thường ngăn cản, giống như cổ máy thu nạp tính mạng của tang thi.
Không lâu thì hai tiểu đội ở nơi này phối hợp với Khổng Thiên Dự giẫm qua tầng thịt vụn kia cũng tiêu diệt sạch sẽ tang thi bình thường ở cửa thành nam.
Sau khi thế cục ổn định lại, Nhạc Trọng mới bảo chiến xa bộ binh quay vào thành, lần nữa đóng cửa thành.
Sau khi cửa thành khép kín lại, cho dù thể lực của Nhạc Trọng cao tới 66 điểm cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Toàn thân của Khổng Thiên Dự dính đầy máu đen đi đến trước người của Nhạc Trọng và hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào:
- Nhạc đội làm sao bây giờ?
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Anh dẫn theo người thủ lại ở chỗ này, nếu như tang thi đại quy mô công thành, các anh nếu không năn được thì rút lui lại.
Nhân thủ bộ đội của Nhạc Trọng quá ít, hắn không cách nào lưu lại quá nhiều người ở cửa nam này. Cửa đông là đại bản doanh của hắn, nơi đó có chứa nhiều lương thực, đạn dược và các loại vật tư, không thể thất thủ.
Khổng Thiên Dự suy nghĩ một chút, dẫn người đi tới tường thành.
Lôi Thành mang binh thoát ra khỏi huyện Thanh Nguyên, cả thị trấn đều loạn thành một đống, các chuyện ác không ngừng xảy ra, trong thành lời đồn nổi lên bốn phía, rất nhiều người sống sót cũng điên cuồng lên rồi. Cưỡng gian, giết người, cướp bóc, phóng hỏa, khắp nơi đều có chuyện diễn ra.
Bốn người sống sót tay cầm theo đuốc không ngừng phóng hỏa khắp huyện thành, lúc này thấy ảnh lửa búng lên mạnh mẽ thì cười lên điên cuồng. Chỉ có những cử động điên cuồng này mới có thể phát tiết điên cuồng của bọn họ.
Tiếng súng vang lên, đầu của tên người sống sót này nhiều ra lỗ máu, hai mắt không thể tin té trên mặt đất.
Ba tên người sống sót còn lại nhìn qua, đã nhìn thấy Lang tử ăn mặc chỉnh tề dẫn năm người cầm súng vọt tới gần bọn họ.
Ba tên người sống sót kia nhìn thấy súng trong tay Lang tử thì sắc mặt đại biến, lập tức bỏ chạy.
Tiếng súng lại vang lên, một gã người sống sót cũng bị Lang tử tiêu diệt.
- Đừng giết tôi, tôi đầu hàng, đừng giết tôi.
Hai tên người sống sót còn lại nhìn qua thảm trạng của đồng bọn, lập tức hoảng sợ vô cùng lớn tiếng kêu lên.
- Đội trưởng làm sao bây giờ? Có nên cho bọn chúng vào cặn bã doanh không?
Một gã đội viên nhìn qua Lang tử hỏi.
Hai mắt Lang tử hiện ra hàn quang, lạnh lùng nói:
- Đều giết đi, chúng ta không có nhiều người trông coi đám cặn bã này.
Sau khi nghe được lệnh của Lang tử thì hai tên đội viên tiến lên chém ra một đao, trực tiếp chém giết hai tên người sống sót này.