Chương 183: Pháp tắc tận thế.
- Không cho phép đùa giỡn ở chỗ này. Nếu như có lần tiếp theo thì mời các người đi ra ngoài.
Giao Minh nhìn thật sâu qua Nhạc Trọng, cưỡng chế chiến ý trong nội tâm, sau đó mang theo bộ hạ rời đi.
- Thật có lỗi, là tôi không giáo dưỡng nữ nhân của mình!
Tiết Nhất Đao vô cùng oán độc nhìn qua Nhạc Trọng, hít sâu một hơi, cố nén khuất nhục nhìn qua Nhạc Trọng xin lỗi.
- Quản tốt người của mình.
Nhạc Trọng nhìn Tiết Nhất Đao và đi theo Cố Viêm Dực vào một góc của yến hội.
- Đi!
Tiết Nhất Đao ở trước mặt nhiều người bị xấu mặt như vậy, không còn có mặt mũi ở chỗ này, hắn kéo An Nghiên Hoa đi vào một góc. Hiện tại ánh măt của mọi người nhìn qua giống như đao găm vào người của hắn.
Da mặt của Vương Thiên đúng là thật dày, mang theo Trương Diễm mặt sưng phù vào trong một góc. Tuy sắc mặt của Trương Diễm có chút cứng ngắc, nhưng mà những thiếu phụ nơi này đang đưa mắt nhìn qua xem trò vui.
Đi vào trong một góc, Nhạc Trọng nhìn thấy không ít người quen của mình.
Nơi này có Cố Phỉ Phỉ, Trữ Tử Hiên, Mã Bố, Cổ Lực, Đường Hoàng cùng bốn nữ nhân mặc đồ dạ hội, cách ăn mặc thập phần xinh đẹp. Bố nữ nhân này mặc đồ dạ hội bạo lộ trước mặt của nam nhân, diệu ngữ cười nói liên tục làm hào khí giải tỏa không ít.
Không uống rượu cho nên Trữ Tử Hiên áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã, căn bản nhìn không nhìn ra ngày đó điên cuồng cỡ nào.
Cố Phỉ Phỉ hôm nay ăn mặc một thân đồ dạ hội màu tím, trên mặt trang điểm thanh nhã, làm cho nàng lộ ra vài phần thành thục, bờ môi của nàng hơi đậm làm cho nàng thoạt nhìn tràn ngập dã tính mị lực.
Nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới, đôi mắt dễ thương của Cố Phỉ Phỉ đảo qua, khóe miệng có chút nhảy lên, mang theo nụ cười vui vẻ nói:
- Nhạc Trọng, anh đúng là uy phong thật lớn a.
Vừa rồi Nhạc Trọng giáo huấn Tiết Nhất Đao cũng bị Cố Phỉ Phỉ nhìn vào trong mắt, nàng nhìn thấy Vương Thiên ngang ngược càn rỡ dựa vào cha hắn là Viêm Vương Cố Chi Hành cùng Tiết Nhất Đao không nhìn cha của nàng vào mắt lại chịu thua Nhạc Trọng, nàng nhịn không được mở miệng chọc Nhạc Trọng một câu.
- Cô quá khen.
Nhạc Trọng sắc mặt không thay đổi ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy một quả táo bỏ vào miệng.
Cố Phỉ Phỉ nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ bên người Nhạc Trọng, trong lòng có chút không thoải mái hỏi:
- Phương Sở đâu rồi? Tại sao nàng không đi với anh, vài ngày như vậy anh đổi nữ nhân rồi sao? Nữ nhân anh đổi rất khó chịu.
Cố Viêm Dực nghe được Cố Phỉ Phỉ nói lời bén nhọn như vậy, lông mày nhíu lại, trầm giọng quát:
- Phỉ Phỉ, em có biết lễ phép không vậy!
Cố Viêm Dực cũng không phải là người không biết nặng nhẹ. Nhạc Trọng hiện tại làm cho rất nhiều thế lực trong căn cứ kiêng kỵ và sợ hãi. Viêm Vương Cố Chi Hành tuy ở trong căn cứ thanh danh hiển hách, thế lực khổng lồ, nhưng mà so với kẻ khống chế ba ngàn người sống sót, có trang bị vũ khí hiện đại, dưới trướng có được rất nhiều người cường hóa như Nhạc Trọng thì thua kém rất nhiều.
Cố Phỉ Phỉ mặc dù có chút phản nghịch, thế nhưng mà nàng không có ngu ngốc, nàng hối hận khi nói ra lời này, nàng lập nhìn qua Nhạc Trọng nói lời xinh lỗi:
- Thực xin lỗi, Nhạc Trọng.
Vừa rồi Nhạc Trọng giáo huấn Tiết Nhất Đao làm cho Cố Phỉ Phỉ sinh ra một tia sợ hãi với Nhạc Trọng.
- Không có việc gì!
Nhạc Trọng mỉm cười, cũng không có quá mức so đo.
Tính tình Cố Phỉ Phỉ có chút phản nghịch và thẳng, lần đầu tiên gặp mặt thì Nhạc Trọng cũng đã biết rõ. Hắn vừa rồi sở dĩ muốn giáo huấn Tiết Nhất Đao chính là chọn người lập uy mà thôi.
Sau tận thế thì trật tự sụp đổ, luật rừng đã phát huy tới tận cùng, người mềm yếu chỉ bị người ta khi dễ lại khi dễ. Được một tấc lại muốn tiến một thước mới là chủ lưu. Trong căn cứ này thế lực như cài răng lược, nếu như Nhạc Trọng không lập uy, người khác sẽ cho rằng hắn mềm yếu có thể lấn, đủ loại khiêu khích, thăm dò sẽ không hẹn mà tới.
Cho dù Nhạc Trọng thực lực cường hoành, nhưng nếu tính cách mềm yếu thì hắn sẽ bị các thế lực này như sói đói xông vào xé thành phấn vụn.
Cố Phỉ Phỉ cùng Nhạc Trọng là bạn bình thường, Nhạc Trọng tự nhiên sẽ không bởi vì nàng nói một câu vô tâm mà gây chuyện.
Cố Viêm Dực nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng và đi thẳng vào vấn đề.
- Nhạc Trọng, anh cho rằng có thể giữ vững vị trí trong căn cứ sao?
Nghe Cố Viêm Dực nói vậy thì Trữ Tử Hiên lúc này nhìn sang Nhạc Trọng. Tang thi ở huyện Thượng Lâm đang dị động về phía bên này, bọn họ cũng đều biết. Mọi người quan tâm nhất chính là vấn đề huyện Thanh Nguyên thủ được hay không.
Nếu như thủ không được thì nên chuẩn bị từ sớm, bằng không thì đến lúc đó sẽ có phiền toái diễn ra.
Đang ngồi trong đám người, cũng chỉ có Nhạc Trọng mang binh cùng tang thi chiến đấu, thu phục hai thị trấn nhỏ, hắn là người có quyền lên tiếng nói nhất.
Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi chậm rãi nói ra:
- Huyện Thanh Nguyên có thể giữ vững vị trí tỷ lệ chỉ có hai thành. Cái này còn phải là toàn bộ người trong căn cứ đồng tâm hiệp lực với nhau mới được. Nếu dựa vào tình huống trước mắt, muốn giữ vững vị trí căn cứ chỉ sợ xác xuất không được một thành.
Trữ Tử Hiên nhịn không được chen miệng nói:
- Không thể nào? Nhạc Trọng, lúc trước Lôi doanh trưởng mang theo binh lực chưa đủ một danh đi thu phục huyện Thanh Nguyên. Hiện tại hắn chẳng những chiêu mộ binh lực một doanh. Hơn nữa trong căn cứ có nhiều người như vậy làm sao có thể thủ không được chứ?
Tận thế mới bắt đầu, Lôi Thành bằng vào binh sĩ của mình tiêu diệt được toàn bộ tang thi trong huyện Thanh Nguyên, hoàn toàn thu phục huyện Thanh Nguyên. Chính là vì như thế đại bộ phận người trong căn cứ đều có lòng tin vào việc thủ vững căn cứ.
Nhạc Trọng chậm rãi nói:
- Tang thi đã tiến hóa. Chắc hẳn các ngươi cũng đã biết rõ. Lúc này tấn công huyện Thanh Nguyên số lượng tang thi vượt qua mười vạn con, trong đó tang thi tiến hóa loại hình hai có mấy trăm, tang thi loại hình một có mấy ngàn. Trong tang thi còn có tang thi trí tuệ chỉ huy. Có chỉ huy thống nhất, hiện tại thực lực của tang thi mạnh hơn không chỉ mười lần. Mà chúng ta bên này Lôi doanh trưởng mang binh thu phục huyện Thanh Nguyên đã tiêu hao lượng lớn đạn dược. Nếu so sánh thì thủ vững vị trí huyện Thanh Nguyên tự nhiên thập phần khó khăn.
Nghe Nhạc Trọng nói như vậy thì mọi người lâm vào trầm mặc. Nếu như thật như Nhạc Trọng nói thì quá nguy hiểm rồi.
Thời điểm mọi người đang trầm mặc thì Lôi Thành cùng con của hắn Lôi Thắng và hơn mười người cường hóa đi vào trong yến hội.
Sau khi Lôi Thành đi đến đài cao, ngọn đèn trong phòng tối sầm lại, một đạo quang mang chiếu vào trên người hắn.
- Hoan nghênh mọi người đêm nay cho kẻ hèn này hãnh diện khi tham gia yến hội này.
Lôi Thành ăn mặc một thân quân trang, đứng trên đài cao lộ ra nụ cười vui vẻ hào hùng, dù ai cũng không cách nào từ biểu hiện của hắn mà nói hắn là kẻ hẹp hồi, ngụy quân tử am hiểu chọc dao sau lưng của người ta.