Chương 177: Thi đàn dị động.
Nhạc Trọng không biết bao nhiêu lần cân nhắc qua chuyện cường công căn cứ thành phố Lũng Hãi, đem nhân khẩu, vật tư, khí giới nơi đó lấy toàn bộ. Nhưng mà thế lực của Nhạc Trọng cấu thành cực kỳ phức tạp, trong đó sức chiến đấu mạnh nhất chính là người cường hóa và quân nhân chuyên nghiệp.
Trong chiến tranh chính thức, những quân nhân chuyện phát huy sức chiến đấu còn mạnh hơn người cường hóa nhiều. Dù sao chiến xa bộ binh, pháo binh, ống phóng rốc-két các loại là những thứ có kỹ thuật cao là do bọn họ thao túng. Những quân nhân này tuy quy phụ Nhạc Trọng, nhưng mà muốn bọn họ đối địch với chiến hữu ngày xưa và căn cứ thành phố Lũng Hãi có danh phận đại nghĩa thì Nhạc Trọng cũng không có nắm chắc khiến bọn họ nhất định nghe lời của mình.
Một mặt khác thực lực căn cứ thành phố Lũng Hãi này cũng không có yếu, có được hơn sáu nghìn nhân khẩu, căn cứ thành phố Lũng Hãi còn có trang bị và binh lực một doanh của Lôi Thành, trừ chuyện đó ra còn có cảnh sát, cảnh sát vũ trang, đặc công và các thế lực lớn nhỏ, chính thức đánh nhau thi Nhạc Trọng cũng không có nắm chắc phần thắng.
Nếu không thể đem căn cứ thành phố Lũng Hãi người chiếm đoạt thì Nhạc Trọng cho dù phát triển tới hướng nào cũng phải lưu một nửa binh lực phòng ngự căn cứ thành phố Lũng Hãi tiến công, làm cho hắn không cách nào toàn lực tấn công cả. Nếu không hắn toàn lực xuất binh, thanh lý một thị trấn, đối phương từ phía sau cho hắn một kích thì tất cả mọi thứ trở thành mai mối cho người khác.
Đồng dạng Nhạc Trọng tồn tại cũng làm cho căn cứ thành phố Lũng Hãi người thập phần khó chịu, chủ lực căn bản không dám khinh động, cũng chỉ có thể phái các tiểu đội đi ra ngoài tìm kiếm vật tư mà thôi. Song phương kiêng kị lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, cũng không dám toàn lực ra thu phục một thị trấn nào đó.
Nhạc Trọng nhìn qua Quách Vũ thanh thuần đứng ở trước mặt của mình trong nội tâm có chút rung động, nhìn qua nàng nói:
- Vũ nhi tới đây!
Quách Vũ nhìn qua Nhạc Trọng, nhu thuận ngồi vào trong ngực của hắn.
Nhạc Trọng thoáng cái ôm lấy thân thể mềm mại đầy đặn của Quách Vũ, ôn nhuận nhu ngọc, hương thơm xông vào mũi và thân hình hấp dẫn, trong nội tâm tràn ngập thỏa mãn, nôn nóng chiếm cứ căn cứ đã bị quét sạch.
Nhạc Trọng ôm Quách Vũ chậm rãi tâm sự ra lời trong nội tâm.
- Vũ nhi, căn cứ thành phố Lũng Hãi đúng là quá chướng mắt. Tôi muốn cường công căn cứ nhưng mà không đủ lực, muốn dọn dẹp chướng ngại này quá khó khăn, cảm thấy thế nào?
Quách Vũ nghe Nhạc Trọng nói thì đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, tự nhiên cười nói nói:
- Chủ nhân, tôi cảm thấy bây giờ không phải là thời cơ cường công. Trước mắt trụ cột chèo chống căn cứ thành phố Lũng Hãi chỉ có một mình Trần Kiếm Phong. Chỉ cần chúng ta ám sát Trần Kiếm Phong, căn cứ thành phố Lũng Hãi nhất định sẽ đại loạn, đến lúc đó chúng ta thừa cơ hội này tấn công căn cứ thành phố Lũng Hãi, nhất định làm chơi ăn thật.
Nhạc Trọng nghe Quách Vũ đề nghị thì mãnh liệt mở to mắt, cẩn thận đánh giá tiểu loli xinh đẹp mê người trong ngực của mình. Hắn thật không ngờ rằng Quách Vũ lại đưa ra độc kế như vậy.
Kế sách này đúng là không tệ a. cơ cấu hành chính của căn cứ thành phố Lũng Hãi hủ bại không chịu nổi, cũng chỉ có Trần Kiếm Phong cùng rải rác mấy quan viên có năng lực chèo chống. Còn có Lôi Thành ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nếu như Trần Kiếm Phong vừa chết, căn cứ thành phố Lũng Hãi tất nhiên đại loạn.
Nhưng mà Nhạc Trọng thật không nghĩ tới Quách Vũ nũng nịu lại nói ra kế sách như vậy.
Quách Vũ cũng thản nhiên nhìn qua Nhạc Trọng, cặp trong đôi mắt xinh đẹp không có nửa phần tạp chất, nàng là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Nhạc Trọng mới nói ra kế sách này.
Nhạc Trọng đem Quách Vũ ôm chặt vào trong ngực, trầm giọng nói:
- Không được!
Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ cùng Trần Kiếm Phong có liên hệ sâu đậm. Kỷ Thanh Vũ cũng là một viên đại tướng dưới trướng của Nhạc Trọng. Nếu như chính diện cường công căn cứ thành phố Lũng Hãi thì Kỷ Thanh Vũ cùng Trần Dao tối đa sẽ không giúp ai cả. Nếu như các nàng biết rõ Nhạc Trọng ám sát Trần Kiếm Phong, chỉ sợ lập tức trở mặt với Nhạc Trọng.
Hơn nữa Nhạc Trọng dưới trướng có đại cẩu tử, Lưu Diễm, Trì Dương, Khổng Thiên Dự là bạn bè tâm phúc, những người này cảm thấy Nhạc Trọng ám sát Trần Kiếm Phong không có cái gì không ổn. Thế nhưng mà Ngô Quang là quân nhân chuyên nghiệp sẽ nghĩ như thế nào thì khó mà nói được. Dù sao Ngô Quang quy phụ Nhạc Trọng cũng không có quá lâu.
Quách Vũ nhìn qua Nhạc Trọng cười nói:
- Chúng ta chầm chậm chờ đợi thời cơ tốt. Lôi Thành không phải tình nguyện là người ngồi dưới kẻ khác, chỉ cần chúng ta từ từ tích lũy thực lực, căn cứu thành phố Lũng Hãi chắc chắn sẽ đại loạn.
Nhạc Trọng cầm lấy bàn tay mềm mại ôn như của Quách Vũ không ngừng vuốt ve, trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Tạm thời cũng chỉ có thể đủ như vậy.
Nhìn thấy Nhạc Trọng không nói lời nào, Quách Vũ cũng dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nhu thuận tựa vào trong ngực của Nhạc Trọng. Nhạc Trọng bận rộn không ngừng khắc nào, không phải dẫn đội đi tìm vật tư thì đi ra ngoài sân tập xạ kích, song phương chung đụng thì thì ít mà xa cách thì nhiều, hai người ở cùng với nhau thì Quách Vũ thập phần trân quý.
- Nhạc đội! Nhạc đội! Trần Trí Quang phát tin khẩn cấp tới...
Đại cẩu tử lớn tiếng đi vào trong văn phòng, hắn vừa nhìn thấy Nhạc Trọng ôm Quách Vũ thì âm thanh vang dội ngừng bật lại, có chút xấu hổ đứng nguyên tại chỗ.
- Chuyện gì?
Nhạc Trọng mở to mắt, buông bàn tay lớn đang ôm Quách Vũ ra, nhìn chằm chằm vào đại cẩu tử hỏi.
Nhạc Trọng buông bàn tay lớn ra, Quách Vũ hơi có chút thất lạc từ trong ngực Nhạc Trọng đi xuống, lẳng lặng đứng bên người Nhạc Trọng, giống như đóa hơp bách hợp thanh thuần.
Đại cẩu tử nhanh chóng đem tình báo mà Trần Trí Quang phát ra nói rõ ràng.
- Thi đàn huyện Thượng Lâm dị động, thi đàn khổng lồ đang hướng về căn cứ thành phố Lũng Hãi mà đi, căn cứ thông qua Trần Trí Quang cầu viện chúng ta, bảo chúng ta phát binh cứu viện.
Nhạc Trọng nhướng mày, trong nội tâm có chút trầm xuống, nhìn qua đại cẩu tử dò hỏi:
- Tin tức này tin cậy như thế nào? Trần Thạch Đầu phái người xác nhận các loại tin tức chưa?
Trước tận thế thì huyện Thượng Lâm so sánh với huyện Thanh Nguyên còn phồn hoa hơn nhiều lắm, nhân khẩu hương trấn chung quanh cũng vượt qua mười vạn. Chính là vì như thế lúc trước Lý Kiếm Phong loại cho quân đội đi thu phục huyện Thanh Nguyên mà không phải huyện Thượng Lâm. Huyện Thanh Nguyên nhân khẩu so với huyện Thượng Lâm ít hơn nhiều, thu phục cũng tương đối đơn giản.
Nhạc Trọng dẫn người thu phục Đại Nham Trấn tiêu diệt mấy ngàn đầu tang thi đã cố hết sức, nếu như đối mặt với mười vạn tang thi, dùng lực lượng trước mặt của Nhạc Trọng mà nói muốn giết chết đúng là quá khó khăn.
Các thị trấn lớn so với các thị trấn nhỏ thì tốt hơn nhiều lắm, Nhạc Trọng cũng biết điểm này, nhưng mà số lượng tang thi của huyện thành nhiều lắm, thu phục một thị trấn cần tiêu hao thật lớn đạn dược, hơn nữa còn có căn cứ thành phố Lũng Hãi ở bên kia nhìn chằm chằm vào, bởi vậy Nhạc Trọng không muốn mang binh đi thu phục thị trấn.
Đại cẩu tử nhanh chóng nói ra:
- Trần Thạch Đầu đã dẫn người đi xác nhận tin tức rồi. Ở huyện Thượng Lâm bên kia đúng là có thi đàn tụ tập di động tới căn cứ thành phố Lũng Hãi.
Trần Thạch Đầu cũng là người làm việc giỏi giang, loại đại sự này hắn phải xác nhận nhiều lần mới đi báo cáo cho Nhạc Trọng nghe.