Chương 104: Chiến Xa Bộ Binh
Nhưng mà tuy binh lực gia tăng nhiều, sức chiến đấu của bộ đội do Lôi Thành khống chế không có tăng nhiều. Thời điển tấn công huyện Thanh Nguyên tổn hao đạn dược vô cùng nghiêm trọng. Hiện tại đạn dược bộ đội của Lôi Thành không còn sung túc như lúc ban đầu.
Hơn nữa người sống sót cả căn cứ thành phố Lũng Hãi có mấy ngàn, có mười chiếc chiến xa bộ binh, Nhạc Trọng thu được hai chiếc, thoáng cái thu được một phần năm lực lượng xe bọc thép của căn cứ thành phố Lũng Hãi.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Ngô Quang chậm rãi nói ra:
- Tại sao anh sảng khoái nói ra tình báo này cho tôi biết?
Ngô Quang cười khổ một tiếng nói:
- Lôi doanh trưởng và tâm phúc của hắn sau khi chiếm được căn cứ thành phố Lũng Hãi thì ở trong căn cứ ăn chơi đàn điếm, sống rất dơ bẩn, việc cực thì cho người khác đi làm. Trong nội tâm các huynh đệ sớm bất mãn rồi, nếu không phải vì kiếm miếng cơm ăn, ai nguyện ý bán mạng cho hắn?
- Hơn nữa bản thân Lôi Thành hắn cũng không có bổn sự gì cả. Nếu không có một ông bố tốt, hắn căn bản không có khả năng trở thành doanh trưởng! Trung đội trưởng phụ trách thu phục huyện Thanh Nguyên chính là Trương Nghi - Trương trung đội trưởng, người này mới là người có bản lĩnh. Nhưng khi vừa thu phục huyện Thanh Nguyên thì Trương trung đội trưởng chết rất khó hiểu. Hắc hắc, chuyện này làm nội tâm các huynh đệ lạnh lẽo rồi.
Vừa nói ra lời này Ngô Quang cũng không hề xưng hô Lôi Thành là Lôi doanh trưởng, mà là gọi thẳng tên của hắn.
Trong quân đội không bao giờ có chuyện mỹ hảo. Người thân ở địa vị cao có bản lĩnh không ít, không có gì năng lực dựa vào quan hệ lên được vị trí cao cũng không ít. Từ cổ chí kim đều như nhau cả.
Nhạc Trọng nhìn Ngô Quang và nói thẳng:
- Tốt! Từ giờ trở đi các người bị tôi hợp nhất. Trước từ nhân viên ngoại biên mà lên, Lưu Diễm! Từ hôm nay trở đi, anh sẽ là đội trưởng tiểu đội xe bọc thép. Ngô Quang và chiến hữu của anh bị xếp vào đội chiến xe thứ nhất, phụ trách dạy đội viên của Lưu Diễm điều khiển chiến xa và tri thức. Ngô Quang anh nhận thức phó tiểu đội trưởng đội chiến xa, biên chế là đội viên dự bị.
Chiến xa bộ binh uy lực cực lớn, nhưng mà trong người của Nhạc Trọng không có quân nhân chuyên nghiệp. Cũng chỉ có thể cho những từ binh như Ngô Quang lập tức bổ sung vào đội ngũ, truyền thụ tri thức điều khiển chiến xa. Nếu không thì hai chiến xa bộ binh rơi vào trong tay Nhạc Trọng cũng không cách nào phát huy được uy lực của nó cả.
Lưu Diễm mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lớn tiếng ứng một câu:
- Vâng!
Sức chiến đấu của xe bọc thép vượt xa binh sĩ bình thường. Tuy hiện tại Nhạc Trọng thu được hai chiếc chiến xa, sức chiến đấu của tiểu đội xe bọc thép vượt xa những đội ngũ khác. Có thể thống soái một chi tiểu đội như vậy, trong nội tâm Lưu Diễm tự nhiên vui như điên.
Nghe Nhạc Trọng nói thì Ngô Quang cũng có chút buông lỏng một hơi, bởi hắn và đồng bạn của hắn không cần phải chết. Sau khi thế giới biến dị thì vì sống sót, sống sót thật tốt có rất nhiều người cũng bắt đầu trở nên tâm ngoan thủ lạt. Tại căn cứ thành phố Lũng Hãi thì mỗi ngày đều có người tự sát, có người giết hại kẻ khác để sống sót.
Ngô Quang chần chờ một hồi, nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Nhạc đội! Từ trung đội trưởng anh định xử lý thế nào?
Nhạc Trọng nhíu mày hỏi ngược lại.
- Anh có ý kiến gì không?
Ngô Quang cắn răng một cái, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nhạc Trọng nói ra:
- Tôi hy vọng Nhạc đội ngài không nên giết Từ trung đội trưởng. Hắn mặc dù có chút cổ hủ, nhưng mà hắn đúng là quân nhân thuần túy. Cũng là chiến hữu tin cậy của chúng tôi.
Nhạc Trọng nhìn kỹ Ngô Quang và phất phất tay nói:
- Đem Từ Chí vừa áp tới đây.
Hai gã đội viên chợt mang theo Từ Chí đi tới.
Nhạc Trọng nhìn vào Từ Chí trước mặt, mỉm cười, chỉ vào Ngô Quang và giới thiệu cho Từ Chí:
- Từ trung đội trưởng, giới thiệu cho anh biết một chút. Vị này chính là tiểu đội phó tiểu đội xe bọc thép Ngô Quang.
Từ Chí vừa sắc mặt lập tức đại biến, nhìn qua Ngô Quang ngữ khí rét lạnh chất vấn:
- Tiểu Ngô, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ anh vì sống sót mà phản bội đảng, phản bội quốc gia, vô sỉ đầu nhập vào đám nghịch phỉ này sao? Anh làm như vậy trước mặt chiến hữu không cảm thấy thẹn trong lòng hay sao?
Nghe Từ Chí chất vấn, những chiến sĩ tù binh bị Nhạc Trọng bắt giữ xấu hổ cúi đầu xuống.
Ngô Quang biến sắc, trong mắt hiện ra hào quang đỏ thẫm, không chút nào yếu thế ngẩng đầu nhìn Từ Chí gằn từng chữ:
- Từ trung đội trưởng, tôi kính trọng nhân phẩm và năng lực của anh. Vốn có chút lời tôi không muốn nói, nhưng mà anh đã nói ra những lời này thì tôi cũng đem lời trong nội tâm nói ra.
- Anh nói tôi phản bội đảng, phản bội quốc gia! Lôi Thành tên khốn kia có thể đại biểu đảng, đại biểu quốc gia? Chỉ bởi vì hắn được cấp trên bổ nhiệm làm doanh trưởng thì chúng ta sẽ nghe lệnh bán mạng cho hắn sao?
- Chúng ta ở tiền tuyến liều mạng chiến đấu với tang thi, tên khốn kia ở nơi nào? Hắn đang ôm nữ nhân ở trong trụ sở của mình ở hậu phương ăn chơi đàn điếm. Là Trương Nghi - Trương trung đội trưởng chỉ huy chúng ta chiến đấu ở tuyến đầu. Sau khi chiến đấu chấm dứt thì Trương trung đội trưởng đi nơi nào?
- Thu phục huyện Thanh Nguyên thì những loại chuyện nguy hiểm nhất hắn sẽ sai chúng ta đi làm. Lôi Thành hắn ở địa phương nào? Hắn ở trong huyện thành chơi nữ nhân! Con của hắn thậm chí công nhiên đoạt nữ nhân đưa vào trong quân doanh. Những chuyện này ai cũng biết. Loại người này cũng xứng đại biểu quốc gia?
- Hắn ngụ ở chỗ nào! Ở tại đặc khu! Hắn tại đặc khu chơi nữ nhân! Chúng ta thì sao? Ở tại trong phòng cũ nát! Tâm phúc của hắn thì mỗi ngày ăn sung mặc sướng, chúng ta mỗi ngày phải ăn cháo trộn rau dại! Bởi vì chúng ta không phải tâm phúc của hắn nên mới thế!
- Vì quốc gia, muốn cho lão tử chiến đấu với quân đội nước ngoài, cho dù muốn cái mạng lão tử cũng được. Nhưng lại không phải bán mạng cho Lôi Thành tiểu nhân kia! Tôi nhổ vào! Hắn không xứng!
Ngô Quang hai đấm nắm chặt, tức giận thân thể không ngừng run rẩy, càng nói càng kích động, những tù binh sau khi bị Nhạc Trọng bắt vì sống mà đầu nhập vào Nhạc Trọng cũng đề ngẩng đầu. Ngô Quang nói chính là tiếng lòng của bọn họ. Bọn họ không muốn bán mạng cho người như Lôi Thành.
Từ Chí vừa nghe Ngô Quang nói như vậy thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh. Ngô Quang nói những lời này là sự thật. Nhưng mà phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân. Từ Chí là một quân nhân thuần túy, tuy hắn chán ghét nhân phẩm của Lôi Thành, tuy nhiên hắn sẽ dựa theo mệnh lệnh chấp hành lệnh của Lôi Thành phát ra. Bởi vì Lôi Thành là thượng cấp hợp pháp của hắn.
Ngô Quang đi về phía Từ Chí chào theo nghi thức quân đội lần cuối cùng, chém đinh chặt sắt nói: