Chương 108: Súc Sinh
- Là nữ! Lúc này có thể được thoải mái một phen rồi.
Tám gã nam nhân kia lúc này xông vào trong hang động, đem một tiểu nữ hài và hai tiểu nam hài kéo ra ngoài.
Nhìn thấy ba tiểu hài tử lạnh run trên mặt đất, một nam nhân hiện ra hào quang điên cuồng nói một câu:
- Ba con tiểu dê béo. Còn có một nữ, lúc này chúng ta có thể thoải mái trong thời gian ngắn rồi.
Nhạc Trọng lẳng lặng nhìn qua tám tên nam nhân kia. Tiểu nam hài tóc đen bên cạnh hắn lạnh run lên, dốc sức liều mạng giãy dụa muốn phóng về phía ba tiểu hài tử kia.
Bàn tay lớn của Nhạc Trọng lúc này đặt lên người của tiểu hài tử tóc đen kia, làm cho nó không cách nào nhúc nhích.
Trong mắt tiểu hài tử tóc đen này tràn ngập lửa giận nhìn qua Nhạc Trọng. Nhạc Trọng không có làm ra động tác nào.
Tên nam nhân dáng người khôi ngô, tướng mạo có chút hung ác trầm giọng nói ra.
- Chúng ta đi thôi! Nếu con dê tóc đen kia về thì phiền toái.
Những tên nam nhân khác gật đầu, áp lấy ba hài tử đang khóc lóc kia đi về hướng Thạch Mã Trấn.
Nhạc Trọng lẳng lặng đi theo sau lưng tám tên nam nhân này.
Tám tên nam nhân này đi tới một lều vài ở ngoại ô Thạch Mã Trấn nhìn qua bát tô bên ngoài lều vải, ở gần đó có vứt một ít xương cốt. Làm cho người ta sởn hết cả gai ốc là trong hài cốt đó có ba đầu lâu của nhân loại.
Một tên nam nhân nhìn qua tiểu nữ hài kia, trong mắt hiện ra dâm quang, trước mặt mọi người cởi quần của mình:
- Móa! Đại ca! Nhanh bắt đầu đi! Cho mọi người được thoải mái một lần.
- Tốt!
Tên cầm đầu lúc này đôi mắt hiện ra thần sắc hung ác, thò tay chộp vào tiểu nữ hài kia.
Nhìn qua tên nam nhân dữ tợn này, trong mắt tiểu cô nương kia trong hiện ra thần sắc sợ hãi và tuyệt vọng, giãy dụa muốn bỏ chạy.
Tên nam nhân tướng mạo hung ác kia nở nụ cười biến thái, tiểu cô nương này càng giãy dụa thì hắn càng cảm thấy khoái cảm. Hắn duỗi bàn tay lớn ra, ôm đồm trên bả vai của tiểu nữ hài.
Tên nam nhân này vừa mới ôm lấy bả vai của tiểu nữ hài thì phanh một tiếng súng vang lên, một phát viên đạn dễ dàng xuyên qua đầu của tên nam nhân điên cuồng này.
Tên nam nhân điên cuồng này vô lực ngã xuống đất.
- Tiếng súng!
- Có địch nhân!
Bảy tên nam nhân còn lại sợ hãi, nhao nhao tìm kiếm công sự che chắn.
Sắc mặt Nhạc Trọng băng hàn, đi ra khỏi bụi cỏ, cầm trong tay một cây súng tiểu liên 79 bắn phá điên cuồng qua bảy tên còn lại.
Sau khi bắn hết đạn thì ba gã nam nhân đang chạy trốn ngã xuống. Bốn gã còn lại chạy vào trong rừng tối.
Trong mắt của Nhạc Trọng có hàn quang chớp động, lúc này nhanh chóng thay thế băng đạn, nhìn qua Bạch Cốt bên người ra lệnh:
- Giết sạch bọn chúng.
Bạch Cốt đứng ở bên người của Nhạc Trọng lúc này nhanh như mũi tên lao thẳng về phía bốn tên nam nhân đang bỏ chạy.
Trong bóng tối Nhạc Trọng vẫn nhìn thấy người và vật trong ngàn mét, hắn cầm súng đuổi theo nhanh và bắn phá, lại có hai tên sống sót té xuống đất.
Bạch Cốt có tốc độ gấp ba lần người thường cho nên nhanh chóng đuổi theo kịp hai tên nam nhan còn lại, mỗi bước đi tới đều kéo gần khoảng cách với hai tên nam nhân kia, mấy bước đã xuất hiện sau lưng của tên nam nhân sống sót, huy động búa lớn mang theo gió lốc trực tiếp chém bay đầu của nam nhân này.
Tên nam nhân còn lại nhìn thấy thảm trạng của đồng bạn thì sắc mặt đại biến, tốc độ cũng nhanh hơn vài phần, chỉ hận chính mình không sinh ra mấy cái chân.
Thân hình Bạch Cốt chớp động, mấy lần đi tới đã đuổi kịp, búa lớn chém qua và đầu lâu của tên nam nhân này bay lên cao.
- Đừng giết tôi!.... Đừng giết tôi!
Tên nam nhân bị Nhạc Trọng bắn té trên mặt đất có vài tên chưa tử vong, bọn chung giãy dụa cầu khẩn Nhạc Trọng.
- Đi chết!
Ánh mắt Nhạc Trọng băng hàn đi tới trước người của mấy tên này, ột viên đạn vào đầu của mỗi tên còn sống.
Trước mắt Nhạc Trọng thiếu nhiều nhân thủ, nhưng mà hắn không cần những kẻ vượt qua điểm mấu chốt của hắn.
Tiêu diệt vài tên nam nhân không còn nhân tính kia, Nhạc Trọng đi tới trước mặt ba tiểu hài tử.
Ba tiểu hài tử nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt đều lộ ra một tia sợ hãi, không tự chủ được cuộn mình lui ra phía sau vài bước. Mấy tên nam nhân không còn tính người kia tạo ra oán hận thật lớn trong tâm lý của chúng. Ngay cả Nhạc Trọng cứu bọn chúng thì chúng vẫn còn sợ hãi như trước.
Nhìn qua ba tiểu hài tử, Nhạc Trọng nhướng mày, từ trong túi tiền lấy ra ba thanh chocolate vứt trên mặt đất thản nhiên nói:
- Ăn đi! Anh không phải người xấu, ăn xong đi theo anh.
Nhìn thấy ba khối chocolate trên mặt đất, trong mắt ba tiểu hài tử tỏa ra ánh sáng, nhanh chóng nhặt chocolate trên mặt đất lên và bóc giấy ngoài bắt đầu ăn ngon lành.
Tiểu nữ hài kia cắn một nửa chocolate, cố lấy dũng khí nhút nhát e lệ đi đến trước người Nhạc Trọng, ngẩng đầu nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Thúc thúc! Thúc thúc có thể thả Diêu Diêu ra không?
- Diêu Diêu? Nàng là nữ?
Nhạc Trọng sững sờ, quay đầu nhìn qua tiểu hài tử tóc ngắn màu đen kia. Hắn vốn cho rằng đây chính là tiểu nam hài đấy, không nghĩ tới thế đạo thế này lại có tiểu quỷ có tốc độ so được với S1 lại là nữ hài.
Diêu Diêu nhìn thấy Nhạc Trọng nhìn nàng, cũng hung hãn trừng mắt với Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng mỉm cười, tay phải cầm Phảng Chế Đường Đao chém đứt dây trói Diêu Diêu, khôi phục tự do cho nàng.
Diêu Diêu vừa đạt được tự do, chợt vô cùng lớn mật đi tới trước người Nhạc Trọng, duỗi bàn tay nhỏ bé ra dùng âm thanh trong veo của loli noi với Nhạc Trọng:
- Trả dao găm cho em!
Nhạc Trọng cười cười, đem chủy thủ trong tay vứt cho Diêu Diêu:
- Trả lại em cũng được, dù sao từ hôm nay trở đi các em sẽ đi theo anh rồi.
Diêu Diêu tiếp nhận dao găm, liếc hắn một cái, lúc này vuốt vuốt dao găm, ánh mắt không tự chủ được nhìn qua chocolate hấp dẫn trong tay của ba tiểu hài tử kia. Mặc dù nàng hành động một mình, trong trạng thái đói khát vẫn theo bản năng bị thức ăn hấp dẫn.
Trạng thái của Diêu Diêu cũng không có giấu diếm được Nhạc Trọng, hắn cười cười, từ trong túi áo lấy ra một khối chocolate đưa cho Diêu Diêu.
Diêu Diêu thoáng sờ qua khối chocolate trong tay của Nhạc Trọng và bóc giấy ngoài ra, cái miệng nhỏ bắt đầu ăn.
Nhạc Trọng nhìn thấy Diêu Diêu ăn xong khối chocolate trong tay, lúc này mới nhìn qua nàng hỏi:
- Tại sao tốc độ của em nhanh như vậy? Em đạt được sách kỹ năng sao?
Diêu Diêu muốn suy nghĩ một chút, nhìn qua Nhạc Trọng, duỗi bàn tay vô cùng nhỏ bé vô cùng bẩn ra.
- Sách kỹ năng? Em không biết đó là cái gì cả!
Nhạc Trọng lần nữa lấy trong túi áo ra một cái bánh quy áp súc ra đưa cho Diêu Diêu, tiếp tục dò hỏi:
- Vậy tại sao tốc độ của em nhanh nhu vậy? Trước khi thế giới biến dị thì tốc độ của em có nhanh như vậy không?
Diêu Diêu suy nghĩ một chút rồi nói:
- Sau khi thế giới biến dị, trong một lần em đi uống nước lã thì phát sốt một ngày một đêm, sau đó biến thành bộ dáng này.