Chương 107: Thăm Dò Thạch Mã Trấn
Chuyên chú lái xe làm Quách Vũ vì tăng thêm ba phần mị lực.
Tuy Quách Vũ vẫn đi theo bên người Nhạc Trọng, nhưng mà do có Lộ Văn ở bên người nhìn chằm chằm. Nhạc Trọng cũng không có ăn loli ngọt ngào này vào miệng. Nhưng mà chỉ cần ôm tiểu loli Quách Vũ này thì đối với Nhạc Trọng mà nói là hưởng thụ lớn nhất.
Trên thực tế Quách Vũ trước tận thế trải qua sinh hoạt giống như công chúa vậy. Nàng chẳng những rất xinh đẹp gợi cảm, cha của nàng còn là thị trưởng, nàng muốn cái gì mà không chiếm được. Nếu như là trước tận thế người bình thường như Nhạc Trọng căn bản không lọt vào mắt của nàng. Nếu không phải thế giới biến dị, cơ duyên xảo hợp, nàng và Nhạc Trọng cơ bản vĩnh viễn không tương giao, mà là đường thẳng song song.
Nhạc Trọng càng nhìn Quách Vũ càng cảm thấy nàng đáng yêu. Hắn nhìn chằm chằm vào Quách Vũ một hồi, chợt quay đầu nhìn qua bên ngoài. Nếu như nhìn tiếp thì thực sự có chút không nhịn được muốn khi dễ Quách Vũ, bởi vì nàng đúng là quá thanh thuần đáng yêu.
Lái xe ban đêm trong tận thế này, chung quanh yên tĩnh không ánh sáng, tĩnh mịch yên lặng. Nhạc Trọng thân là ám kỵ sĩ có kỹ năng Hắc Dạ Cường Hóa nên hắn nhìn qua phương xa rất rõ ràng.
Quách Vũ chạy tới một ngã rẽ, quay đầu nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Từ nơi này quẹo vào và đi thêm hai cây số chính là Thạch Mã Trấn. Muốn lái xe đi vào không?
Nhạc Trọng nhìn qua giao lộ tối đen như mực, nói:
- Đỗ xe!
Âm thanh động cơ dễ dàng hấp dẫn tang thi, thú biến dị chú ý, ô tô dễ dàng lọt vào công kích của thú biến dị và tang thi. Ở trong ôtô Nhạc Trọng rất khó phát huy sức chiến đấu của mình.
Quách Vũ gật đầu, dừng ô tô ở gần giao lộ Thạch Mã Trấn.
Nhạc Trọng, Quách Vũ cùng với một người chạy nạn sống sót từ Thạch Mã Trấn ra ngoài đi về hướng nam tới Thạch Mã Trấn.
Hành tẩu trong bóng đêm, đột nhiên tỏng bụi cỏ có bóng đen lao ra ngoài, lao thẳng về phía Nhạc Trọng.
Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, cầm Phảng Chế Đường Đao trong tay một chiêu chém đoạn, máu tươi văng khắp nơi.
Nhạc Trọng tập trung nhìn vào, chỉ thấy bóng đen này là một con chuột biến dị.
Đúng lúc này một đoàn bóng đen tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía chuột biến dị.
Nhạc Trọng nhướng mày, một cước đá bóng đen kia.
Bóng đen kia đoán đỡ, thân thể lui nhanh vài bước.
Nhạc Trọng tập trung nhìn, chỉ thấy bóng đen này là một cô gái nhỏ tóc ngắn, dáng người thấp bé, gương mặt vô cùng bẩn, trong mắt chớp động hào quang cừu hận. Tiểu hài tử này cầm dao găm sắc bén trong tay.
Tiểu hài tử này vừa rơi xuống đất, điểm chân một cái, nàng cầm theo dao găm lao thẳng về phía Nhạc Trọng.
- Tốt độ thật nhanh.
Nhìn thấy tốc độ của tiểu hài tử này, trong mắt Nhạc Trọng hiện ra thần sắc kinh ngạc, tốc độ của đứa bé kia cực nhanh, nhanh nhẹn có thể so sánh được với tang thi biến dị S1.
Nhanh nhẹn của Nhạc Trọng trải qua sự cường hóa không ngừng, đã xa xa vượt qua S1. Nhìn qua tiểu hài tử tóc đen xông tới, thân thể Nhạc Trọng có chút hơi nghiêng, né qua một kích của tiểu hài tử, hắn một nhấn đè phần lưng của tiểu hài tử xuống đất.
Nhạc Trọng trải qua cường hóa cho nên lực lượng cực lớn, đem tiểu hài tử nhanh nhẹn như linh miêu kia xuống đất.
Tiểu hài tử tóc đen bị Nhạc Trọng trùng trùng điệp điệp áp xuống đất, nó lập tức cầm dao găm đâm vào đùi của Nhạc Trọng
Nhìn thấy tiểu hài tử tóc đen này tàn nhẫn như vậy, Nhạc Trọng nhướng mày, thoáng cái ngồi lên thắt lưng của tiểu hài tử kia, bắt lấy hai tay của đứa bé, hai tay bắt chéo sau lưng, hoàn toàn khóa chặt tiểu hài tử tóc đen này lại.
Quách Vũ bên kia lấy dây thừng trong ba lô ra, thập phần nhanh nhẹn trói chặt tiểu hài tử này lại.
Tiểu hài tử tóc đen này liều mạng giãy dụa, nhưng lại không nói một lời.
Nhạc Trọng nhìn thấy tức giận trong mắt của tiểu hài tử tóc đen, khẽ chau mày:
- Không nói gì?
Đột nhiên lúc này Nhạc Trọng ngẫng đầu nhìn qua hướng xa xa, chỉ thấy ở hướng đó có tám người mang theo bó đuốc đi tới.
Nghĩ đến tiểu hài tử tóc đen dị thường, trong nội tâm Nhạc Trọng khẽ động, mang theo Quách Vũ, mang theo tiểu hài tử vào trong bụi cỏ.
Tám người kia cũng đi tới nơi này.
Nhạc Trọng từ trong khe hở của bụi cỏ nhìn qua bên ngoài, chỉ thấy tám người kia đều là nam nhân, mỗi một người đều xanh xao vàng vọt, ăn mặc quần áo dơ bản không chịu nổi, trong mắt đều chớp động thần quang không bình thường.
Một gã thân hình cao lớn, mặt có chút xanh xao trong mắt chớp động thần sắc điên cuồng:
- Lúc này chúng ta nhất định phải bắt vài đầu tiểu dê béo, mang đi ăn mặn!
Một gã nam nhân dáng người cao lớn liếm láp miệng nói:
- Đầu dê béo màu đen kia, lúc nãy ngăn cản chúng ta thì làm sao bây giờ?
Một gã nam nhân tướng mạo tàn nhẫn âm trầm nói:
- Chơi chết nó! Lúc này phải ngăn nó lại. Chúng ta làm một trận chết nó. Nếu nó không chết thì chúng ta sẽ chết.
Một gã nam nhân nở nụ cười dâm đãng:
- Lúc này nếu có thể bắt vài đầu tiểu dê béo, tôi muốn phải thoải mái một lần! Mẹ nó, lần trước ăn sạch một con cừu non, chơi con mẹ nó thật sướng. Nghe nói nàng trước kia chính là sinh viên học viện nghẹ thuật đấy.
Nhạc Trọng trốn ở trong bụi cỏ, nghe được tám người sống sót này nói chuyện mà sởn hết gai ốc, trong nội tâm có sát ý điên cuồng nổi lên.
Sau khi tận thế thì Nhạc Trọng được nhìn thấy đủ loại tàn khốc, thế nhưng mà loại chuyện ăn thịt người đã vượt xa điểm mấu chốt tâm lý của hắn.
Nghe được tám tên nam nhân còn sống sót kia nói chuyện thì tiểu hài tử dưới thân của Nhạc Trọng khẽ giãy dụa, nhưng mà nó giãy dụa như thế nào cũng không thoát ra khỏi áp chế cua Nhạc Trọng được.
Lúc này Quách Vũ nghe được tám tên nam nhân nói ra những lời điên cuồng, đồng dạng trong mắt hiện ra thần sắc kinh ngạc, nắm chặc cánh tay của Nhạc Trọng. Nàng từ khi bị bắt tới Trường Quang Thôn cũng đã nhìn thấy tàn khốc và điên cuồng của nhân loại đủ nhiều, nhưng mà chuyện ăn thịt người lại vượt qua điểm mấu chốt của nàng. Quách Vũ vừa nghĩ tới bản thân mình không gặp được Nhạc Trọng mà rơi vào trong tay của những tên như thế này thì kêt quả sẽ rất thảm, trong nội tâm nàng không rét mà run.
- Theo sau!
Đợi cho tám tên nam nhân điên cuồng vì sống sót này rời đi, Nhạc Trọng lúc này mới nói nhỏ với Quách Vũ một câu.
Nhạc Trọng đang ngồi trên thân thể của tiểu hài tử, hoàn toàn áp chế nó, nói:
- Yên tâm đi. Anh không phải những kẻ như vậy.
Nghe Nhạc Trọng nói như vậy thì tiểu hài tử tóc đen đang tức giận kia cũng yên lặng, không giãy dụa nữa.
- Chính là trong chỗ này!
Một gã nam nhân lúc này cười lên dữ tợn.
Nghe được âm thanh bước chân, một tiểu nữ hài chín tuổi đưa mắt nhìn ra ngoài, nhìn thấy tám tên nam nhân kia thì sắc mặt đại biến, giống như chim sợ cành cong chui vào trong động.