Chương 14: Uy nghiêm giả dối - nụ cười chết chóc

Thần Hành Bách Biến

Chương 14: Uy nghiêm giả dối - nụ cười chết chóc

Đứng trên đất, Lại Vô Thường tỏa ra tràn ngập uy nghiêm không thể xâm phạm. Hiện tại hắn đã đem tu vi về lúc chưa tu luyện để bọn kia không nhìn thấy. Hắn đi vào thành. Người 2 bên đều không dám thở mạnh dù chỉ 1 tí. Mấy trưởng lão hoàn hồn nhảy xuống đứng trước mặt hắn chắp tay nói:

"Cảm ơn đại nhân đã diệt hết hung thú"

Lại Vô Thường phẩy tay bảo:"Tiện tay mà thôi"

Thất trưởng lão cung kính nói:"Nếu đại nhân có gì căn dặn thì cứ nói bọn ta 1 tiếng, bọn ta nhất định sẽ làm"

Lại Vô Thường chỉ 2 tên tình báo gật đầu:"Gọi 2 tên kia lại đây"

Bát trưởng lão nhìn về 2 tên tình báo la:"2 ngươi mau đi theo đại nhân. Có khi đại nhân thưởng thức các ngươi đấy"

2 tên tình báo hoảng hốt. Bọn hắn biết chả phải cái gì ban thưởng. Ai bảo nhìn thấy bí mật của đại nhân làm gì. Chắc là định mang đi giấu xử. Bất quá bọn hắn không dám cãi lời theo thang đi xuống trước mặt Lại Vô Thường cung kính nói:"Đại nhân cần gì à"

"2 ngươi đi theo ta là được" Lại Vô Thường nói và đi vào 1 cái hẻm không người trong thành. Mặt hắn nghiêm chỉnh. Phong thái của mấy lão bất tử. Bước như long hành hổ bộ.

2 tên tình báo theo hắn. Lòng tràn ngập lo sợ, nhưng không biểu hiện ngoài mặt. Bọn hắn không biết trước mặt chỉ là thiếu niên 12 tuổi chứ không phải cái gì trăm năm lão già.

Lại Vô Thường đột nhiên dừng lại, 2 tên tình báo ngẩng đầu lên chờ cái chết. Lại Vô Thường nói:

"2 ngươi không có tội, giữ bí mật cho ta là được. Đừng có lộ ra, mất hình tượng lắm."

"Hả. Đại nhân nói có thật không" 2 tên tình báo tự dưng hết sợ hãi. Thấy vui mừng, có vẻ đại nhân không phải cái loại hiếu sát gì.

"Đúng thế, 2 ngươi cứ buộc miệng đi, giờ ta phải đi, bảo bọn kia đừng tìm"

"Cảm ơn đại nhân tha mạng"

"hửm, ta có định lấy mạng hai ngươi đâu?"

"Là bọn tôi nhầm tính ngài"

"Vậy à, đã làm các ngươi sợ, cho ta xin lỗi nhé" Lại Vô Thường quay mặt lại áy náy nhìn bọn hắn. Bọn hắn cảm thấy vị đại nhân này có chút không bình thường. Không ngờ lại đi xin lỗi.

"A không có gì đại nhân ạ"

Sao lại có cảm giác đại nhân và tiểu nhân đổi chổ nhĩ? Trong lúc bọn kia cảm thấy kinh ngạc, Lại Vô Thường biến mất trước mắt bọn hắn. Bọn hắn nhìn nhau gật đầu ý bảo chuyện hôm nay không thể nói ra ngoài. Bọn hắn ra khỏi hêm và vào vị trí của mình.

Lại Vô Thường xuất hiện trong phòng mình, hắn về hình dạng thật của hắn, linh lực của hắn không đủ duy trì nữa rồi. Hắn lên giường, ngồi xếp bằng, tu luyện lãnh diễm quyết. Hắn thấy cần phải nhanh chóng tới tầng 2 cho đở sợ.

================

Bên trong thành, không có bàn luận xôn xao, chỉ có người người kéo đi. Họ ở đây chẳng còn việc gì nữa ở lại làm gì?. Lại Vô Thường trong lúc mất kiểm soát hoàn thành dùm luôn nhiệm vụ của bọn họ. Bây giờ có người vui người buồn. Vui là những người bị buộc đến đây. Buồn là những người đến đây vì phần thưởng đặc biệt là những kẻ có thực lực trong khoảng Luyện thể 7 8. Bởi chỉ cần giết đủ 1000 hung thú sẽ được ban 1 viên đan dược khai phá kinh mạch tức thì. Với các chấp sự thì đây là một sự dụ dỗ không nhỏ. Nhưng tất cả đã kết thúc sau một tiếng cười.

Thất trưởng lão đã gửi báo cáo kết quả cuộc chiến về Vấn Đỉnh Môn. Nội dung bên trong có ghi tổn thất hơn 700 người, vào phút chót có một vị đại nhân Bạo Linh đỉnh phong ra tay hủy diệt Anh Linh sơn cứu vãn cục diện. Phải nói hắn tuy nghiêm túc nhưng hắn viết thư như quan viên hối lộ. Ai mà nhìn vào bức báo cáo này đều tưởng thật. Có điều môn chủ lại không tin. Ông ta vốn là Bạo Linh cảnh, ông ta hiểu sức mạnh của Bạo Linh tới đâu. Mạnh thì mạnh thật nhưng không thể nào hủy diệt cả ngọn núi chứ? Nhân Linh cũng không thể. Nếu nói Địa Linh, ông còn tin. Nhưng sự thật Anh Linh sơn bị hủy diệt là không thể chối cãi.

Tuy những kẻ có mặt tại thành Thanh Tùng không dám bàn chuyện này nhưng tin này truyền ra làm mọi người kinh hãi. Một vị siêu cấp đại nhân vật phóng hỏa hủy diệt nơi tự xác yêu thích của mọi người. Việc này trở thành đề tài trò chuyện sau bửa cơm và đặc biệt là tại các quán rượu. Trong khi đó Lại Vô Thường vẫn đang tu luyện.

Sáng hôm sau, hắn hoàn tất tu luyện. Biến hình thành Vô Đối và biến mất tại chổ. Hình như anh lại quên trả tiền phòng?

Lại Vô Thường xuất hiện giữa quán cơm, ngạc nhiên phát hiện nơi đây bổng xuất hiện rất nhiều người bình thường còn võ giả chỉ lác đác vài người. Hắn nhớ ra mình đã làm xong cho bọn kia thì bật cười:

"Haha"

Hắn không biết mình lại cười về 1 nhân vật có tiếng. Kha Huy Dinh, con trai thứ 2 của tông chủ Vấn Đỉnh Môn, 19 tuổi, tu vi Luyện thể tầng 8. Y đang dòm ngó một cô gái xinh đẹp. Nghe tiếng cười của Lại Vô Thường, y quay mặt lại nhìn một cách khó chịu. Có người dám cười sau lưng y. Y thấy Lại Vô Thường đệp trai lại càng giận thêm cho là cười ta ngắm gái la:

"Này, ngươi cười gì thế hả"

"Hả?"Lại Vô Thường nín cười nhìn y. Trong lòng thầm thấy lạ. Ta cười 1 cái thôi mà.

"Ta hỏi ngươi, ngươi cười điều gì?"Y đứng lên la. Mọi người thấy vậy nhìn lại. Không ngờ hôm nay có chuyện vui thế. Cô gái bị ngắm kia cũng nhìn theo, lúc trước cô thấy có ánh mắt của tên nhị thế tổ này. Nhưng không có can đảm giáo huấn hắn, bây giờ có người thay nàng chọc hắn, nàng thấy vui vẻ.

"Ta không có cười riêng ngươi à?" Lại Vô Thường phản bác. Thầm nghĩ ta đúng là cười tất cả mọi người.

"Không cười ta sao ngươi lại nhìn ta?" Kha Huy Dinh hỏi lại.

"Tại ngươi nằm giữa đống mục tiêu, bị lạc đạn ấy mà"

"Lạc đạn? Vậy ngươi rốt cuộc cười ai?"Kha Huy Dinh có chút chịu không nổi.

"Ta cười người trong đó có ngươi"

"Vậy cuối cùng ngươi vẫn là cười ta"Kha Huy Dinh nổi nóng. Hai tên hộ vệ hắn mang theo đứng lên lắc đầu thở dài, cầm kiếm lên chỉ vào Lại Vô Thường.

Lại Vô Thường vẫn bình tỉnh nói: "Hình như là vậy"

Nhìn hình tượng của Lại Vô Thường vài người cảm thấy buồn thay. Lại có người ngốc thế, vẻ ngoài đẹp trai thế cơ mà.

"Giết hắn, dám cười sau lưng ta" Kha Huy Dinh tức giận hô hào.

Nghe vậy hai tên hộ vệ đâm thẳng kiếm tới. Lại Vô Thường phản ứng không chậm, lui về sau ngay, hai tay còn giơ lên hô:"Này ta chỉ cười thôi mà cần nện nhau vậy không, đau lắm á bít chưa?"

Hai tên hộ vệ nhíu mày, cảm thấy đụng phải cao thủ, tên này ít nhất cũng Luyện thể tầng 9 tương đương bọn hắn, muốn giết rất khó. Bọn hắn lại lên chém 1 kiếm xuống giửa 2 tay Lại Vô Thường.

Lại Vô Thường lại lui về sau né tránh, giơ hai tay về trước hô:" Này dừng lại được chưa, chết người đấy"

Kha Huy Dinh thấy 2 tên hộ vệ không giết được Lại Vô Thường thì bực mình thêm bực mình, y móc ra bảo khí hình kiếm nhảy tới tham gia chém Lại Vô Thường. Bảo khí rất sắc bén. Người sử dụng bằng linh lực có thể phát huy tối đa uy lực của nó.

Lại Vô Thường liên tục lui về sau quơ 2 tay qua lại hô:" Đừng đùa nữa, có án mạng bây giờ"

"Chết tiệt, chết mau, chết đi, sao chưa chết, sống làm gì vậy, kích thích tức giận của ta à" Kha Huy Dinh lại vung kiếm tới, miệng thở hồng hộc.

Thấy vậy Lại Vô Thường tức giận, khuyên bao nhiều lần mà tên này chẳng nghe, bị điếc hay sao, cười cái điếc luôn à?. Hắn trực tiếp né kiếm của 3 người, tay phải bùng lên hỏa diễm quất kiếm 3 người sang 1 bên.

"Keeng" 3 thanh kiếm nằm dưới đất. Mọi người nhìn cảnh tượng này thì kinh ngạc. Họ vốn cho rằng tên này chết chắc, không ngờ là Thôi Linh cảnh, nếu vậy 3 tên kia chết chắc.

Lại Vô Thường chống nạnh la:" Ta đã bảo là sẽ có án mạng mà các ngươi không nghe, bây giờ chính là án mạng"

"Ngươi định làm gì?" Bị tước vũ khí, hắn hoảng sợ, nhận ra mình gặp phải tiềm thủ rồi. 2 tên hộ vệ cảm thấy đời mình không còn nữa.

"Đương nhiên là gây án mạng" Lại Vô Thường cười cười, hai tay lại bùng lên hỏa diễm. Hắn lao vào chưởng ngay lên người Kha Huy Dinh.

"Đừng giết hắn, cậu sẽ bị truy sát đấy". Cô gái thấy hắn làm vậy thì bảo. Lúc cô nói, cô thấy rất buồn cười lúc đầu còn định bảo hắn xin tha bây giờ lại đi xin tha cho tên kia.

Lại Vô Thường không phản ứng với lời của cô gái. Vẫn ấn bàn tay vào ngực của Kha Huy Dinh. Trước khi bị ấn vào, hai tên hộ vệ có chặn trước nhưng vẫn không kịp.

Kha Huy Dinh không phản ứng kịp. Chỉ thấy cái bóng lóe lên sau đó 1 bàn tay sờ trên ngực y… và rồi một cơn đau truyền đến y mới phản ứng kêu rên. Rất nhanh, ngọn lửa đốt cháy cả người y, biến y thành một cục than đen thui. Mọi người ở đây vội trốn đi mất, sợ bị vạ lây. Chỉ còn mỗi hai tên hộ vệ nhìn hắn 1 cách căm thù. Một tên trong đó nói:

"Ngươi giết bọn ta thì không sao nhưng ngươi giết hắn ta chính là xác định ngươi đã chết, tuy hắn ta rất đáng chết."

Nói xong, hắn tự vỗ một chưởng vào đầu tự sát. Tên kia cũng tự sát theo. Lại Vô Thường cảm thấy kỳ lạ. Sao giết một người thì người khác phải chết theo. Điều này thực sự vô lý.